“......”
Nghe Sầm Du nói anh chưa từng yêu đương, thậm chí còn chưa nắm tay cô gái nào, nhưng từ hồi tiểu học anh đã bị người ta để ý, nhận được không ít thư tình, quà tặng của các cô gái, có lẽ anh cũng quen rồi.
Khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn lại không hề có chút sắc bén nào, cả con người anh cũng vậy, sạch sẽ và tràn đầy sức sống. Anh không hề có tính xấu nào, không có chút khí chất lạnh lùng nào, tính tình đặc biệt tốt. Miệng hay trêu chọc người khác, nhưng rất ít khi tức giận. Không bao giờ cau có, không thích tính toán với người khác. Chỉ cần không quá đáng, anh luôn lười tính toán. Gặp phải điều anh ghét, anh không nói nhiều lời khó nghe, nhưng cũng sẽ không phí lời thêm.
Quý Tri Duyên luôn cảm thấy trên người anh có một loại phẩm chất khiêm nhường, đó là dù anh đi đến đâu, đứng ở vị trí nào, vẫn luôn đối xử với người khác lịch sự, lễ phép.
Vì vậy, người mà anh ghét chắc chắn không phải là người tốt.
Cho đến khi học trung học, từ khi Quý Tri Duyên biết anh, anh đã là một nhân vật nổi bật, giống như cô, được nhiều người chú ý, cô từ nhỏ đã như vậy, đương nhiên biết được cảm giác này.
Chỉ là lúc đó ngoại trừ Thịnh Lễ, cô hầu như không nhìn thấy bất kỳ nam giới nào khác, anh khác với Thịnh Lễ, gia cảnh anh tốt, là một cậu con trai đặc biệt thu hút sự chú ý. Không hề phóng đại khi nói rằng, hồi trung học có không ít người thầm thương trộm nhớ anh, còn nhiều người công khai tỏ tình.
Còn Thịnh Lễ hoàn toàn khác, anh u ám, gia cảnh không tốt, không thích nói chuyện, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng, nhưng thành tích lại luôn đứng đầu.
Lúc đó Quý Tri Duyên bị tính cách như vậy thu hút, đàn ông mà, vẫn nên ít nói hơn một chút, cô không thích những chàng trai quá ồn ào.
Chỉ là cô không ngờ Lâm Việt Hành, một người xuất chúng rạng rỡ như vậy, lại thích cô, cô không dễ đối phó, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên không nhìn thấy được, dù thế nào cũng không thể nhìn thấy được. Vì vậy, cho dù sau này họ có một vài cuộc trao đổi, cô cũng không có cảm giác gì quá sâu sắc với anh. Tuy nhiên, một số việc cô cũng không nhớ rõ lắm, lúc đó cô vốn rất thích chơi đùa với người khác, thích sự náo nhiệt.
Trước khi Lâm Việt Hành tỏ tình với cô, cô chưa từng nói với anh bất cứ lời nào không hay.
Cũng không biết sau này anh có thích người khác hay không, dù không yêu đương, cũng nên có một cô gái khác mà anh thích chứ? Tính ra, là cô đã “làm tổn thương” nhẹ nhàng trái tim thiếu niên đó. Cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy, chạm vào phụ nữ một chút lại căng thẳng như vậy.
Hơn 20 tuổi, cái tuổi đẹp đẽ rạng rỡ như thế mà lại chưa từng yêu đương, vẫn giống như hồi trung học.
Quý Tri Duyên biết anh sẽ ngượng ngùng, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cậu vẫn nên thử tiếp xúc nhiều hơn với con gái, nếu không sau này sẽ không có chút kinh nghiệm yêu đương nào cả.”
“Cậu thích đàn ông có nhiều kinh nghiệm lắm sao?” Anh đột nhiên hỏi một câu.
Sao lại nhắc đến cô? Cô tùy tiện nói: “Tôi… không thích lắm.”
