Quý Tri Duyên sững sờ, “Cậu vẫn còn để ý chuyện đó sao?”
Lâm Việt Hành nghe xong cười khẽ, “Cậu nghĩ tôi là người sẽ mãi để ý chuyện đó sao? Hơn nữa, ngay cả khi cậu không nói, tôi cũng sắp quên rồi, mà tôi nói với cậu khi nào vậy?”
“Sao cơ? Nhưng hình như cậu là người đầu tiên đề cập đến việc từ chối, tôi cũng đâu có nói đến chuyện đó.” Quý Tri Duyên nói.
“... …”
Anh nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: “Không còn sớm nữa, cậu nên về thôi.”
Chán nản, Quý Tri Duyên nói: “Được.”
Cô vừa đứng dậy, chợt nhớ ra nói: “Lâm Việt Hành, dù cậu có nhớ hay không, lúc đó khi cậu nói chuyện đó với tôi, tôi không được khéo léo lắm, mặc dù là lời từ chối, nhưng nói hơi quá đáng, không tôn trọng tình cảm của cậu. Mặc dù việc từ chối cậu không cần phải xin lỗi, nhưng tôi hy vọng cậu đừng vì chuyện đó mà không xem xét việc hợp tác với tôi, vì tôi thấy hai chuyện đó không có liên quan gì với nhau.”
“Hai chuyện khác nhau, tôi sẽ không có cảm xúc đó. Cậu có quyền từ chối tôi, tương tự, tôi cũng có quyền từ chối cậu.” Anh nói: “Từ chối một người không cần lý do.”
Quý Tri Duyên dừng lại vài giây, rồi cười nhẹ, “Đương nhiên, từ chối một người không cần lý do. Không sao, tôi sẽ tìm người khác.”
Lâm Việt Hành nhìn theo bóng lưng cô rời đi, hơi ngẩn người.
Ngày hôm sau, vừa mở cửa, anh liền thấy trước cửa chất đầy đồ đạc, một lúc sau nhận được tin nhắn: 【Đồ của cậu, đều ở đó.】
Hôm nay Quý Tri Duyên không cần ra ngoài quay phim, cô cũng không ở nhà, mà đi tàu điện ngầm đến studio. Cô đã mua một chiếc xe rồi, nhưng chỉ dùng cho công việc hàng ngày thôi. Hiện tại, cô không có xe riêng để đi lại, thật ra cũng không sao, vì những nơi cô đến đều có thể đi tàu điện ngầm một cách thuận tiện.
Hôm nay cô định viết kịch bản kỳ tới ở đây, bận đến giữa trưa, nhận được điện thoại của Sầm Du.
“Alo.” Cô bật chế độ loa ngoài.
“Bận không?”
“Cũng tạm được, cậu nói đi.”
Sầm Du nói: “Thứ sáu tuần sau cậu có rảnh không? Công ty chúng tớ có hoạt động triển lãm, cậu đến đi.”
Quý Tri Duyên nói: “Được.”
“Được, vậy cậu cứ bận việc đi.” Sầm Du nói: “Đúng rồi, trò chuyện với em trai tớ thế nào rồi?”
“Khá tốt.” Cô trả lời ngắn gọn.
“Được. Không làm phiền cậu nữa.”
Cúp máy, Quý Tri Duyên xem lịch, triển lãm do công ty Sầm Du tổ chức phần lớn đều liên quan đến anime, cô thường xem anime, đương nhiên là muốn đến. Bận xong cô vẫn tìm thợ chụp ảnh trên mạng. Đằng Đằng tháng sau là sẽ đi rồi, vẫn phải mau chóng tìm. Tìm được cũng phải phỏng vấn, cũng chưa chắc đã có thể hợp tác quay phim với cô.
Trưa thứ sáu, cô ra ngoài nhìn cửa bên cạnh, mấy ngày nay đều không gặp Lâm Việt Hành, anh quả thực rất bận rộn, thợ chụp ảnh mà, luôn chạy khắp nơi.
