Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 183

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của bác sĩ Phương vang lên: "Này ông Tô, hôm nay tôi lấy phương thuốc mà ông đưa cho tôi để đi xét nghiệm. Thành phần kết quả đã có bao gồm: Ngưu Tất, Nhục Quế, Thung Dung, Bổ Cốt Chỉ, Tì, Cây tơ hồng, Sa Uyển Tử..."

Tô Vĩnh Thắng nghe thấy một đống tên thuốc bắc, trong đầu hoàn toàn rối rắm, nói: "Bác sĩ Phương, những thứ này tôi không hiểu. Ông có thể cho biết đơn thuốc này dùng để làm gì không?"

Bác sĩ Phương cho biết: "Từ những loại thuốc này xem xét thì chủ yếu là để xua khí lạnh, xua tan huyết ứ, thư giãn gân cốt, hoạt huyết. Nhưng công thức điều phối này có hơi phức tạp tôi không thể khắng định. được công dụng cụ thể"

“Tôi vừa hỏi ý kiến của thầy giáo cũ. Thầy ấy nói đây là một phương thuốc dùng để trị chứng căng cơ thắt lưng lâu ngày mà thành bệnh. Nhưng đây là một phương thuốc hiếm. Chỉ có một số lão Đông y lâu đời mới biết Về nó. Thầy ấy cũng chỉ biết được từ ghi chép của người thầy trước đây... "

“Ông Tô, ông lấy đâu ra đơn thuốc tốt như vậy? Tôi nhớ rằng vợ của ông trước đây vì bị căng cơ thắt lưng lâu ngày mà thành bệnh. Trước đây tôi đã kê không ít đơn thuốc nhưng đều không có hiệu quả đáng kể. Tôi đã hỏi thầy của tôi, phương thuốc này đúng là để giải quyết vấn đề của vợ ông. Có hiệu quả trị liệu thật sự rất tốt. Xem ra lần này các người đã mời được. danh y đến rồi!"

Tô Vĩnh Thắng nghe những lời này, càng nghe càng kinh ngạc. Vẫn có chút không thể tin được.

Có rất ít thầy thuốc đông y biết đến phương thuốc hiếm có này. Hơn nữa phương thuốc này thực sự có thể chữa khỏi chứng căng cơ thắt lưng của vợ ông. Vậy mà Tân Lãng lại thực sự biết sao?

Trình độ đông y của Tần Lãng có thật sự lợi hại như vậy không?

Tần Lãng năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ? Hần chỉ mới 20 tuổi thí

Nếu một chàng trai mới 20 tuối bước vào lĩnh vực Đông y. Chỉ riêng việc học thuộc lòng tên các loại thuốc Bắc cũng đã mất vài năm!

Trong tay cậu ta thế mà thực sự có một phương thuốc hiếm để chữa trị chứng căng cơ thắt lưng sao?

Tô Vĩnh Thẳng xác nhận một lần nữa: "Bác sĩ Phương, ông nói thật sao? Ông sẽ không nói dõi tôi đúng không?"

Bác sĩ Phương đương nhiên là rất vui mừng, tươi cười xác nhận: "Không nói dối ông! Chúc mừng ông nha ông Tô, mấy năm nay ông đã đưa vợ ông đi khắp nơi để chữa trị bệnh căng cơ thắt lưng này nhưng cho đến bây giờ đều không có hiệu quả đáng kể. Nhưng mà lần này các ông chắc là tìm đúng người rồi, cứ dựa theo phương thuốc này sắc thuốc uống thì nhất định chứng đau thất lưng của vợ ông có thể trị tận gốc hoàn toàn!"

Tô Vĩnh Thẳng sửng sốt, mãi đến khi cúp điện thoại vẫn chưa hoàn hồn.

Tên nhóc Tân Lãng này, không ngờ ở trên phương diện đông y lại có được y thuật cao như vậy!

Thảo nào trước đây vợ ông nói cậu ta đã từng chữa khỏi bệnh đau lưng cho con gái. Xem ra cậu ta thực sự có chút tài năng. Có thể kê được phương thuốc hiếm như vậy đều là những vị lương y lão làng, có y thuật rất cao!


Sắc mặt Tô Vĩnh Thắng dịu đi một chút, nghĩ đến việc bệnh cũ đã đeo bám vợ ông hơn mười năm có thể chữa khỏi, trong lòng ông thật sự rất vui vẻ.

Mấy năm nay, Phương Nhã Nhàn vì bị chứng đau thắt lưng nên ông đã đưa bà đi khám rất nhiều bác sĩ. Đông y, Tây y đều đã thử qua. Nhưng mà chỉ có thể lảm bớt chứ không có cách nào trị khỏi hoàn toàn. Mỗi khi bị mệt mỏi sẽ lại tái phát, ông không đành lòng nhìn vợ mình chịu đau cho nên trong nhà mới có nhiều người giúp việc như vậy.

