Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 147

Tô Vĩnh Thẳng đen mặt lại tiến lên trước một bước, cơ thể cao lớn trong nháy mắt có cảm giác tồn tại.

Huyện Huyên năm trên bả vai Tô Thi Hàm thấy được ông. Đầu tiên là mở to đôi mắt sáng lên, sau đó dường như chợt nhớ đến cái gì đột nhiên sợ hãi dụi vào trong lòng Tô Thi Hàm, dường như muốn trốn tránh Tô Vĩnh Thẳng.

Tô Vĩnh Thắng đang định tìm cảm giác tồn tại thấy một màn này, säe mặt nhất thời trở nên đen hơn.

Tô Thi Hàm cũng không ngờ tới bé con Huyên Huyện vẫn còn nhớ chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại lúc chiều. Nhìn thấy sắc mặt của cha mình, trong lòng cô lại bắt đầu khẩn trương, theo bản năng muốn đi tìm Tân Lãng, Phương Nhã Nhàn ở bên cạnh nói: "Đi thôi, chúng ta đi lên lầu trước:

Vào lúc này, Tô Thi Hàm không dám cãi lời Phương Nhã Nhàn, chỉ có thể nhìn Tân Lãng đang ở bên kia, trong mắt mang theo vài phần lo lắng.

Tần Lãng cũng nhìn cô, hẳn không hề tỏ ra lo lắng mà ngược lại hướng về phía cô nở nụ cười, ra hiệu cho cô cứ yên tâm.

Tô Thi Hàm thấy được nụ cười của hẳn, lúc này mới xoay người đi về phía thang máy cùng với Phương Nhã Nhàn.

Hai mẹ con cô vừa đi, Tô Vĩnh Thẳng lập tức dập tắt thuốc lá trong tay. Ông đi đến bên cạnh cửa sau xe, định ôm Khả Hinh.

Đứa cháu nhỏ nhà ông không cần người khác tới ôm! Tô Vĩnh Thẳng tức giận nghĩ trong lòng, tự động bỏ qua chuyện Tăn Lãng mới thật sự là cha của bọn nhóc.

Tần Lãng lúc này đang căm hộp quà trong cốp xe, thấy Tô Vĩnh Thắng muốn ôm Khả Hinh, lập tức nói: “Chú! chờ lát nữa cháu sẽ ôm Khả Hinh lên ạ. Khi thức dậy Khả Hinh thường hay nổi cáu, hơn nửa cũng sợ người lạ. Nếu không phải là cháu và Thi Hàm ôm thì khi tỉnh dậy con bé sẽ khóc.”

Động tác trên tay Tô Vĩnh Thẳng bỗng ngừng lại, nhìn "Người đẹp đang ngủ" nhỏ nhắn đáng yêu đang nằm ngủ trên ghế an toàn, trong lòng ông có chút không phục.

"Ôm cháu có gì khó chứ? Chú cũng không phải là chưa từng ôm qua!”


Khi Tô Thị Hàm còn bé, ông thường xuyên ôm cô, còn đem cô đặt lên vai mình. Chiều hôm nay lúc ôm Huyện Huyên, ông chẳng qua là có chút không quen tay mà thôi

Tô Vĩnh Thắng vừa nói, vừa đưa tay ra ôm Khả Hinh.

Tần Lãng thấy vậy cũng không nói nhiều, đành tùy ý cha vợ của mình. Thi Hàm nói cha cô vừa nghiêm túc vừa cố chấp, đoán chừng là với tính cách của ông nếu không đụng đầu vào tường thì sẽ không quay đầu.

Tô Vĩnh Thẳng cẩn thận mở khóa của ghế an toàn ra, đem Khả Hinh bế lên.

Con bé nhanh chóng tỉnh lại, nhưng vì không phải tự nhiên tỉnh lại nên khi thức dậy có chút nổi cáu, còn chưa kịp mở mắt thì đã bắt đầu khóc oa oa

Trong lòng Tô Vĩnh Thắng rất căng thắng, sắc mặt không khỏi đen lại

Vừa mới ở trước mặt Tân Lãng khoác lác một chút, cho nên ông không thể làm mất thể diện được!

Ông âm thầm nghiến răng, tiếp tục ôm Khả Hinh dỗ dành.

"Đừng khóc! đừng khóe! Khả Hinh đừng khóc, ôn là ông ngoại con. Không phải người xấu, ông là ông của cháu nha”

Khả Hinh nghe được âm thanh xa lạ, không những không chuyển biến tốt đẹp, mà ngược lại khóc lớn hơn. Bé con vừa khóc vừa chậm rãi mở mắt, khi thấy trước mắt là Tô Vĩnh Thẳng, con bé lại oa lên một tiếng, khóc đến cạn cả nước mắt.

Tô Vĩnh Thắng cau mày, lúc này Tần Lãng đã lấy được quà ở sau cốp xe. Hẳn nghe thấy tiếng con gái khóc, vội vàng đóng cốp xe đi đến.


"Chú! Hay là để cho cháu đi, Khả Hinh khi tỉnh dậy thường rất hay nhõng nhết

Tô Vĩnh Thắng không muốn đem con của nhà mình đưa cho hẳn. Thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang khóc nức nở ở trong lòng ông, khiến ông thật sự rất đau lòng.

Vì vậy ông sụ mặt miễn cưỡng đưa bé con qua, Tân Lãng thuần thục ôm lấy Khả Hinh, đặt ở trong lòng nhẹ nhàng đỗ dành.

Con bé năm trong lòng Tân Lãng, một lúc sau tiếng khóc lập tức nhỏ xuống, nhìn thấy ba ba qm,uen thuộc cho nên cô bé chỉ khóc thút thít.