Cô bắt taxi đến nơi tổ chức triển lãm. Chưa bước vào trong mà bên ngoài poster đã được bày biện rất nhiều rồi, còn có cả mô hình nhân vật và đủ loại hàng hóa ăn theo. Không khí đậm chất thế giới 2D, nhưng mà, cô thích.
Bên trong càng đông người hơn, đủ loại cosplay hóa thân thành nhân vật anime đi lại, Quý Tri Duyên suýt nữa hoa mắt.
Cô gửi tin nhắn cho Sầm Du, cô ấy chắc đang bận, anh trai cô có lẽ cũng đang bận, anh trai cô là họa sĩ của bộ anime【Ảnh Độ】, bộ anime này chủ yếu kể về một nhóm thiếu niên nhiệt huyết cùng trải qua đủ loại phụ bản khác nhau. Mỗi phụ bản đều có những yêu quái khác nhau tấn công. Nhiệt huyết và đông đảo nhân vật.
Cô vừa rồi ở bên ngoài cũng thấy có người cosplay nhân vật Đằng Tùng trong đó, muốn chụp ảnh với cô ấy, nhưng người quá đông.
Đằng Tùng là một nhân vật nữ quan trọng trong đó, một cây yêu tinh, cho nên toàn thân đều là dây leo. Khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, tính cách lại là cô gái ngốc nghếch chậm nhiệt. Sự tương phản này rất đáng yêu. Bộ anime này Quý Tri Duyên rất thích, trong đó có đủ loại nhân vật khác nhau, cho dù là nhóm nhân vật chính hay nhân vật phản diện đều được xây dựng rất tốt.
Quý Tri Duyên đi vào trong hội trường, trên sân khấu đã có người biểu diễn rồi, không chỉ có rất nhiều cosplayer mà còn có buổi ký tặng của các diễn viên lồng tiếng.
Trên sân khấu là diễn viên lồng tiếng cho những cảnh phim kinh điển của anime.
Bầu không khí tại hiện trường rất náo nhiệt, cô xem một lúc, chuẩn bị đi xem nơi khác, quay đầu lại đụng phải một người, cô nhanh chóng nói: “Xin lỗi.”
Giọng nói truyền đến từ phía trên đầu, “Xem rất chăm chú.”
“Lâm Việt Hành?” Quý Tri Duyên rơi vào tầm mắt anh, “Sao cậu lại ở đây?”
Lâm Việt Hành nhìn máy ảnh trong tay, “Bị Sầm Du kéo đến, chụp ảnh triển lãm.”
Anh mặc rất đơn giản, áo hoodie màu xám, thêm quần jean rộng thùng thình, cả người trông rất lười biếng. Quý Tri Duyên để ý đến tay cầm máy ảnh của anh, một đôi tay trắng trẻo và khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, sạch sẽ, trông vô cùng mạnh mẽ. Có lẽ bàn tay anh và máy ảnh màu tối đặt cạnh nhau, sự tương phản quá rõ ràng. Vì vậy cô nhìn thêm một chút.
Cô hoàn hồn nói: “Chị gái cậu đang bận rộn, tôi nhắn tin cho cô ấy cũng không trả lời.”
“Đằng Tùng!” Quý Tri Duyên vừa dứt lời đột nhiên giật mình, trong lúc nói chuyện với anh, cosplayer Đằng Tùng vừa vặn ở trước mặt cô.
Cô hoàn hồn nhìn Lâm Việt Hành, “Có thể giúp tôi chụp một tấm ảnh không?”
Cô đưa điện thoại cho anh, “Làm phiền cậu.”
Lâm Việt Hành dừng lại một chút, vài giây sau nhận lấy điện thoại của cô, “Chụp với ai?”