Đến dưới lầu, Quý Tri Duyên đỡ lấy tay anh, khu chung cư của họ dưới lầu có một hồ nước, khi rảnh rỗi có thể đi dạo quanh đó, phong cảnh rất đẹp.
Quý Tri Duyên chuẩn bị đi cùng anh đến đó, đi ngang qua cửa hàng hoa của mẹ cô, thấy Quý Ngôn đang ở trong đó, cô nói với Lâm Việt Hành: “Cậu đợi tôi một chút.”
Lâm Việt Hành gật đầu, đi vào thì thấy Quý Ngôn đang ở đó một mình, cô đi tới, dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Mẹ đâu?]
Quý Ngôn: [Đi với bạn, sắp về rồi. Anh tan làm sớm, trông cửa hàng một chút.]
Quý Ngôn chỉ vào Lâm Việt Hành ở bên ngoài: [Bạn của em à? Cứ nhìn chằm chằm về phía này.]
Quý Tri Duyên, [Em trai của Sầm Du, bị thương ở chân, cô ấy không có thời gian nên em giúp chăm sóc vài ngày.]
[Cô ấy không có thời gian?] Quý Ngôn mỉm cười bất lực, [Mấy ngày nay cô ấy rất rảnh, mỗi ngày đều đi sớm. Đi chơi rất vui vẻ.]
“Hả?” Quý Tri Duyên thở dài, “Thế à, cậu ấy không lẽ còn muốn mai mối mình với em trai cậu ấy nữa chứ? Nhất định không thể để cậu ấy biết mối quan hệ khó xử giữa chúng mình.”
[Nhưng không sao, em cứ coi như cô ấy bận, dù sao em cũng không thiệt.] Quý Tri Duyên dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Quý Ngôn nhìn ra ngoài, [Có nên bảo cậu ấy vào ngồi một chút không? Dù sao cũng là em trai của Sầm Du, cũng không phải người ngoài.]
[Không cần.] Quý Tri Duyên dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Dắt cậu ấy đi dạo.]
Quý Ngôn cũng không ép buộc, Quý Tri Duyên nói xong liền chuẩn bị đi, Quý Ngôn gọi cô lại, nhớ ra một việc, bảo cô đợi một chút, anh vào lấy đồ.
Quý Tri Duyên vừa định có nên gọi Lâm Việt Hành vào không, thì anh đúng lúc đó đẩy cửa đi vào.
Hai người nhìn nhau, cô nói: “Không đi dạo nữa à?”
“Đứng mệt rồi.” Anh tùy tiện nói: “Vừa hay xem hoa ở đây, không đi dạo nữa.”
“À, được, chào mừng.” Quý Tri Duyên nói: “Vậy cậu có mua hoa không?”
“Tôi vừa về nước, hiện tại người phụ nữ tôi quen biết ở đây chỉ có cậu và chị tôi, cậu nói tôi tặng cho ai?” Anh nói: “Chị tôi bị dị ứng phấn hoa. Vậy chỉ còn cậu thôi, cậu có cần không?”
Quý Tri Duyên xua tay, “Tôi đương nhiên không cần.”
Cô nói: “Cậu có thể xem xem, sau này khi cậu yêu đương rồi thì tặng cho bạn gái cậu.”
Lâm Việt Hành khoanh tay nói: “Vậy thì cậu giới thiệu cho tôi vài người đi, tiện thể tôi tặng sau này.”
Quý Tri Duyên cười nói: “Được.”
“Tôi sẽ nói cho cậu biết những bông hoa này có ý nghĩa gì, rồi phù hợp để tặng cho ai nhé.” Cô nhận xét: “Nếu tặng cho người mình thích thì, giống như cậu, chưa từng yêu đương, xác định quan hệ tặng hoa chính là hoa hồng phấn, giai đoạn yêu đương đầu tiên, con gái nhất định sẽ thích. Nếu cậu muốn tỏ tình thì là hoa hồng trắng.”
“Ừm.” Anh thản nhiên đáp: “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa, tùy cậu thôi, bạn gái thích gì thì tặng cái đó thôi.”
