Cô từ từ tiến lại gần anh, nhưng bị anh che miệng lại: "Bố cậu vẫn còn ở đây, cậu không sợ lát nữa tôi bế cậu vào phòng tôi sao?"
Quý Tri Duyên thở dài: "Bây giờ tôi đúng là tiến thoái lưỡng nan."
"Xin lỗi mẹ cậu, quay về là được rồi." Lâm Việt Hành nói.
"Nhưng tôi không sai tại sao phải xin lỗi?" Quý Tri Duyên đứng dậy tranh luận với anh: "Không thể vì bố mẹ là trưởng bối mà cho rằng chúng ta là con cái thì thế nào cũng sai, tôn trọng là phải có qua có lại."
"Chuyện đúng là như vậy." Lâm Việt Hành phân tích với cô: "Chuyện của bố mẹ cậu nói thế nào cũng không liên quan nhiều đến cậu, cậu không thể dùng suy nghĩ của mình để áp đặt lên họ. Cậu cảm thấy tốt, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, không có nghĩa là mẹ cậu cũng nghĩ như vậy. Tuy là một gia đình nhưng mỗi người đều là một cá thể độc lập. Bố mẹ tôi cãi nhau, tôi và chị gái đều đứng ngoài, tôi và chị gái đánh nhau bố mẹ tôi cũng không quản. Chuyện của hai người thì để hai người tự giải quyết. Cậu can thiệp quá nhiều lại không tốt, cho dù cuối cùng họ thật sự không thể hòa thuận được thì cũng đành chịu thôi."
Quý Tri Duyên nghe xong nói: "Có phải suy nghĩ của tôi quá phiến diện không? Nếu tôi còn nhỏ, không có khả năng tự lo liệu cho bản thân, như vậy có phải tôi cũng đang 'trói buộc' mẹ tôi không?"
Anh vỗ nhẹ vào người cô: "Đừng quản họ quá nhiều, hãy sống tốt cuộc sống của mình."
"Tôi chỉ là... cảm thấy... rất đáng tiếc thôi."
"Tôi thấy nhà tôi và nhà cậu tình hình thực tế cũng gần giống nhau." Quý Tri Duyên nói: "Môi trường trưởng thành của hai chúng ta dường như đều giống nhau."
"Thôi đi, cậu hạnh phúc hơn tôi nhiều." Lâm Việt Hành trêu chọc cô: "Lúc nhỏ cậu có bị anh trai cõng trên cổ đánh không?"
"Tất nhiên là không, tính anh trai tôi không thể đánh người được."
"Nhưng tôi đã bị Sầm Du đánh như vậy." Anh nói: "Lúc nhỏ bố mẹ tôi bận rộn công việc, tôi ở cùng chị ấy, cuộc sống đó căn bản không phải là cuộc sống của người bình thường."
Quý Tri Duyên: "Vậy cậu cũng thật đáng thương."
Cô tiếp tục nói: "Cậu không thấy chúng ta rất giống nhau sao?"
"Giống chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng giống." Quý Tri Duyên nói: "Nhưng lại có những điểm mà đối phương không có."
"Cũng đúng, tôi không có cái tính khí xấu xa của cậu." Anh cười nói.
"..."
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau ra ngoài quay phim, Quý Văn Danh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho họ, gọi họ dậy ăn. Ba người ngồi ăn cơm cùng nhau, Quý Văn Danh hỏi: "Hôm nay hai đứa làm việc cùng nhau à?"
"Vâng, hôm nay cậu ấy quay video giúp con." Quý Tri Duyên nói.
"Được, chờ hai đứa về bố sẽ nấu món ngon cho hai đứa ăn."
"Bố, bố có chuyện gì không vui sao?" Hiếm khi thấy Quý Văn Danh không cười.
"Không có." Quý Văn Danh gượng cười: "Con xem bố này, cười lên mặt đầy nếp nhăn, đó là do hồi trẻ cười quá nhiều, bây giờ phải tiết chế lại một chút."