Nhưng mà có thể trị khỏi hoàn toàn tốt hơn hết là nên cẩn thận tránh mệt mỏi. Phương Nhã Nhàn năm nay mới 44 tuổi, ngày tháng sau này còn rất dài, chỉ có bà ấy mới có thể sống một cuộc sống.

Tô Vĩnh Thẳng tâm tình tốt nhưng lại không khỏi tới Tân Lãng.

Tần Lãng một thanh niên mới 20 tuổi nhưng hiểu biết cũng rất nhiều!

Có tài năng điêu khắc, biết câu cá, biết nấu ăn. còn biết đánh cờ. Sửa xe có lẽ cũng không phải là nói chơi. Thậm chí ngay cả Đông y cũng rất am hiểu!

Tưởng tượng đến người này chính là con rể của mình, trong lòng Tô Vĩnh Thẳng cảm thấy có chút tự hào. Trên mặt cũng không kìm được mà nở nụ cười.

Đối với hình ảnh Tân Lãng ôm hôn con gái mình vừa rồi ở tầng 11, ông tự nhiên cũng coi là không nhìn thấy.

Ông cho rằng, có lẽ là giống như lời Tần Lãng nói, chắc hắn là hiếu lãm.

Nghĩ như thế tâm trạng của ông lại rất tốt.

Cất điện thoại đi đến phòng khách, Phương Nhà Nhàn nhìn thấy sắc mặt ông thay đổi nhanh như hát kinh kịch lập tức hỏi: "Ông sao vậy? Chẳng phải vừa röi ông nói con gái làm ông tức giận sao?"

Tô Vĩnh Thắng nhìn lên trời: "Tôi có nói vậy sao?”

Phương Nhã Nhàn: "???"

Tô Vĩnh Thắng ân cần nói: Bà xã à, các cháu đâu? Tôi muốn nhìn thấy các cháu. Một ngày không thấy được bọn chúng, tôi thật sự rất nhớ”

"Ở trong phòng” Phương Nhã Nhàn cảm thấy hôm nay chồng mình có gì đó không ổn

Nhưng nhìn thấy tâm trạng của ông ấy rất tốt. Hơn nữa cũng không tức giận con gái nữa, trong lòng bà nhẹ nhàng thở phào cũng không hỏi nhiều nữa.


- ---

Không bao lâu sau, Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng cũng trở về nhà. Bởi vì vừa rồi ở dưới tầng xảy ra chuyện nên Tô Thi Hàm cũng không dám quá thân mật với Tân Lãng. Đến trước cửa, Tô Thi Hàm lập tức cố ý bước lên trước.

Vừa vào phòng, cô cẩn thận nhìn Tô Vĩnh Thắng trong phòng khách. Phát hiện Tô Vĩnh Thẳng đang trêu đùa với Tân Huyên, sắc mặt cũng không tệ lảm.

Tô Thi Hàm thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn về phía Tân Lãng, hai người nhìn nhau cùng cười.

Lúc ăn cơm tối, Tô Vĩnh Thẳng ăn một chút đồ ăn lập tức cau mày nói: "Chị Trương, tài nấu nướng của chị thụt lùi rồi”

Chị Trương giúp việc đang đứng bên cạnh sững sờ. Phương Nhã Nhàn dùng tay đánh Tô Vĩnh Thành một cái: "Tôi nghĩ đây là do tối hôm qua ông đã ăn đồ ăn mà Tiểu Tân làm khiến cho miệng ông trở nên kén ăn. Tài nấu nướng của chị Trương vẫn vậy, làm sao có thể thụt lùi được?"

Chị Trương gật đầu lia lịa. Trước nay đồ ăn ở nhà đều do chị thường xuyên làm. Cho dù hôm này có làm vài món hải sản nhưng những món này Phương Nhã Nhàn và mọi người cũng sẽ thỉnh thoảng ăn. Hiện giờ có thêm con rể họ ở nhà, chị Trương càng thêm cố gắng nấu nướng, đồ ăn luôn luôn tươi mới.

Cũng không hề thụt lùi...

Thậm chí có thể nói rằng có một chút tiến bộ!

Tô Vĩnh Thẳng mím môi không nói gì nữa.

Tô Thi Hàm trăm mặc nhìn Tần Lãng cười. Tuy răng cha cô không nói gì nhưng cô cảm thấy ấn tượng của cha cô đối với Tần Lãng đã có sự thay đối

Ít nhất sẽ ở bên cạnh khen Tần Lãng làm món ăn ngọn.

Tần Lãng cười nhéo nhẹ vào lòng bàn tay cô đang để dưới bàn.

Tô Vĩnh Thắng đúng lúc nhìn thấy cảnh con gái mình đang nằm tay Tân Lãng dưới gầm bàn. Mắt ông hơi nheo lại sau đó quay mặt đi, nhìn về phía Tân Lãng nói: "Tăn Lãng! Chú nghe Thi Hàm nói, ngày 14 tháng này hai đứa sẽ trở về thành phố Thiệu. Sau đó cha mẹ của cậu sẽ chuẩn bị tiệc đính hôn cho hai đứa, cũng như làm tiệc 100 ngày cho bọn nhỏ sao? "

“Vâng! Đúng vậy thưa chú."