Lâm Việt Hành nghe xong, chỉ vào cúc họa mi bên cạnh, “Cái này thì sao?”
“Loại hoa này có nghĩa là tình yêu giấu kín trong lòng, là yêu thầm đấy.” Quý Tri Duyên cười nói: “Cậu yêu thầm ai thì tặng cho người đó thôi.”
“Ồ, tạm thời cũng không cần.” Anh nói.
“Sao cậu lại đi thầm thương người khác được chứ.” Quý Tri Duyên thành thật nói: “Chỉ có người ta thầm thương cậu thôi đúng không?”
Cô không tin một người như anh, kiêu ngạo và tự tin như vậy, được bao nhiêu người vây quanh yêu thích, lại chơi trò thầm thương trộm nhớ hèn mọn đó.
Ánh mắt Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm vào cô, rồi cười khẽ một tiếng, “Nhưng mà, tôi vẫn khá thích cúc họa mi này.”
“Há, đúng rồi, tôi cũng thích.” Không biết tại sao, Quý Tri Duyên cảm thấy tiếng cười này hơi kỳ lạ, vẫn nên chuyển sang chủ đề khác, dù sao thì giữa họ thực sự không thể nói chuyện về vấn đề khó xử như vậy.
“Vì cậu mệt rồi nên lát nữa chúng mình về thôi. Đợi anh trai tôi xuống.” Quý Tri Duyên nói.
“Ừm.” Anh không chút biểu cảm đáp lại một tiếng.
“Tôi đỡ cậu ngồi xuống một chút? Đứng cũng mệt.” Quý Tri Duyên đỡ lấy tay anh chuẩn bị đưa anh vào trong một chút.
Lúc này cửa vừa mở ra, Trịnh Di về, còn mang theo một túi trái cây.
“Mẹ, mẹ về rồi à.” Quý Tri Duyên gọi một tiếng.
Lâm Việt Hành nhìn thấy người, cũng lịch sự gọi một tiếng, “Chào dì.”
“Ừm, chào con.” Trịnh Di nhìn anh, cười nhẹ một tiếng, “Con là… bạn trai cũ của con gái dì à?”
???
Bạn trai cũ cái gì chứ.
“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, mẹ chưa từng gặp anh ấy!! Chúng con chỉ là bạn học rất rất bình thường thôi.” Quý Tri Duyên nhanh chóng giải thích.
Bình thường, Trịnh Di không biết rõ bạn học của cô, trước kia đi học họp phụ huynh đều là bố cô đi, mẹ cô luôn bận rộn công việc, chuyện học hành, bà chỉ quan tâm sơ qua, vì vậy lời này cũng không biết bà nói ra như thế nào.
“Con náo gì chứ? Ai nói với con là mẹ chưa từng gặp cậu ấy, con… ” Trịnh Di những lời sau không nói nữa, đưa túi trái cây trên tay cho Quý Tri Duyên, “Rửa trái cây cho bạn học ăn đi, dì Tiêu đặc biệt bảo mẹ mang cho con ăn, trái cây nhà dì ấy trồng.”
Quý Tri Duyên nhận lấy túi, nói: “Mẹ đi nhà dì Tiêu à?”
“Ừm, dì ấy nhất định là muốn mai mối cho con, mẹ cũng không từ chối được, con có thời gian gặp người ta một lần đi.” Trịnh Di nói.
“Con không muốn, bây giờ con không có thời gian nói chuyện yêu đương với người ta, công việc cũng đủ bận rồi.”
Trịnh Di trêu chọc: “Con là yêu đương với công việc đến chán rồi à? Mẹ không quản nhiều, không thì tự con nói với dì Tiêu, dù sao dì ấy cũng sẽ làm phiền con.”
”,,,,,,,“
“Vậy thì con có thể trì hoãn ngày nào hay ngày đó vậy.” Cô cầm túi nói với Lâm Việt Hành: “Cậu có ăn mận không?”
Lâm Việt Hành dừng lại vài giây nói: “Giúp tôi rửa hai quả, cám ơn, tôi rất thích ăn.”