"Bố không già chút nào." Quý Tri Duyên nói: "Bố, con đã nghĩ kỹ rồi, chuyện của bố và mẹ, con sẽ không quản nhiều nữa, cho dù mẹ vẫn không muốn hòa giải với bố, cuối cùng hai người vẫn chia tay, con cũng sẽ tôn trọng hai người."
"Bố hiểu rồi." Quý Văn Danh ngừng một lúc lâu mới nói.
Ăn cơm xong, hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng nhau ra ngoài. Đúng lúc Lâm Việt Hành mở cửa thì Trịnh Di cũng vừa bước ra, Quý Tri Duyên thấy bóng dáng bà liền nhanh chóng trốn ra sau lưng Lâm Việt Hành. Trịnh Di nhìn họ: "Đừng trốn nữa, có trốn cũng không được."
Quý Tri Duyên bước ra, cười gượng gạo: "Mẹ, chào buổi sáng."
"Mẹ cứ tưởng con giỏi giang lắm, bỏ nhà ra đi hóa ra là đến đây ở?" Trịnh Di nhìn cô: "Mẹ mặc kệ con, con đã lớn rồi, mẹ cũng không quản được, vừa hay phòng của con dùng để đựng đồ của mẹ, dù sao để trống cũng lãng phí."
"À..."
Quý Tri Duyên nhìn bóng lưng bà, tức giận: "Bà ấy... căn bản không muốn tôi về nhà, vốn dĩ tôi còn định hôm nay xin lỗi bà ấy."
Lâm Việt Hành cười: "Thôi, phòng ở đây lúc nào cũng dành cho cậu ở, đừng lo lắng, sẽ không để cậu không có chỗ ở đâu."
Quý Tri Duyên buồn bực đi ra ngoài.
Vì lời nói của Trịnh Di buổi sáng, tâm trạng cô cả ngày không tốt. Buổi tối trở về, Quý Văn Danh đã nấu một bàn đầy thức ăn, Lâm Việt Hành thay dép giúp ông dọn cơm. Quý Văn Danh hỏi: "Nó không vui à?"
"Không sao, công việc hơi không suôn sẻ, ăn chút đồ ngon là sẽ ổn thôi." Lâm Việt Hành nói.
Quý Tri Duyên thay giày xong thấy Quý Văn Danh trong bếp liền tươi cười trở lại, ngọt ngào gọi: "Bố, tối nay bố nấu món ngon gì vậy?"
"Tôm xào cay, thịt bò hầm khoai tây, còn có canh sườn hầm khoai mỡ." Quý Văn Danh nói: "Đều là món con thích ăn."
"Món nào bố nấu con cũng thích ăn."
Cô rửa tay xong, Lâm Việt Hành bưng thức ăn lên, trêu chọc cô: "Cũng nhờ cậu tôi mới có thể trải qua những ngày tháng về nhà là có cơm ngon canh ngọt."
Quý Tri Duyên nghiêng đầu nhìn anh: "Nếu cậu muốn, cậu có thể thuê tám người giúp việc nấu cơm cho cậu."
"Sao có thể giống nhau được?" Anh nói: "Tôi vẫn thích ăn món chú nấu hơn."
Trên bàn ăn, Quý Tri Duyên chậm rãi bóc vỏ tôm, Lâm Việt Hành nhìn cô vài lần, rồi lấy tôm trước mặt cô, bóc vỏ từng con sau đó đưa lại cho cô. Quý Tri Duyên cũng như đã quen, tự nhiên ăn tôm anh bóc cho.
