Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 156

Tô Vĩnh Thắng nhớ tới thay đối của con gái từ nhỏ đến lớn, trong lòng vui vẻ tiếp nhận chuyện này.

Ông cầm đồ chơi trong tay chơi với Huyên Huyên, ánh mắt lại nhìn về phía hai cháu gái ngoại, nói: "Vũ Đồng, Khả Hinh. Hai đứa các con lớn lên phải giống mama nhiều một chút nhé, mama xinh đẹp là một đại mỹ nhân, say này Vũ Đồng và Khả Hinh nhà chúng ta cũng là tiểu mỹ nhân."

Phương Nhã Nhàn ở một bên nói: "Lớn lên giống Tân Lãng cũng được, Tăn Lãng đẹp trai như vậy, cháu gái giống hẳn chắc chân cũng là mỹ nhân hàng đầu."

Sau khi bà nói xong thì quan sát sắc mặt Tô Vĩnh

Thắng một chút, thấy ông vẫn còn đang đùa bọn nhỏ, lại nói: "Ông Tô, hôm nay Thi Hàm mang Tân Lãng về nhà chúng ta. Việc này, chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận, ông cảm thấy, đứa nhỏ Tần Lãng này thế nào?” Tô Vĩnh Thắng không nói lời nào, sắc mặt hơi hơi lạnh, nhưng vẫn nở nụ cười trước mặt Huyên Huyên, nhưng được một lát là ông lại không kìm được.

Phương Nhã Nhàn rèn sắt khi còn nóng, nói: “Chuyện này kết cục đã định rồi, hơn nữa tôi thấy Tần Lãng đối xử với Thi Hàm và bọn nhỏ đều rất tốt. Theo tôi, chúng ta phải thử tiếp xúc, xem coi nhân phẩm của Tần Lãng như thế nào, năng lực của nó chúng ta cũng biết chút chút, người trẻ tuổi mới 20 đã tự mình lập nghiệp, đạt được thành tựu như vậy đã rất hiếm thấy rồi."

Tô Vĩnh Thắng nghe xong, cuối cùng bất mãn hừ. hừ hai tiếng.

Phương Nhã Nhàn thấy thế, lập tức lập tức không nói nữa, nhưng sau đó lại lập tức nói: “Ngày mai lúc mọi người đi câu cá, ông thu liễm một chút, đừng làm Tân Lãng khó xử. Dù sao người ta cũng chỉ là đứa trẻ 20 tuổi, hơn nữa bây giờ Thì Hàm và hẳn đã ở cùng một chỗ rồi, ông đối xử với Tân Lãng không tốt, chẳng may Tân Lãng quay sang đối xử không tốt với con gái ông và mấy bảo bối thì phải làm sao?”

Tô Vĩnh Thẳng trợn mắt nói: “Nó dám!"

Phương Nhã Nhàn nhìn lướt qua ông một cái,nói: “Tim người cũng biết ấm biết lạnh, chúng ta là cha mẹ mặc dù làm trưởng bối, nhưng mà làm gì cũng phải có chừng mực."


Trong lòng Tô Vĩnh Thẳng cũng hiểu những cái này, nhưng ngoài mặt vẫn không nhịn được nói: "Biết rồi biết rồi, tôi sẽ có chừng mực!"

Đây là ông đang nói cho bà xã nghe, còn mọi chuyện ông đã tính toán rất tốt rồi. Ngày mai đi câu cá, ông sẽ cho Tân Lãng biết thế nào là lợi hại

Trình độ câu cá của ông cũng không phải nói khoác.

Ông không dùng tuổi tác và thực lực về kinh tế ra áp chế Tân Lãng, nhưng nếu ông dùng bản lĩnh của mình khiến cho thẳng nhóc đó phải xấu hổ, vậy thì hẳn cũng không thể trách ông được.

Tô Vĩnh Thắng trong lòng khẽ hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu chơi với mấy đứa nhỏ.

Chơi nửa ngày với Huyên Huyên, cảm xúc của Huyên Huyên cũng không tệ. Lúc chơi với ông, còn dùng tay nhỏ nắm lấy ngón tay ông, Tô Vĩnh Thắng cảm thấy, tình cảm cơ sở giữa mình và cháu ngoại đã

được thành lập. Vì thế, ông đưa tay về phía Huyên Huyện nói: Huyên Huyên, ông ngoại ôm con một cái có được không?"

Tư thế đưa tay này có nghĩa là muốn ôm một cái, đứa trẻ dưới ba tháng tuổi cũng đã có phản xạ như vậy.

Huyên Huyên nhìn thấy Tô Vĩnh Thắng muốn ôm một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngây ra, mắt to đen nhánh hiếu kỳ đánh giá Tô Vĩnh Thắng trước mặt.

Mắt của Tô Vĩnh Thẳng viết đây chờ mong, trong lòng cũng không ngừng bồn chồn.

Từ buổi chiều lúc ông nhìn thấy Tân Huyên, cũng thử ôm thẳng nhóc mấy lăn, nhưng mà không có lần nào thành công. Buổi chiều ôm còn làm nhóc khóc, đến lúc gần tối ông lại bị nhóc tiểu đầy người. Ông vừa ôm một cái, nhóc con này lập tức mất hứng. Nhưng mà lúc này ông đã cùng Huyên Huyên chơi lâu như vậy, nhóc con này còn cười với ông, có phải là thái độ của Huyên Huyên với ông đã chuyển biến tốt rồi, đúng không?

