Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 16

Mẹ Lâm miễn cưỡng mắng lão chồng vài câu, nhưng vẫn đồng ý.

Bố Lâm lập tức chuyển cho Lâm Tiêu 200 ngàn, còn 200 ngàn còn lại đương nhiên ông ấy giấu vào quỹ đen của mình.

Người trung gian kiếm lời từ chênh lệch, chuyện này là bình thường nha!

O (∩_∩) O

Lâm Tiêu vừa nhận được tiền, liền chuyển cho Tô Thi Hàm 100 ngàn, nói là tiền ứng trước, phần còn lại ngày mai sẽ nhìn thấy vật sẽ đưa hết.

Tô Thi Hàm hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Tiêu chuyển đến 100 ngàn.

“Tần Lãng, hạch đào điêu khắc có giá trị như vậy sao? Tôi không thấy anh mất bao nhiêu thời gian để làm nó.”

Mấy ngày nay Tần Lãng chăm sóc cô và bọn nhỏ, thời gian rảnh rỗi rất ít, cho nên hai cái hạch đào này, quả thật không mất bao nhiêu thời gian để làm.

Vậy mà thoáng cái liền có 100 ngàn tiền đặt cọc? Điều này không phải là nói hạch đào điêu khắc rất có giá trị sao?

Tần Lãng cười nói: “Người ta nói trong nghề thế này, không điêu khắc không quý, có tay nghề giá gấp đôi. Đồ chơi văn hóa hạch đào giá trị không đắt, nhưng công phu chạm trổ của người thợ là vô giá. Cho nên nói về giá trị, thì phải xem trình độ thưởng thức của người mua.”

Tô Thi Hàm kinh ngạc nói: “Trong thời gian ngắn mà anh làm ra được hạch đào đẹp như vậy, còn bán được nhiều tiền, Tần Lãng anh thật là lợi hại nha!”


Khó trách Tần Lãng luôn nói không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, thì ra hắn có bãn lãnh kiếm tiền!

“Tần Lãng, anh đưa tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền cho anh.” Tô Thi Hàm nói.

“Không cần, tiền này cô cứ giữ, ngày mai Lâm Tiêu đưa chỗ tiền còn lại cô cũng giữ đi.”

Tô Thi Hàm có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

Đây không phải lần đầu tiên Tần Lãng cho cô giữ tiền, lần trước bạn cùng phòng của Tần Lãng tặng lì xì, hắn cũng đưa cho cô giữ, nhưng đó đều là số tiền nhỏ, lần này là Tần Lãng bỏ công sức làm ra, 100 ngàn tệ lận đấy!

“Điều này không được, Tần Lãng tiền này là của anh.”

“Cái gì mà còn phân ra của tôi hay của cô, giữa hai ta không cần phân ra!” Tần Lãng độc đoán nói.

Tô Thi Hàm lập tức không có gì để phản bác, cô phát hiện mỗi lần ở trước mặt Tần Lãng độc đoán như vậy, cô luôn biến thành một bé thỏ trắng yếu ớt.

Cô thấp giọng nói: “Thế nhưng... ta...ta hiện tại giống như một bà quản gia...”

Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng Tần Lãng vẫn nghe thấy, hắn vừa cười vừa nói: “Không muốn làm bà quản gia của tôi sao? Vậy được thôi, tiền đều giao cho tôi giữ đi, tôi rất thích tiêu tiền nha.”

Nghe vậy, Tô Thi Hàm lập tức ôm điện thoại, nhìn Tần Lãng phun ra đầu lưỡi béo mập nói: “Vậy vẫn để tôi giữ an toàn hơn, chúng ta nuôi ba tên bảo bối, cần phải tốn nhiều tiền đấy.”


Nói xong, Tô Thi Hàm mỉm cười cúi đầu nhìn bé út mới tỉnh dậy.

“Tần Lãng, anh có thấy các bảo bối càng ngày càng đáng yêu và dễ thương không?

Ba tên nhóc chậm rãi lớn lên, không còn nhăn nhúm như lúc mới sinh, làn da ngày càng trắng sáng, nét mặt cũng trở nên bụ bẫm đáng yêu hơn.

Bé út bây giờ đang mở to đôi mắt đen lanh lợi tò mò nhìn bố và mẹ, rồi đột nhiên nhoẻn miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tô Thi Hàm kinh ngạc cười: “Bé út thật vui vẻ nha, anh xem con bé đang nghĩ gì nè, làm sao lại cười tươi như vậy.”

Tần Lãng cũng nở nụ cười nói: “Chắc mới nghe lén chúng ta nói chuyện, biết bố mẹ mới kiếm được một chút tiền sữa bột, có lẽ nghĩ đến việc đầu thai vào cái gia đình này là không sai chút nào, cho nên vui vẻ như vậy.”

Tô Thi Hàm thấy Tần Lãng suy diễn đôi khi hơi quá!

"Bé út mới có tám ngày, làm sao có thể hiểu được chúng ta đang nói cái gì."

Tô Thi Hàm vừa mới lẩm bẩm xong, lúc này bé út đột nhiên lộ ra nụ cười giao hoạt, còn đưa tay hướng về Tô Thi Hàm muốn giật lấy điện thoại mà cô vừa nhận được tiền.

Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm đều kinh ngạc, Tần Lãng cười nói: “Xem ra, bé út chính là một tiểu tham tiền nha, hahaha”


“Ôi tiểu tham tiền của bố, cho hôn một cái nào.”

(...................)

Sáng hôm sau, cho bọn trẻ ăn xong sữa, thấy Tô Thi Hàm đã ăn xong bữa cơm, Tần Lãng đang định nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của bạn cùng phòng Dương Bân.

“Anh Lãng, có việc khẩn cấp, anh mau về trường ngay!”

Sự tình cũng gần giống như Tần Lãng nghĩ, một tuần qua không ở trường, lên lớp thì nhờ bạn cùng phòng giúp điểm danh đối phó, nhưng mà đêm qua hết lần này đến lần khác gặp phải trường học điều tra ký túc xá, Tần Lãng không ở ký túc xá nên việc này không che giấu được.

Xem ra, phải tự mình trở về trường xử lý một chút.

Về đến phòng, thấy Tô Thi Hàm tựa vào đầu giường mà ngủ gật, Tần Lãng giúp cô sửa tư thế kéo chăn đắp cẩn thận, sau đó nói với y tá bên cạnh một tiếng rồi bắt taxi trở về trường.

Trên đường đi, Tần Lãng nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn.

Giáo viên hướng dẫn hỏi hắn đã đi đâu, Tần Lãng thấy một hai câu nói không thể xong được, liền nói bản thân sẽ đến phòng giáo dục cùng cô nói chuyện rõ ràng.

Khi Tần Lãng đến phòng giáo dục, giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi đang cùng thầy chủ nhiệm khoa nói chuyện, nhìn thấy Tần Lãng cô nghiêm mặt nói: “ Trước qua bên kia chờ một lát!”

Chủ nhiệm khoa thấy nàng có việc, không nói thêm nữa liền đi ra bên ngoài, giáo viên hướng dẫn đứng dậy tiễn hắn, lúc quay lại còn thuận tay đóng cửa phòng.

Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt nghiêm nghị của giáo viên hướng dẫn lập tức trở nên bất lực, cô nhìn Tần Lãng như mẹ già thở dài rồi nói: “Mấy tên tiểu tử thúi các cậu, thực sự làm cho người ta không bớt lo. Nói đi, đêm qua đã đi đâu?”


Tần Lãng cười nói: "Cô giáo, lần này tôi thật sự có việc nên không kịp trở lại trường học.”

Giáo viên hướng dẫn của Tần Lãng là một sinh viên vừa tốt nghiệp thạc sĩ, tuổi của cô so với hắn và những sinh viên khác chỉ hơn kém năm hoặc sáu tuổi, bình thường cô luôn có bộ dạng nghiêm túc, nhưng mà ở phía sau cùng các sinh viên quan hệ rất tốt.

Giống như việc sinh viên ban đêm không về ngủ ở ký túc xá, chuyện này sinh viên trong trường thường xuyên xảy ra, thỉnh thoảng có vài nam sinh không chịu được cảnh nhà trường buổi tối ngắt mạng lúc 11:30 liền trốn ra ngoài. Xui xẻo thì bị bắt lại, cũng đều là giáo viên hướng dẫn giúp bọn họ viết giấy nghỉ phép, không thể để cho bọn họ vì sự việc này mà bị giam học phần, để lại một vét nhơ trong hồ sơ.

Mọi người đều đã quen thuộc với những việc này, cho nên Tần Lãng đối mặt với giáo viên hướng dẫn trong lòng rất là bình tĩnh.

Giáo viên hướng dẫn nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Nguyên nhân là gì? Có việc quan trọng sau cậu không xin nghỉ phép trước với ta? Tần Lãng, đừng tưởng rằng tôi không biết. Cậu đã vài ngày không đến lớp, các giáo sư khác không biết cậu, chứ tôi làm sao mà không biết nhóm tiểu tử các cậu làm trò? Hai ngày trước giờ học của tôi chính là Tôn Húc thay cậu điểm danh!”

"Cậu hôm nay ở đây, cho ta một lý do chính đáng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!"

“Cô giáo, thực ra mấy ngày nay ta có chuyện quan trong cần xử lý, cho nên mới không có ở trường học.”

Giáo viên hướng dẫn nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ cười đùa, cô hỏi: “Là chuyện tỉnh cảm à?”

Tần Lãng cười nói: "Cô giáo, cô biết thật nhiều nha."

“Đúng là chuyện tình cảm.”

Nữ giáo viên hướng dẫn liếc mắt nói: “Hoa khôi trường bên cạnh mang bụng bự đến đây, trong lớp đều rần rần lên hết! Tôi là giáo viên hướng dẫn làm sao có thể không biết đây? Tần Lãng, tôi hỏi cậu rốt cuộc chuyện này là sao? Trong bụng vị kia là con của cậu thật à?”

Vừa hỏi xong, giáo viên hướng dẫn ánh mắt lóe sáng như sao băng, lộ ra vẻ mặt hóng hớt đầy bát quái.

Bình Luận (0)
Comment