Bản thân cô cũng không nhận ra, mấy tháng nay số lần ăn cơm cùng anh không ít, mỗi lần anh đều như vậy, khi ăn cơm luôn quan tâm đến cô. Cô ăn cơm không tập trung, thường xuyên nói chuyện công việc, cũng không còn cách nào khác, thời gian làm việc không cố định. Anh sẽ gắp thức ăn cho cô, rót nước, gỡ xương, bóc vỏ tôm, chỉ thiếu bước đút cơm cho cô ăn. Anh cũng không nói nhiều, trông như thể sẽ trách móc cô vài câu, ăn cơm mà còn không tập trung, nhưng anh không nói gì, nên khi cô không nói chuyện công việc mà tập trung ăn cơm cùng anh, anh vẫn như vậy. Rất nhiều việc, Quý Tri Duyên đều đã quen. Thậm chí không có thời gian để thích nghi, cũng không thấy có gì không ổn.
Quý Văn Danh nhìn hai người, mỉm cười.
Quý Tri Duyên vốn định xin lỗi Trịnh Di rồi về nhà ở, nhưng vì buổi sáng gặp bà, bị bà "mỉa mai" một trận, lòng tự trọng nổi lên, không muốn nói một lời nào, lại ở đây thêm hai ngày.
Hai ngày sau, Lâm Việt Hành có việc đi công tác ở thành phố khác, nhưng anh nói sẽ cố gắng quay lại, chỉ là về nhà hơi muộn. Trước khi đi, anh dặn dò rất nhiều, Quý Tri Duyên cảm thấy hơi không quen, hai người họ như "vợ chồng son" vậy. Cô ngắt lời anh, nói một câu không cần phải dặn dò nhiều như vậy, trước khi đi mặt anh hình như đen lại. Cô lắc đầu, không hiểu đàn ông.
Cô làm việc cả ngày, mở cửa trở về nhà Lâm Việt Hành, nhưng vừa vào nhà đã không thấy bóng dáng Quý Văn Danh như mọi khi, cô gọi: "Bố."
Cô đi vào phòng ông lại gọi: "Bố."
Gọi mấy tiếng cũng không thấy ai trả lời, cô gọi điện thoại cho ông, vẫn không có động tĩnh.
Cô suy nghĩ một chút, đi vào phòng ông, căn phòng sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại thiếu rất nhiều đồ. Cô nhìn vào tủ quần áo, không có gì cả, trong phòng cũng không có vali.
Cô hơi hoảng sợ, đi khắp nhà không thấy bất kỳ dấu vết nào của ông còn ở đây, quần áo không còn, vali không còn, đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng không còn, cái gì cũng không còn.
Không để lại một lời nào, Quý Văn Danh cứ như vậy biến mất. Cô lại không cam lòng, quay về nhà mình nhưng vẫn trống không.
Cô vừa gọi điện thoại vừa chạy ra ngoài, nhưng cô cũng không biết mình nên đi đâu, chỉ cảm thấy ra ngoài có lẽ sẽ tìm thấy ông, nhưng cơ hội rất nhỏ, nếu không tìm thấy thì phải làm sao, có phải ông ấy lại giống như hai năm trước, lần này lại mất mấy năm mới quay về.
Đi trên đường, mắt cô đã đỏ hoe, đi rất nhiều nơi, có lẽ Quý Văn Danh đã lên tàu, lên tàu cao tốc đi xa rồi.
Tám giờ tối, Lâm Việt Hành vội vàng quay về, cũng không biết tại sao lại vội vàng như vậy, có lẽ nghĩ trong nhà còn có cô, làm xong việc liền lái xe về.
Nhưng vừa về đến nhà, trong nhà tối om không có một ai, anh gọi điện thoại cho Quý Tri Duyên, không nghe máy, lại gọi cho Quý Văn Danh, vẫn không nghe máy. Anh vào phòng xem, ngay cả vali cũng không còn, trước khi đi còn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Anh đặt hành lý xuống, chạy sang nhà đối diện gõ cửa, nhưng một lúc lâu cũng không có ai mở cửa. Một lát sau, Quý Ngôn trở về, Lâm Việt Hành bước lên, định mở miệng nói nhưng lại không thể, mở khóa điện thoại gõ một dòng chữ: [Quý Tri Duyên về nhà chưa? Còn chú, có đến tìm anh không? Chú ấy kéo vali đi rồi.]