“.......”
Anh nhìn Trịnh Di ngồi trên xe lăn, Trịnh Di dường như nhìn ra sự không thoải mái của anh, nói: “Con đừng khách sáo, mẹ nói chuyện với con gái mình cũng như vậy thôi, chúng ta là mẹ con ruột.”
Anh cười một tiếng, “Không sao, con thấy cửa hàng hoa của dì khá rộng, chắc chắc là làm ăn rất tốt, bên trong trang trí cũng đẹp. Nhìn rất thoải mái.”
“Ừm, dì không nhàn rỗi được, cửa hàng này là con gái dì giúp dì mở, cũng chỉ để giết thời gian thôi, tuổi cũng đã lớn rồi, tùy tiện làm việc thôi.” Trịnh Di nói: “Dì đã gặp con rồi, bố Tiểu Duyên cho di xem ảnh của con.”
“Hả?”
“À.” Trịnh Di giải thích: “Ảnh tốt nghiệp của các con, khen con đẹp trai đấy.”
“Thế à, trước kia đi học chú đến trường dự họp phụ huynh, con đã trao đổi với chú ấy vài lần, dì vừa nói, con còn tưởng mình đã để lại ấn tượng không tốt nào đó cho chú chứ.” Lâm Việt Hành nói.
“Bố của nó mấy năm nay không ở nhà, đi làm rồi.” Trịnh Di nói.
Lâm Việt Hành mỉm cười gật đầu, Quý Tri Duyên cầm mận cùng Quý Ngôn đi ra ngoài, “Nói gì thế?”
Cô đưa mận cho anh, “Không còn sớm nữa, tôi đưa cậu lên lầu trước nhé?”
Quý Ngôn dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Anh đi cùng em.]
Quý Tri Duyên: [Anh không về nhà à?]
[Có việc.]
Trịnh Di nói: “Hai đứa mau về đi, ở đây mẹ tự làm được.”
Hai anh em chào mẹ, Lâm Việt Hành nói: “Dì, vậy con đi trước.”
“Ừm, lần sau lại đến chơi nhé.”
“Mẹ, anh ấy ở đối diện nhà mình.” Quý Tri Duyên bổ sung thêm một câu.
“Vậy thường xuyên đến nhà chơi, bảo Tiểu Duyên nấu cơm cho con ăn.” Trịnh Di nói.
“Mẹ.” Quý Tri Duyên bất mãn gọi một tiếng.
Quý Ngôn cười kéo lấy cô đi ra ngoài.
Quý Tri Duyên thậm chí không đỡ lấy Lâm Việt Hành, anh tự mình đi khập khiễng phía sau.
Đi được mấy bước, cô mới nhớ đến anh, đỡ anh ra phía trước, Quý Ngôn nhìn Lâm Việt Hành bảo Quý Tri Duyên chuyển lời.
Cô ấy dịch ngôn ngữ ký hiệu, “Anh trai tôi nói cậu với tôi có phải đang…”
[Anh, đã nói là không rồi, em gái anh vẫn độc thân!!] Quý Tri Duyên dùng biểu cảm để thể hiện sự bất mãn của mình.
Quý Ngôn không nói nhiều, cũng vội vàng, trả lời một tin nhắn, rồi lái xe đi.
Chỉ còn lại hai người họ, Quý Tri Duyên xoa xoa đầu, “Lên lầu thôi.”
Lâm Việt Hành không vội đi, nhìn mận trên tay, hỏi một câu, “Cậu rất ghét xem mắt à?”
“Cũng được thôi, dù sao không đi thì hơn đi.”
“Từ chối là được rồi.” Anh cắn một miếng mận, vị ngọt của mận lập tức lan tỏa trong khoang miệng anh, anh không thích ăn ngọt lắm, nuốt xuống nói: “Thoải mái một chút, từ chối thẳng đi.”
