Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 145

Tô Thi Hàm nhìn 3 đứa nhỏ đáng yêu nhà mình cuối cùng thì sự căng thẳng cũng dần dần vơi đi phần nào.

Tần Lãng nhìn thấy vậy lập tức nâm lấy tay cô. nói: “Thi Hàm! Anh biết bây giờ em lo sợ nhưng mà mục tiêu của chúng ta ngày hôm nay là vào được nhà em, vào được nhà chính là chiến thẳng đầu tiên rồi! Chiến đấu phía sau đều có anh ở bên cạnh em rồi chắc chắn chúng ta có thể thẳng mà!”

Ánh mắt anh vô cùng kiên định, trong lúc vô hình khiến người ta có một loại cảm giác an tâm.

Tô Thi Hàm hít sâu một hơi lấy hết can đảm gật gật đầu nói: "Đúng vậy! Vào được nhà là điều quan trọng nhất!”

Tần Lãng thấy cô bày ra vẻ sẵn sàng nghênh địch, không nhịn được mà nắm lấy bàn tay nhỏ của cô cười nói: “Thi Hàm! Chúng ta về nhà em chứ không phải ra trận, em không cần phải căng thẳng như vậy đâu”

Trong tức khắc Tô Thi Hàm bị phá bỏ lớp phòng thủ căng thắng kéo tay Tân Lãng, khuôn mặt nhỏ nhần nhăn lại: "Tần Lãng, em sợ...”

Lòng Tần Lãng mềm nhũn thuận thế kéo cô vào trong lòng dịu dàng an ủi: "Thi Hàm đừng sợi Các con đáng yêu, anh lại ưu tú thế này, chắc chẳn cha mẹ em không nhẫn tâm đuối chúng ta ra ngoài đâu. Em yên tâm đi”

“Được rồi! Chúng ta nên lên trên rồi đó, nếu còn đợi nữa thì sợ rằng chúng ta chỉ có thể ăn khuya thôi” Tần Lãng cười nói

Tô Thi Hàm cũng cười căm lấy điện thoại nói: "Em gọi điện thoại cho mẹ đã, để hai người họ xuống đây đón chúng ta. Chúng ta có nhiều đồ như vậy, lại còn có 3 đứa nhỏ nữa, không thể đi hết một chuyến. được”

Tần Lãng đáp: “Được."

Tô Thi Hàm kết nối điện thoại với Phương Nhã Nhàn.

Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đang im lặng ngõi trong phòng khách, tâm trạng vô cùng ngưng trọng. Suy đoán kia gần như có thể chắc chản tới 90% cứ quanh quấn ở trong lòng, khiến bọn họ khó có thể chấp nhận.


Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng khách, Phương Nhã Nhàn vừa cầm điện thoại lên thì Tô Vĩnh thẳng đã gấp rút hỏi:"Là ai?”

Phương Nhã Nhàn nhìn một cái rồi nói: "Là Thi

“Mau nghe đi! Không biết là thật hay giả, lát nữa gặp được con gái là biết ngay thôi” Tô Vĩnh Thắng nhíu mày.

Phương Nhã Nhàn nhận điện thoại, bởi vì không biết suy đoán của mình và ông Tô là thật hay không thế nên bà cũng không hỏi gì nhiều chỉ hỏi xem con gái đã tới nhà hay chưa.

“Thi Hàm, con tới nơi chưa?”

Tô Thi Hàm hít một hơi đáp: “Con tới rồi ạ! Mẹ, con đang ở dưới bãi đỗ xe, hành lý nhiều quá mẹ xuống lầu đón con được không”

Phương Nhã Nhàn cười một tiếng đáp: “Được! Mẹ và cha cùng xuống đón con”"

“Vâng, vậy con đợi hai người ở dưới bãi đỗ xe."

Tô Vĩnh Thắng thấy Phương Nhã Nhàn cúp điện thoại lập tức hỏi: "Con gái nói gì vậy?”

Phương Nhã Nhàn khế cau mày đáp: “Con bé tới rồi, đang ở dưới lau. Con bé nói là nhiều đõ quá thế nên bảo chúng ta xuống dưới đón”

“Vậy còn đợi gì nữa? Mau xuống thôi” Tô Vĩnh Thắng đứng dậy.

Phương Nhã Nhàn kéo ông lại cau mày nói: “Con gái đang ở dưới bãi đỗ xe, ông nói xem con bé đi xe bạn về thì đổi phương sẽ đưa con bé tới tận bãi đỗ xe sao? Đáng lẽ nên dừng ở cửa chung cư chứ?”

Tô Vĩnh Thắng cũng cảm thấy kì quái nhíu mày. lại ngồi xuống,

Lúc này, trong tivi đúng lúc chiếu chương trình Bộ. sưu tập thế giới, người dẫn chương trình đang căm trên tay một đôi hạch đào do một người chơi hạch đào lâu năm cung cấp. Nói rằng đây là cháu rể tặng ông nhân dịp mừng thọ 80 tuổi, bây giờ sưu tập lại để cho các nhà giám định thưởng thức, thuận tiện cho một lời bình giá.

Ống kính quay lại gần, từng chỉ tiết của cặp hạch đào hiện ra, đây chính là cặp hạch đào trấn tiệm mà Tân Lãng vừa mới bán ra.