Quý Ngôn lắc đầu, cầm lấy điện thoại: [Bố tôi chắc là đi rồi, tôi đi với cậu, chia nhau ra tìm Duyên Duyên.]
Lâm Việt Hành gật đầu. Hai người cùng nhau xuống lầu.
Họ đều gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Quý Tri Duyên, nhưng không có cuộc nào được kết nối.
Anh lo lắng, lái xe đi rất nhiều nơi, nếu không tìm thấy nữa thì phải báo cảnh sát.
Anh suy nghĩ một chút, thêm liên lạc của Thôi Nhiễm trong nhóm chat, gọi điện thoại hỏi, cô ấy cũng không đến đó. Sầm Du mấy ngày nay ở thành phố khác, chắc chắn cũng sẽ không đến chỗ cô.
Quý Tri Duyên một mình lang thang bên ngoài, mất hết tinh thần, toàn thân không còn sức lực, trên đường người qua kẻ lại, chỉ có một mình cô lẻ loi bước đi.
Một lát sau, đi đến cửa hàng tiện lợi, cô bị một người va phải, cả người ngã xuống đất, chân đập vào bục đá, ngồi bệt xuống đất, không biết là do đau hay là do nghĩ đến Quý Văn Danh, cảm xúc dâng trào cô lặng lẽ khóc, tiếng khóc rất nhỏ rất khẽ.
Người đi đường định đỡ cô dậy, thấy cô khóc liền hơi hoảng hốt: "Cô không sao chứ? Có cần đưa cô đi bệnh viện không?"
Cô đáp: "Không sao."
Nhưng lại khóc càng to hơn, người đi đường cũng không biết làm thế nào, đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô nhận lấy nói lời cảm ơn: "Tôi không sao."
Cô nói hai lần "không sao", người đi đường có việc gấp, đưa cho cô một gói khăn giấy rồi bỏ đi.
Cô chống tay lên bục đá, định đứng dậy, một giọng nói vang lên từ phía xa, gấp gáp và rõ ràng: "Quý Tri Duyên!"
Cô vội vàng đi ra, không đeo kính, trong màn sương mờ ảo, cô cũng có thể nhận ra bóng dáng đang chạy về phía mình là Lâm Việt Hành.
Không lâu sau, khuôn mặt anh xuất hiện trước mặt cô, anh ngồi xổm xuống nhìn cô kỹ lưỡng, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Ngã à? Ngã chỗ nào?"
Thấy anh, cô cảm thấy hơi tủi thân, cảm xúc vốn đã kìm nén lại dâng trào, vừa khóc vừa nói: "Đau quá..."
"Đau chỗ nào?" Anh hoảng hốt, đỡ cô dậy: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Cô lắc đầu, khóc nức nở: "Đau quá, đau quá... đau lòng quá, bố tôi lại bỏ đi rồi, tôi không tìm thấy bố..."
Lâm Việt Hành thở dài: "Hù chết tôi rồi, may mà cậu không sao."
Quý Tri Duyên chỉ biết khóc, cảm xúc dâng trào, cảm thấy khóc một chút sẽ thoải mái hơn. Không có tác dụng gì, nhưng nếu không khóc ra, thật sự rất khó chịu.
Cơ thể cô run rẩy, đau lòng vô cùng.
Lâm Việt Hành đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Quý Tri Duyên không phải là người hay khóc, bây giờ cô như vậy, khiến anh có một cảm giác quen thuộc, tim anh như bị siết chặt, đau nhói một cách mơ hồ.
Hốc mắt anh dần dần đỏ lên, nước mắt như sắp rơi xuống, một tay anh lơ lửng trong không trung vài giây, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói cũng hơi run: "Xin lỗi, xin lỗi, đáng lẽ tôi nên về sớm hơn."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