Quý Tri Duyên lướt qua anh, hỏi cosplayer Đằng Tùng, sau khi được đồng ý, gọi Lâm Việt Hành.
Anh mở máy ảnh điện thoại, hướng ống kính về phía Quý Tri Duyên, ấn nút chụp, rất nhanh đã chụp xong.
Sau khi cảm ơn, Quý Tri Duyên đi đến bên cạnh anh, xem ảnh, khá tốt.
Cô nói: “Cảm ơn nhé.”
Chụp xong, Sầm Du vừa lúc đến bên họ, nhìn hai người họ, “Sao hai người lại ở cùng nhau vậy?”
Quý Tri Duyên nói: “Tình cờ gặp nhau.”
“Ồ, thế à.” Sầm Du cười nói: “Thế nào, khá tốt chứ, một số cosplayer ở trong đó là của công ty chúng ta.”
“Rất tốt nha, tớ vừa rồi còn chụp ảnh với Đằng Tùng nữa.” Quý Tri Duyên chỉ người bên cạnh, “Em trai cậu chụp giúp.”
Sầm Du cười, “Nó không dễ dàng giúp người khác chụp ảnh đâu, tớ tìm nó đến để chụp một số tư liệu chính thức.”
“Cậu cứ chơi trước đi, có ảnh nào muốn chụp, cứ bảo nó chụp giúp.” Sầm Du nói: “Cứ sai bảo nó đi.”
Lâm Việt Hành nhìn cô, “Vậy ảnh chụp hoạt động của chị thì sao, còn chụp nữa không?”
“Cũng không vội, em tiện tay chụp cả Tiểu Duyên nhà ta vào đi, cậu ấy xinh đẹp như vậy, đăng lên trang web chính thức.” Sầm Du nói xong liền cười rời đi.
Quý Tri Duyên nhìn Lâm Việt Hành nói: “Không sao, cậu cứ bận việc của cậu đi, tôi không cần cậu giúp tôi chụp. Tôi tự xem là được rồi.”
Lâm Việt Hành cũng không nói nhiều với cô, bận việc của mình, Quý Tri Duyên đi đến khu hàng hóa, mua một số mô hình và hàng hóa ăn kèm mà cô thích.
Hai tiếng sau, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô chuẩn bị đi, gọi điện thoại cho Sầm Du, chờ cô ấy ra.
“Tiểu Du.” Sầm Du ra ngoài, Quý Tri Duyên gọi cô ấy lại.
Lúc mới quen biết Sầm Du, vì chưa thân thiêt lắm nên cô thường gọi cô ấy là chị Sầm Du, Sầm Du bảo gọi chị nghe không quen và có khoảng cách thế hệ, bảo cô cứ gọi cô ấy là Tiểu Du là được. Lúc đầu Quý Tri Duyên không quen, dần dần gọi quen rồi, cũng không cảm thấy Sầm Du hơn cô mấy tuổi.
Sầm Du đi tới ôm lấy cô, “Xem xong rồi à?”
“Ừm, tớ phải về rồi, chiều còn phải phỏng vấn thợ chụp ảnh.” Quý Tri Duyên nói.
“Thợ chụp ảnh?” Sầm Du nói: “Cậu không hợp tác với Lâm Việt Hành sao?”
“Cậu ấy có việc của cậu ấy bận rộn chứ.” Quý Tri Duyên nói: “Không sao, thợ chụp ảnh vẫn dễ tìm thôi.”
“Dễ tìm thì dễ tìm, nhưng có người quen thì sao không dùng chứ.” Sầm Du nói: “Tớ đi nói với nó, nó gần đây mới về nước, sắp xếp việc của mình, nhưng không đến mức bận đến nỗi không có thời gian chụp ảnh cho cậu. Không thiếu một hai ngày. “
“Thực sự không cần đâu, tớ đã hẹn người rồi, nếu được thì thợ chụp ảnh tìm được rồi.” Quý Tri Duyên cười nói: “Cậu cứ bận việc của cậu đi, tớ về trước đây.”