Sau khi người thầy của Tân Lãng mua về, hẳn lập tức tặng cho ông nội làm quà mừng thọ, ông ta vô cùng yêu thích đôi hạch đào này thế nên mang tới tham gia chương trình “Bộ sưu tập thế giới này.

Trên hạch đào điêu khắc hình ảnh là bách điểu triều phụng cùng hai viên long hí châu vô cùng đẹp mắt, từng chỉ tiết được hiện ra rõ ràng.

Tô Vĩnh Thắng vô tình nhìn vào tivi, đột nhiên trong lòng một tiếng nói: “Đây không phải là đôi hạch đào mà ông Lâm đăng lên vòng bạn bè đây sao?”

Phương Nhã Nhàn không để ý tới vẻ mặt của ông, vẫn còn đang lẩm bẩm trong lòng.

Vừa đúng lúc người trong tivi giới thiệu về đôi hạch đào đó nói tới “Tam Tần Trai”


Trong tức khắc lập tức thu hút sự chú ý của Phương Nhã Nhàn.

“Tam Tần Trai?” Phương Nhã Nhàn lên tiếng.

Tô Vĩnh Thắng quay đầu hỏi:" Bà biết Tam Tân Trai tư?"

“Biết chứ, vài ngày trước tôi lướt thấy video 3 đứa nhỏ kia, chính là do tài khoản Tam Tân Trai đăng!”

Tô Vĩnh Thắng kinh ngạc nhìn bà.

“Sao ông cũng biết tới Tam Tần Trai?” Phương Nhã Nhàn hỏi ông.

Tô Vĩnh Thắng nói: “Là ông Lâm nói, lăn trước ông ấy gọi điện thoại tới cho tôi nói vẽ Tam Tần Trai.

Nói rằng đây là cửa tiệm của một người thanh niên vô cùng ưu tú mở, tôi cũng từng nhìn thấy cặp hạch đào này trên vòng bạn bè của ông Lâm rồi.”

Hai người xem chương trình Bộ sưu tập thế giới" ở trong tivi, các chuyên gia đưa ra đánh giá vô cùng cao đối với cặp hạch đào này. Bọn họ nói về người thợ điêu khắc có sức sáng tạo vô cùng độc đáo, tay nghề. vô cùng cao siêu.”

Chắc chản là một thợ điêu khắc có kinh nghiệm lão làng.

Tất cả đều thể hiện sau này phải đi một chuyến tới Tam Tân Trai.

Ông bà Tô nghe xong lời khen ngợi của bọn họ xong đều không lên tiếng, trong lòng nghỉ vấn trùng trùng.

Phương Nhã Nhàn nói: "Ông Tô! tôi nghĩ tới một chuyện. Ông chủ của Tam Tân Trai có 3 đứa nhỏ đáng yêu rất giống với đoạn video ông đưa cho tôi xem. Sau đó tên vợ của ông chủ Tam Tần Trai lại giống y hệt tên con gái chúng ta, thế rồi cả ngoại hình rồi móc khóa. điện thoại cũng y hệt. Cộng thêm ông Lâm vẫn luôn nhắc tới người chủ của Tam tần Trai này!!!”

Phương Nhã Nhàn chỉ thiếu điều nói ra con gái của bản thân là vợ của ông chủ Tam Tần Trai là Tân Lãng, cũng là mẹ của 3 đứa nhỏ!


Tô Vĩnh Thẳng tâm phiền ý loạn ông nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, mau xuống dưới đón con gái trước đã Phải hay không phải, sau khi gặp con bé thì sẽ rõ rằng thôi.”

Phương Nhã Nhàn gật đầu, hai người đứng dậy đi xuống bái đỗ xe ở tầng 1 đón Tô Thi Hàm

Nhà bọn họ ở khu giữa tòa cao ốc, lúc đi vào trong thang máy đã có một nhà ba người sống ở tầng 16 bên trong thang máy rồi. Cặp vợ chồng trung niên gần bằng tuổi họ cũng với một bà lão, bình thường lúc đi dạo thường hay gặp nhau hơn nữa lại ở trong cùng một tòa nhà thế nên dần dần quen biết nhau

“Ông Tô, bà Phương! Sao hôm nay hai người đi dạo sớm thế? Bọn tôi còn đang định đi ra ngoài ăn đây." Đình Nghệ mỉm cười hỏi.

Phương Nhã Nhàn lắc đầu cười đáp: “Không ph: Giờ hai chúng tôi xuống lầu đón Thi Hàm.”

“Thi Hàm nhà ông bà về nhà rồi ư?”

“Ừm, được nghỉ hè rồi.”

“Tốt quá rồi! Trước đây hai ông bà còn suốt ngày nhắc tới con gái cuối cùng hôm nay cũng về rồi, chúc mừng nhé.”

Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn đều lộ ra nụ cười, vứt bỏ hết những suy đoán kia. Đối với bọn họ. việc sắp gặp được con gái chính là một chuyện rất vui

Hơn nữa Tô Vĩnh Thẳng bây giờ cũng không muốn tin rằng con gái mình đã yêu đương sinh con rồi.

Một hàng người đi ra khỏi thang máy cười cười nói nói đi xuống tầng một. Nhà Đinh Nghệ đi tới cạnh xe bọn họ, Tô Vĩnh thẳng và Phương Nhã Nhàn đi tìm con gái mình.

Tần Lãng đứng cạnh xe từ xa nhìn thấy cha mẹ vợ ở trong nhóm người này.

Bình Luận (0)
Comment