Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 118

Tần Lãng nhìn thấy Tô Thi Hàm đi ra đi vào trong phòng bếp, bưng lên bốn món ăn một món canh đi ra, rồi lại vội vàng đi xới cơm. Trong lòng của hẳn đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.

Đối với tình cảm đơn phương trả giá chính là rất mệt mỏi, nhưng mà nếu như tình cảm đến từ hai phía, vậy thì sẽ rất hạnh phúc.

Hắn cùng Tô Thi Hàm, chính là tình cảm đến từ hai phía.

Chính mình chăm sóc cô ấy, cô ấy cũng cẩn thận quan tâm đ ến mình.

“Ăn cơm thôi” Tô Thi Hàm nhẹ giọng ngọt ngào cắt đứt suy nghĩ của Tân Lãng, bọn họ cùng nhau nắm tay ngồi xuống ăn cơm.

Lâm Tiêu ngồi ở bên cạnh Tô Thi Hàm, Tần Lãng thì ngồi đối diện hai người, đồ ăn trước mặt có ngon hay không Lâm Tiêu cũng không có ấn tượng. Bởi vì, một bữa cơm này ăn xong, cô đã ăn đầy một bụng cơm chó.

Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm ngày tháng hiện tại quả thực là như trong mật lại thêm đầu, lúc ăn cơm còn thỉnh thoảng nhìn nhau. Gương mặt của hai người tràn đầy sự ngọt nào, thực sự trong mắt chỉ có nhau.

Sau khi ăn cơm xong, Tân Lãng gần như đã đến giờ phải đi. Tô Thi Hàm đã sớm chuẩn bị tốt tất cá giấy tờ thủ tục cùng túi bút đưa cho hẳn, cô tiễn Tân Lãng ra đến cửa.

“Vậy anh đi thi đây, hai giờ nữa sẽ trở về, Lâm Tiêu chắc sẽ ở nhà cùng em nhỉ”

Tô Thi Hàm gật gật đầu, thấy Tần Lãng đã đổi xong giầy rồi đi ra đến cửa, cô đột nhiên nói: “Chờ một chút Tân Lãng! Anh vừa rồi có phải đã quên lau miệng hay không?”


Tân Lãng ngây người, theo bản năng lập tức giơ tay lên. Thế nhưng trong lòng cảm thấy câu thoại này có chút quen tai.

Tô Thi Hàm không chờ hắn lau miệng, đột nhiên cô nhón chân lên. Rất nhanh ở trên miệng của hẳn khẽ hôn một cái.

Như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hởi hợt) hôn một cái, Tô Thi Hàm lập tức lui trở về, đỏ mặt nói: “Cố lên! Em tin tưởng anh nhất định có thể một trăm phần trăm vượt qua, tranh thủ kiếm điểm cao!”

Nói xong, cô đẩy Tân Lãng một cái ra ngoài rồi nhanh chóng đóng lại cửa lớn.

Ở ngoài cửa, Tân Lãng sờ lên khóe miệng của mình, không thể nhịn được cười.

“Ha ha!” giọng cười sang sảng truyền đến.

Hãn chợt nhớ tới, đây chẳng phải là chiêu thức lúc trước hẳn đối phó với Tô Thi Hàm hay sao? Không nghĩ tới cô bé này mới học đã biết cách áp dụng lên người của hẳn!

Mẹ bọn nhỏ chủ động, thực sự khiến cho người ta không có cách nào từ chối được.

Xem ra sau này, mình phải làm nhiều hành động hơn nữa. Chỉ có vậy, Tô Thi Hàm mới có thể học càng nhanh, làm được tốt hơn!


Nghĩ đến Tô Thi Hàm vừa rồi đỏ mặt, dáng vẻ ngượng ngùng xinh đẹp. Tần Lãng cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, hẳn vừa ngâm nga bài hát rồi tiến vào thang máy lên đường đi thi.

Ở trong nhà, Tô Thi Hàm đang che ngực của mình. Lúc này cô đang dựa vào cửa bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Tần Lãng, cô cũng cảm thấy vui vẻ khẽ nhếch miệng nở nụ cười.

Ở trong phòng khách Lâm Tiêu thấy hết tất cả, cô đang cúi đầu che ánh mắt của bọn nhỏ: "Ôi chu choa mạ ơi, con trai con gái nuôi của tôi, mẹ thực sự thương hại cho bọn con. Oác con còn nhỏ như vậy mà cả ngày. đều phải ăn thức ăn chó của cha mẹ rồi!"

Tô Thi Hàm đi tới, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của cô, nhìn các con đang ở trong xe nói: "Các con, đừng nghe mẹ nuôi nói mò biết không, ba ba và ma ma cảm tình rất tốt. Người một nhà chúng ta mới có thể hạnh phúc hơn, có phải không?"

Ba tên nhóc nhỏ miệng cười toe toét với ma ma, hiển nhiên là rất thích lời nói này của ma ma.

Lâm Tiêu sờ mu bàn tay của mình, treo chọc nói “Thi Hàm! Cậu mau đứng thẳng lên cho mình nhìn một chút, cậu có phải là Tô Thi Hàm trước đây mình quen biết hay không?”

Tô Thi Hàm đứng thẳng người lên, nghi hoặc nhìn Lâm Tiêu.

“Mình thế nào?” cô hỏi.

Lâm Tiêu nói: “Trước đây cậu không có to gan như vậy, xem ra... Tân Lãng gần đây dạy cho cậu không ít, hiện tại cũng dám trực tiếp ở trước mặt mình mà hôn hắn, các cậu cũng không thèm để ý mình là người ngoài sao!"