“Sắp mưa rồi, người nhiều không dễ gọi xe, tớ bảo Lâm Việt Hành đưa cậu về.” Sầm Du nói.
Quý Tri Duyên nói: “Không cần đâu, không thể vì tớ quen biết cậu mà cứ luôn phiền cậu ấy. Nói ra, tớ với cậu ấy cũng không phải là có quan hệ gì tốt đẹp. Cậu cũng đừng có nói với cậu ấy về chuyện thợ chụp ảnh nha.”
“Tôi biết rồi, nhưng phải để nó đưa cậu về chứ, tôi bảo cậu đến, đưa cậu về là lẽ đương nhiên, cậu cứ nói với nó cậu đi đâu là được.”
Sầm Du gọi điện thoại cho Lâm Việt Hành, không lâu sau, anh từ từ đi tới, “Đều chụp xong rồi.”
“Ừm, tiện thể đưa Tiểu Duyên về đi.” Sầm Du nói.
Anh trả lời Sầm Du, ánh mắt lại liếc nhìn Quý Tri Duyên bên cạnh, “Chị sai bảo em cả ngày rồi.”
“Em trai là để sai bảo mà, hồi nhỏ chẳng phải em rất thích làm giúp việc cho chị sao?” Sầm Du nói xong nói với Quý Tri Duyên: “Tớ nói cho cậu biết nhé, hồi nhỏ nó muốn tớ dùng tiền tiêu vặt mua đồ chơi cho nó, giúp tớ chạy việc cả tuần, cứ thế sai bảo nó thế nào cũng được, rất nghe lời. Quá nịnh nọt luôn.”
Quý Tri Duyên nghe xong cười khẽ, quả thực không ngờ, anh nhìn không giống người sẽ làm chuyện đó.
Lâm Việt Hành khụ một tiếng, nhìn Quý Tri Duyên, “Đi thôi, sắp mưa to rồi.”
“Vậy làm phiền cậu rồi.” Cô chào Sầm Du rồi đi.
“Chậm thôi nhé.” Sầm Du nói.
Hai người cùng lên xe, cô thắt dây an toàn, lái hơn mười phút, đến một khu khác, mưa to đột nhiên đến.
Cô nhìn những giọt mưa đập xuống cửa sổ nói: “Cậu đưa tôi đến quán cà phê ở đường Hướng Cảnh là được rồi.”
“Mưa lớn như vậy, cậu còn có hẹn à?” Lâm Việt Hành nói.
“Ừm, có chút việc.” Quý Tri Duyên nói.
Anh gật đầu, không khí tràn ngập bầu không khí tĩnh lặng, đèn đỏ, anh xem điện thoại một lúc, hai người không nói nhiều lời.
Đến nơi, mưa lớn vẫn chưa tạnh, Quý Tri Duyên chuẩn bị xuống xe, Lâm Việt Hành gọi cô lại, “Mưa lớn như vậy, cậu trực tiếp đi như thế sao?”
“Chạy qua là được rồi, rất nhanh thôi.”
“Ngồi đi.” Anh nói.
Nói xong anh xuống xe lấy một cây dù từ cốp sau, Quý Tri Duyên ban đầu tưởng là cho cô, nói một câu: “Cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn cái gì? Cũng không phải là cho cậu.” Anh mở dù, “Tôi vừa hay đi vào trong mua chút thiết bị.”
“À, đúng rồi, chỗ này là khu thương mại.” Quý Tri Duyên xuống xe.
Mưa rất lớn, hai người đi dưới một cây dù.
Khoảng cách không gần, Quý Tri Duyên không dựa vào anh, Lâm Việt Hành cũng không đến gần cô, giữa hai người vẫn có một chút khoảng cách, anh vẫn luôn di chuyển vị trí của dù.