“Thôi đi, dì Tiêu mai mối cho tôi những người cũng được, cứ đối phó đi đã, ít nhất cũng là người bình thường.” Quý Tri Duyên nói: “Cậu có kinh nghiệm không? Chắc cậu chưa từng xem mắt, ăn cơm với con gái bao giờ đâu nhỉ?”
“.......”
“Cậu lại biết rồi?” Ánh mắt anh kiên định nói: “Tôi thường không tùy tiện ăn cơm riêng với người khác giới.”
“Việc ăn cơm riêng tư và thân mật như vậy với người khác giới, có thể tùy tiện như thế sao?” Lâm Việt Hành nói.
“Ồ.” Quý Tri Duyên rõ ràng bị chọc cười, “Cậu thật là phí khuôn mặt này rồi, ngoài việc làm nhiếp ảnh gia của mình ra, có nên cân nhắc làm nam chính của tôi không?”
Lâm Việt Hành nhìn thẳng vào cô, “Cậu nói đúng rồi, tôi đúng là đẹp trai, có giá trị để cậu tận dụng triệt để, nhưng mà, tôi không thích để nhiều người nhìn thấy khuôn mặt mình, không muốn làm rẻ mắt của người khác.”
“......”
Mấy ngày sau, Lâm Việt Hành mỗi ngày ăn cơm xong đều bảo Quý Tri Duyên dẫn anh đi dạo quanh hồ một vòng, anh cũng không khó chiều, hai người cũng không nói nhiều lời, Quý Tri Duyên nhiều lần vừa gọi điện thoại vừa dẫn anh đi, một cuộc điện thoại giao tiếp cơ bản đều là hai mươi phút, điện thoại công việc, cô nhất định phải nghe máy, nếu không, trong trường hợp bình thường, như vậy là không lịch sự lắm. Vì vậy hai người hầu như không nói chuyện gì.
Một tuần sau, Quý Tri Duyên nắm lấy cánh tay anh hỏi: “Tôi thấy cậu thay thuốc mấy lần rồi, chân cũng ngày càng có sức, đi nhanh hơn, chắc sắp khỏi rồi nhỉ?”
“Sắp rồi.” Vài giây sau, Lâm Việt Hành lại nói thêm một câu, “Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cậu.”
“Ừ ừ, tốt quá.” Quý Tri Duyên nói như đã yên tâm.
Nhìn thấy cô như vậy, anh lại nói: “Thái độ này của cậu khiến người ta thấy lạnh nhạt, ngoài lý do công việc thậm chí còn không quan tâm đến chân tôi một chút nào. Cậu ít nhất cũng nên giả vờ quan tâm đến tôi một chút chứ? Nếu không, chân tôi vừa khỏi, là phải làm việc với cậu ngay lập tức, cậu cũng biết, nhiếp ảnh gia vác máy ảnh cũng không dễ dàng gì.”
“.......”
Quý Tri Duyên nói: “Thực ra, tôi quan tâm người khác luôn là như vậy, không dễ để người khác nhìn ra, tôi rất lo lắng cho cậu đấy.”
“Thật sao?” Ánh mắt anh nhạt dần, “Vậy thì cậu quan tâm tôi xem nào, tôi muốn thấy rõ ràng ngay lập tức, xem giới hạn của cậu là gì.”
“Ờ…” Quý Tri Duyên nhìn chân anh, “Cái này, khỏi rồi cũng không thể làm việc ngay lập tức được, phải nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa. Nếu không, tôi thực sự sẽ rất lo lắng, công việc không quan trọng, sức khỏe của cậu mới quan trọng nhất.”
“.......”
“Nếu không phải đã thấy cậu quan tâm người khác, tôi suýt nữa thì tin rồi đấy.” Lâm Việt Hành nói: “Phía trước có cửa hàng tiện lợi, tôi đi mua nước.”
“Tôi đi mua, cậu ngồi đợi một chút.” Quý Tri Duyên chạy rất nhanh.
Lâm Việt Hành tìm được ghế dài bên ngoài, ngồi xuống.
Không lâu sau, mấy người đàn ông đi đến, trước ghế dài là thùng rác, người đàn ông uống xong chai nước, ném về phía đó, không ngờ lại trúng ngay người anh, anh còn chưa kịp phản ứng, lại có một chai khác ném đến.