Thấy cô bé không khóc nữa, Tân Lãng ôm cô bé quay đầu lại nhìn Tô Vĩnh Thắng đang ở phía sau, rồi lại nhìn quà cáp ở trên mặt đất: "Chú, phiền chú cầm giúp cháu một chút nhé”

Tô Vĩnh Thắng nhìn đủ loại quà cáp ở trên mặt đất, trong lòng biết đây là quà tặng mà Tân Lãng mang đến nhà ông. Lúc này ông cũng chưa chấp nhận người con rể này, cho nên ngay cả quà tặng cũng không muốn nhận, càng không muốn giúp hẳn căm

Nhưng mà Tân Lãng đang ôm cháu gái nhỏ của ông trong lòng, quả thật không rảnh tay.

Hai người giảng co một hồi, cuối cùng vẫn là Tô Vĩnh Thắng chịu thua. Mặt ông đen lại rồi cầm theo đống quà kia lên, giành đi ở phía trước.

Tần Lãng đi theo phía sau, hai người một đường đi đều không hề lên tiếng. Vào thang máy, Tô Vĩnh Thắng cà thẻ xong, hai người lại tiếp tục yên lặng.

Khi bốn người trở về nhà, cô giúp việc đang nấu cơm nghe được tiếng mở cửa lập tức mỉm cười đi ra đón. Thế nhưng khi nhìn thấy Tân Lãng bên người Tô Thi Hàm, còn có đứa nhỏ ở trong ngực bọn họ cô


không khỏi khiếp sợ, biểu hiện trên mặt cũng có chút bối rối.

Không phải tiểu thư trở về sao? Làm sao lại mang theo một người thanh niên và ba đứa nhỏ nữa?

Cô giúp việc thấy sắc mặt của Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn cũng không quá tốt, vội vã lén lút trở lại phòng bếp, tiếp tục làm chuyện của mình,

Xem ra tối nay, nhà họ Tô xảy ra chuyện lớn!

Ba đứa trẻ bước vào ngôi nhà sáng trưng, nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt tò mò, đôi mắt to đen láy đảo hết xung quanh trông bọn nó vô cùng đáng yêu.

Phương Nhã Nhàn nhìn Vũ Đồng trong ngực, trái tìm bà có chút nhữn ra.

Nhưng nghĩ đến những chuyện này lại không thể cười nổi.

“Thi Hàm, con cùng mẹ đi vào trong phòng, mẹ có lời muốn nói với con." Phương Nhã Nhàn nói

Cơ thể Tô Thi Hàm cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Tần Lãng.

Tần Lãng đi đến, ôm lấy Huyên Huyên trong lòng cô nói: "Em đi đi, anh trông con cho”

Hắn đem ba đứa nhỏ đặt ở trên ghế sô pha trong phòng khách.

Tô Thi Hàm nhìn Tần Lãng thật sâu, trong mắt mang theo vài phần lo lắng đi theo Phương Nhã Nhàn vào phòng ngủ,

Trong phòng khách, Tô Vĩnh Thẳng vẫn nhìn chăm chằm vào ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Rất nhanh, Tần Lãng đã biết suy nghĩ của ông, có lẽ là sợ ba đứa nhỏ ở trên ghế sô pha không an toàn Tô Vĩnh Thẳng thu dọn sạch sẽ đồ đạc ở trên bàn trà trong phòng khách, ông lấy gối đệm trên ghế sô pha và tấm thảm để vòng thành một cái hàng rào an toàn.

Lúc này ông mới cảm thấy an toàn hơn, lông mày cũng hơi giãn ra một chút.

"Đem mấy đứa nhỏ ôm đến đây đi, trên ghế sô pha không an toàn.”

Tân Lãng nghe vậy, vừa ôm con vừa nói: "Chú! Bàn trà hơi cứng, có lẽ ghế sô pha sẽ tốt hơn, bọn nhỏ ở nhà cũng thường nấm chơi trên ghế sô pha ạ."

Tô Vĩnh Thẳng nghe vậy, đầu tiên là khẽ nhíu mày, hiển nhiên là rất khó chịu đối với việc Tân Lãng mở miệng phản bác. Nhưng khi nhìn thấy ba đứa nhỏ, trong lòng lại nhiều thêm vài phần quan tâm.

“Vậy cậu chờ một chút.”

Tô Vĩnh Thắng nói xong, lập tức thu dọn mọi thứ trên bàn trà. Ông gọi một người giúp việc đến, đem bàn trà trong phòng khách dời ra ngoài ban công, lúc này trước ghế sô pha đã có rất nhiều khoảng trống.

Tô Vĩnh Thắng đem tấm thảm trải lên sàn nhà,

sau đó lại đi vào phòng cầm chăn bông. Tiếp đó trải chắn bông mềm mại ra, xung quanh là những chiếc gối ôm, nhìn vông cùng an toàn.

Sau khi đã hoàn tất, Tô Vĩnh Thẳng lập tức thoải mái hơn, ông nói: "Như vậy thì rất an toàn và cũng rất mềm mại, đem bọn nhỏ đặt lên trên chăn đi”

Tần Lãng trong lòng khẽ nhịn cười, nghe ông nói vậy hắn lập tức đem bọn nhỏ đặt trên chăn.

Tô Vĩnh Thẳng ở bên cạnh cũng muốn giúp, nhưng mà vừa nghĩ đến cảnh hai đứa nhỏ khóc ở trong lòng mình, trong lúc nhất thời có chút do dự.

Quên đi, để cho thắng nhóc Tần Lãng này ôm thôi!

Bình Luận (0)
Comment