Tô Vĩnh Thắng không nhịn được mong đợi.

Huyện Huyên nhìn ông một lát, đột nhiên cười khanh khách một tiếng, sau đó đưa tay về phía Tô Vĩnh Thẳng.

Tô Vĩnh Thắng vui mừng, vội vàng gọi Phương Nhã Nhàn: "Bà xấ! Mau nhìn này, Huyên Huyên để tôi ôm một cái!"

Ông không chần chờ, thế là vừa gọi vợ xong thì lập tức đưa tay bế Huyên Huyên lên.

Phương Nhã Nhàn ở một bên nói: "Ông ôm cẩn thận một chút, Huyên Huyên còn nhỏ đấy!"

Trong lòng Tô Vĩnh Thắng như nở hoa, vừa cẩn thận che chở Huyên Huyên trong ngực, vừa cao hứng nói: “Yên tâm đi, tôi biết ôm như thế nào!”


Buổi chiều Tân Lãng đã cẩn thận dạy cho ông.

Phương Nhã Nhàn thấy ông và mấy đứa nhỏ chơi vui vẻ, lập tức đi phòng khách lấy ra một hộp quà đặt ở bên cạnh ghế sofa.

Đây là quà tặng mà Tần Lãng mang tới, trước đó chưa mở ra. Bây giờ Tần Lãng và Tô Thi Hàm đều không ở đây, Phương Nhã Nhàn muốn thử xem hai đứa mua thứ gì.

Đồ vật từng món được mang ra, đầu tiên là trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da Kiều Vận Thị, một bộ đồ trang điểm của Chanel. Cuối cùng còn có cả vòng tay và t xách của Chanel, nụ cười trên mặt Phương Nhã Nhàn càng ngày càng rõ ràng.

Bà đem từng món từng món nói cho Tô Vĩnh Thắng nghe, ông nghe từ đầu đến cuối đều là đồ mua cho vợ ông, một thứ ông cũng không có.

“Thực tế, lúc chạng vạng tối, Tân Lãng vốn muốn đem tất cả quà tặng đều mang lên tầng. Thế nhưng lúc đó Tô Thi Hàm và Phương Nhã Nhàn ôm hai đứa bé lên tầng trước, Khả Hinh lại vô cùng dính người, không cho Tô Vĩnh Thẳng ôm. Cho nên hắn chỉ có thể đến ôm con bé, Tô Vĩnh Thẳng thì xách đồ.

Rượu thuốc lá quá nặng, cho nên Tăn Lãng mang những thứ này lên nhà trước.

Nhưng Tô Vĩnh Thẳng không biết chuyện này, thấy Tân Lãng không mang cho mình cái gì, trong lòng ông có chút không vui.

“Hữ, có gì tốt chứ? Những thứ này tôi cũng vừa mua cho bà rồi còn gì!" Tô Vĩnh Thẳng không vui nói

Phương Nhã Nhàn vui vẻ ra mặt, nói: “Làm sao giống nhau được, ông mua và Tân Lãng mang đến có. thể giống nhau sao? Hản mua đây đều là thứ bình thường tôi hay dùng, chứng tỏ đứa nhỏ này có lòng!”

Tô Vĩnh Thắng chưa từ bỏ ý định, ôm Huyên Huyện đi tới, xem xét quà tặng một lần, đúng là không có đồ vật nào dành cho mình.

Hừi Thắng nhóc này đúng là không có mắt ni Chỉ biết lấy lòng mẹ vợ!


Tô Vĩnh Thắng tức giận nói ra: "Có lòng cái gì? Tôi thấy là không có lợi không dậy sớm thì có. Không có việc mà hiến ân cần, không phải lừa đảo thì cũng là trộm cướp. Người ta muốn dỗ dành con gái bà, một chút quà như vậy đã mua được lòng bà rồi, bình thường tôi cũng mua cho bà còn gì?"

Phương Nhã Nhàn thấy giọng điệu của ông có chút hà khảc, không khỏi nhíu mày nói: “Này, ông nói gì vậy!"

“Tôi nói không đúng sao? Những đồ vật này nhà chúng ta cũng mua được, không thèm đồ hắn tặng!" Tô Vĩnh Thắng hừ lạnh một tiếng.

Phương Nhã Nhàn không có hiểu ông bị làm sao, đột nhiên lại mất hứng?

Không khí trong phòng khách có chút căng thẳng, Huyên Huyên ngồi trong lòng ông ngoại cũng cảm nhận được, miệng nhỏ nhếch lên, bị dọa đến khóc.

Tiếng khóc của đứa nhỏ nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của hai người lớn, Tô Vĩnh Thắng cũng không, giận, vội càng đi dỗ cháu.

Lúc này, Tần Lãng và Tô Thi Hàm đang ở trên đường, lái xe về khách sạn.

Trong lòng Tô Thi Hàm đang suy nghĩ chuyện đi câu cá ngày mai, có chút lo lắng.

Tần Lãng thấy thế, tay phải nhẹ nhàng nảm tay cô, hỏi: “Sao vậy?”

Tô Thi Hàm quay đầu nhìn hân, nói: “Tăn Lãng, trình độ câu cá của cha em rất cao, còn có dượng vài hai người chú kia. Bọn họ thường xuyên câu cá cùng nhau, nếu ngày mai họ nói gì, anh cũng đừng để trong lòng. Cha em trước giờ đều như vậy. Có chứt kiêu ngao, lúc nào cũng thích cao hơn naười khác môt bậc.”

Bình Luận (0)
Comment