Cho đến khi đưa cô đến cửa quán cà phê, cô quay đầu lại nói: “Cảm ơn nhé.”
Tóc anh bị ướt một chút, quần áo cũng vậy, không nhiều, cũng không ít. Mà cô thì vẫn khô ráo.
Cô liếc mắt nhìn, muốn nói nhưng không nói.
Cô chuẩn bị vào quán cà phê, nhưng không ngờ, giờ này, thêm nữa là vì trời mưa to. Quán không có một ai.
Lâm Việt Hành không vội đi, cất dù, liếc nhìn quán cà phê trống không nói tùy ý: “Cậu bị người ta bùng hẹn à?”
Quý Tri Duyên gọi một cuộc điện thoại, mới biết người đó vì trời mưa to nên không đến được.
Cô nói: “Hình như là vậy.”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh.
“Đi thôi.” Anh mở dù nói.
“Cậu không phải là muốn mua thiết bị sao?”
“Tôi nhớ ra rồi, khu thương mại này không có thứ tôi muốn mua, đợi lần sau mua.” Anh nói tùy tiện.
Quý Tri Duyên không nói gì thêm.
Hai người lên xe, lại là một khoảng lặng.
Lâm Việt Hành nhìn mưa bão nhớ lại một số chuyện.
Lớp 11, tháng 5, tháng 6, thành phố phía Nam, mùa này là mùa mưa, Nam Diên càng hay mưa.
Mỗi người trong lớp đều sẽ để một cây dù trong cặp sách, phòng trường hợp mưa đột ngột.
Chỉ có Quý Tri Duyên không có dù, mỗi lần tan học cô đều nhìn thời tiết bên ngoài thở dài nói: “Ôi, xui quá, lại quên mang dù.”
Cô thường xuyên không mang dù, nhưng bạn bè của cô lại không cùng cô đi chung dưới một cây dù.
Anh sẽ chạy ra trước, cầm dù của mình đứng bên ngoài, đợi cô ra, do dự vài giây, suy nghĩ lời lẽ.
Anh không phải là người do dự, tính tình từ trước đến nay rất quyết đoán, muốn làm gì sẽ nhanh chóng hành động, nhưng chỉ khi gặp chuyện của cô, mới không phải là người hành động quyết đoán.
Quý Tri Duyên đi ngang qua anh, anh vừa định gọi cô lại, cô đã chủ động gọi Thịnh Lễ lại.
Anh thấy cô từng bước chạy đến, chen vào dưới dù của Thịnh Lễ, cười hì hì nói: “Tôi lại quên mang dù rồi, cho tôi ké nhé.”
Anh không muốn nghe Thịnh Lễ nói gì, chỉ biết hai người cùng đi.
Hai tháng đó, chỉ cần trời mưa, Quý Tri Duyên sẽ chạy đến bên cạnh Thịnh Lễ, lấy cớ đi cùng anh ta, giống như bình thường, anh sẽ không đi cùng cô.
Hai người không cùng đường, anh sẽ đưa cô đến bến xe vào một ngày mưa.
Anh đeo cặp sách, bước nhanh xuống cầu thang.
Cho đến khi thân thể bị Tôn Dạng đụng phải, anh mới hoàn hồn.
Nghe Tôn Dạng nói một đống lời vô nghĩa, nhìn mái tóc bị mưa làm ướt của Quý Tri Duyên, anh chỉ khẽ nói một câu, “Tôi mới không để cô ấy bị ướt.”
Lâm Việt Hành 17 tuổi có sự bốc đồng, nhưng anh đã học được sự kiềm chế tự khi nào.
Trong thế giới yêu thích cô, đủ loại giằng xé.
Dòng suy nghĩ bị tiếng mưa kéo trở lại, khi đèn chuyển sang màu đỏ, anh quay đầu nhìn Quý Tri Duyên, như đang buồn chán thản nhiên nói, “Cậu đang yêu đương à?”
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