Mấy người đàn ông cười, “Hahaha, mô hình người, ném anh ta còn chuẩn hơn ném vào thùng rác.”
Hôm nay họ đi xa hơn, cách khu chung cư của họ khá xa, phía trước là một số quán bar, quán rượu náo nhiệt. Người đàn ông này rõ ràng đã uống khá nhiều.
Lâm Việt Hành tuy tính tình tốt, không thích tính toán chuyện nhỏ, nhưng đối mặt với loại người này, anh chưa bao giờ có sắc mặt tốt.
Anh ngồi đó, thân thể không hề động đậy, nâng mắt lên, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, “Nhặt lên.”
“Sao chứ? Tao ném vào thùng rác đấy, mày kêu cái gì?”
Lâm Việt Hành khẽ cong môi, cười nhạt một tiếng, “Trước khi tao chưa đứng dậy, mau lăn qua đây nhặt lên.”
Người đàn ông nhìn thấy anh quấn băng gạc, đi dép lê nói: “Mày què quặt gì thế, kêu cái gì? Tao cứ ném rồi đấy, có gan thì đứng dậy đánh tao? Lại đây?”
Người đàn ông liên tục khiêu khích, có lẽ cũng là vì thấy anh không tiện di chuyển.
“Tao dù có mất đi một chân, một tay đánh bọn mày cũng là dư sức.” Lâm Việt Hành đứng dậy, đá chai nước xuống chân họ, “Môi trường ở đây tốt như vậy, đương nhiên không thể chứa được nhiều rác như vậy.”
“Bây giờ tao hơi không vui, cho nên, hôm nay mấy chai này, nếu mọn mày không ngoan ngoãn nhặt bỏ vào thùng rác, tao sẽ không tha cho bọn mày đâu.” Anh nói.
“Hahahahahaha, xem kìa, thằng nhóc này vênh váo, một thằng què quặt, tao hôm nay ném cả mày vào thùng rác.” Người đàn ông nói xong thì nổi giận, xắn tay áo lên vẻ như muốn đánh người.
Đến gần Lâm Việt Hành, nắm đấm của Lâm Việt Hành còn chưa kịp ra tay, người đàn ông đã bị một lực mạnh mẽ quật ngã xuống đất, nhanh đến nỗi anh ta còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác, “Mẹ kiếp, ai đánh tao thế.”
Quý Tri Duyên đứng chắn trước mặt Lâm Việt Hành, xoa xoa nắm đấm của mình, “Lâu rồi không đánh người, mấy người, có chút bản lĩnh chỉ biết say rượu gây sự đúng không? Mấy người đàn ông lớn, lại bắt nạt người bị thương, các người thật là!”
Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm vào gáy cô ấy, “Cậu đúng là rất kịp thời.”
“Đương nhiên rồi.” Quý Tri Duyên đến gần nói: “Tôi đang quan tâm cậu. Nhất định không thể bị thương nữa. Rất đau đấy.”
Lâm Việt Hành nghe xong tai rất nhanh đã ửng đỏ, ngây người hai giây, những lời muốn nói cũng lập tức quên mất. Rồi lại cười khẽ một tiếng.
Não bộ như bị điều khiển bởi thứ gì đó, may mà khoảnh khắc xúc động đó đã được lý trí kéo lại.
Người đàn ông ngã xuống đất tức giận nói: “Mẹ kiếp, tao bị đánh, tụi mày ở đó tình cảm, thằng què quặt còn có bạn gái, tao thì không!! ”
Nói xong định đứng dậy, còn gọi những người phía sau, “Lên!! ”
Quý Tri Duyên nhìn về phía trước, tốc độ của người đàn ông quá nhanh, cô không kịp phản ứng, Lâm Việt Hành nhanh tay nhanh mắt túm lấy tay cô, kéo cô ra phía sau, “Muốn làm anh hùng à, ra phía sau đứng.”
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