Tô Thi Hàm cười nói: "Cậu vốn không phải là người ngoài."

Trong nội tâm của cô cảm thấy rất ngọt ngào, cô suy nghĩ hành động vừa rồi của mình chẳng qua là đem nụ hôn may mắn lúc trước tặng lại cho Tần Lãng mà thôi. Thế nhưng những chuyện này, cô không cần phải nói cho Lâm Tiêu nghe, bởi vì.. đây là bí mật nhỏ của cô và Tần Lãng.

Lâm Tiêu nở nụ cười âm hiểm, nhích đầu lại gần nói: “Đương nhiên mình không phải là người ngoài cậu chia sẻ cho mình một chút tin tức nội bộ thôi. Cậu. và Tần Lãng hiện tại rốt cuộc có hay không cái kia, hử?”

Tô Thi Hàm đỏ mặt lên, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nói: “Tiêu Tiêu, mình muốn xuống xe, đây là không phải xe đi vườn trẻ đâu!”

Lâm Tiêu cười nói: “Bọn trẻ nhà cậu rất nhanh sẽ có thể đi vườn trẻ, cậu còn nghĩ lên xe đi vườn trẻ sao? Nằm mơ giữa ban ngày! Mau nói đi, cậu và Tân Lãng đã phát triển đến mức nào rồi? Có đột phá gì hay không, có đánh vào gôn hay không?”

Tô Thi Hàm hờn dỗi trừng cô một mắt, Lâm Tiêu không những không lùi bước ngược lại càng cười to hơn, nói: "Ha ha ha, Tân Lãng nhà cậu rõ ràng là một lão tài xế. Hôm nay hắn lái xe ổn định như vậy, ở trên giường lái xe chắc chắn là không tệ có phải hay không Thi Hàm?”

“Tiêu Tiêu! Cậu không được nói nhảm nữa, mình cùng anh ấy còn không có...” Tô Thi Hàm ngượng ngùng không muốn nói tiếp chủ đề này.

Lâm Tiêu có chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Không sao cả, từ từ rồi sẽ đến. Mình thấy hai cậu bây giờ ngọt như mật vậy, chuyện này cũng sẽ không sớm thì muộn cũng tới hắc hắc hảo... Thi Hàm! Tân Lãng nhà cậu lái xe ổn như vậy, cậu cứ yên tâm đi!"

Quả nhiên! Con gái sắc tâm đã nổi lên thì không có chuyện gì mà không dám nói.

Tô Thi Hàm cùng bạn thân Lâm Tiêu nói những chuyện phòng the thế này, đương nhiên là không thể để cho người bên ngoài nghe được. Xem như sau này về già, cho dù là còn một hơi thở cuối cùng cũng phải bảo vệ buổi nói chuyện ngày hôm nay.

Tô Thi Hàm ở bên cạnh chơi với bọn nhỏ, Lâm Tiêu nhìn thấy ở trong phòng khắp nơi đều là giấy note. Cô tò mò cầm lên một tấm giấy note để xem một chút, nói: "Được lắm Thi Hàm! Đây là cậu phát huy ưu thế học bá, dạy kèm cho Tân Lãng sao? Chậc chậc, thanh niên thiếu nữ trong lúc phụ đạo, chắc hẳn rất có tình thú nha”


Tô Thi Hàm trừng cô một mắt, nói: "Lâm tiểu thư! Trọng miệng cô có thể không nói linh tỉnh được không? Đừng có mở

Tân Lãng từ trong nhà đi ra, trực tiếp lái xe đi đến trường học.

Hiện tại có xe, còn có biển số tạm thời nên trong thời gian này muốn lái đi đâu cũng được. Đợi đến k lấy được biển số chính thức, muốn đi vào trường học cũng phải làm thẻ đăng ký. Bây giờ có cơ hội, đương nhiên Tân Lãng lựa chọn lái xe đi.

Lái xe đến cửa ra vào trường học, bảo vệ liếc mắt nhìn một cái. Hẳn thấy đây là một cái xe mới, cho nên cầm bản đăng ký đi ra.

“Xin chào! Hôm nay trường học có buổi thị, xe bên ngoài không được phép đi vào. Sân trường chỉ dành cho xe nội bộ nhân viên, còn nếu là xe mới thì phải căn đăng ký, làm phiền xuất trình giấy tờ một chút.."

Người bảo vệ còn chưa nói hết, Tân Lãng đã hạ cửa số xe xuống.

“Đại ca Trần, là em.”

Tần Lãng ở trong trường cũng tính là một nhân vật có tiếng, dù sao thì hắn cũng mọc ra được một gương mặt đẹp trai như vậy, không nổi danh không được. Lúc năm nhất hẳn huấn luyện quân sự đã có tiếng, huấn luyện quân sự kết thúc thay đổi lại thường phục càng khiến hẳn nổi danh ở diễn đàn của trường Bảng xếp hạng hotboy trong trường hẳn đứng thứ nhất.

Bảo vệ trong trường đại học phần lớn đều là người khoảng 30 tuổi, cùng những thanh niên mới hai mươi tuổi không có chênh lệch bao nhiêu. Thỉnh thoảng cũng sẽ lướt trên diễn đàn của trường, cho nên nhân viên bảo vệ đối với Tân Lãng cũng không có gì lạ lãm, ra ra vào vào chào hỏi nhau đương nhiên cũng có chút giao tình.

Trần Thần nhìn thấy Tân Lãng, ánh mắt lập tức lộ ra mấy phần kinh ngạc.

"Tần Lãng sao? Là cậu à, cậu đến đi thi à? Còn xe này..."

Bình Luận (0)
Comment