“Thời gian tổ chức tiệc đính hôn và tiệc trăm ngày đã quyết định chưa?"

“Tiệc đính hôn sẽ được tổ chức vào trước tiệc 100 ngày một ngày. Bọn nhỏ chào đời vào ngày 17 tháng 4, đến ngày 27 tháng này vừa tròn 100 ngày.

"Đại tiệc 100 ngày sẽ được tổ chức vào ngày 27 tháng này và tiệc đính hôn sẽ được tổ chức vào ngày 26 tháng này."

Tô Vĩnh Thắng gật đầu, sau đó dặn người giúp việc đi lấy một quyển lịch vạn niên lại đây. Sau đó ông vừa ăn cơm vừa xem lịch vạn niên.

Suy cho cùng đây chính là lễ đính hôn của con gái, là sự kiện trọng đại trong đời, phải chọn ngày lành tháng tốt.

Phương Nhã Nhàn nói: "Ông Tô, tôi đã xem qua lịch vạn niên, ngày 26 tháng này thích hợp kết hôn."

Tô Vĩnh Thắng không trả lời. Sau khi lật xem đến ngày này của lịch vạn niên nhìn kỹ nội dung viết trong đó. Không chỉ xem những việc phù hợp nên làm mà còn nhìn cả sao tốt, sao xấu, can chị, tiết khí v.v... và kết hợp với sinh nhật của con gái ông. Ông xem rất kỹ lưỡng.

Sau khi ăn xong, Tô Vĩnh Thẳng về phòng tiếp tục nghiên cứu chuyện này.

Phương Nhã Nhàn thì uống thuốc đông y. Tần Lãng và Tô Thi Hàm đưa ba đứa nhỏ vào phòng, sau đó bế chúng lên giường chơi với chúng.

Tô Thi Hàm tìm một ít bài tập để cho bọn trẻ luyện tập theo.

“Đỉnh đinh... Điện thoại di động của Tần Lãng vang lên.

Khi lấy ra xem thì thấy đó là cuộc gọi video từ mẹ hẳn.

“Thi Hàm, mẹ anh đang gọi video. Chắc là muốn nhìn thấy các bé cưng” Tối hôm qua đã quá muộn, cha và mẹ của Tân Lãng cũng không gọi điện cho Tần Lãng để nhìn cháu trai, cháu gái của họ.

Lúc này nghĩ rằng bên phía Tân Lãng chắc là không bận rộn cho nên hai vợ chồng ông bà lập tức bàn bạc với nhau gọi điện video.

“Được rồi, anh nghe đi” Tô Thi Hàm vốn đã gặp mẹ chồng tương lai nên lúc này lá gan cũng lớn hơn một chút. Không còn căng thẳng như lần đầu nữa.

Ngược lại còn đem con trai đã sắp chơi đến tận mép giường và còn cả hai con gái ôm lại thành một khối bên cạnh nhau. Như vậy khi gọi video thì ông bà nội của bọn trẻ có thể nhìn thấy ba bé cưng cùng một lúc.

Để tránh cho các bé cưng ngã xuống giường nên cô đã đặt các thanh chắn bảo vệ được bọc mềm mại ở ba bên của chiếc giường lớn.

Bởi vì khi ba bé cưng chơi đùa trên giường rất dễ bị ngã ra khỏi giường. Cho nên để tránh bản thân bất cẩn không để ý khiến các bé cưng rơi xuống giường, Tô Thi Hàm Thiển đã cố ý dặn dò người giúp việc mua thứ này.

Sau đó để họ lắp đặt thật tốt.


Bảng cách này, các bé cưng có thể chơi trên giường thoải mái mà không lo bị ngã xuống.

Việc bé cưng ngã khỏi giường là rất nguy hiểm và rất nghiêm trọng. Cho dù sàn nhà là sàn gỗ lại trải thêm một lớp thảm lên trên thì vẫn rất nguy hiểm. Té ngã mạnh rất có khả năng dẫn đến não của các bé cưng phát triển chậm chạp. Thậm chí xuất hiện tình huống đần độn.

Đó đó phải căn phải chú ý nhiều hơn.

Phần cuối của thanh chắn quanh giường có một chỗ hở, Tần Lãng đang ngồi ở đó. Tô Thi Hàm ngồi khoanh chân ở đầu giường nhìn ba bé cưng đang năm bò hướng về Tân Lãng, lộ ra nụ cười ôn nhu.

Lúc Tần Lãng đang chuẩn bị nhận video, Tô Thị Hàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô nói: "Tần Lãng, chút nữa đừng quay em. Em xấu hổ”

“Được” Tân Lãng cười gật đầu: “Chuẩn bị xong chưa?"

“Rồi rồi” Sau đó Tô Thi Hàm nói với ba bé cưng: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh bà nội gọi video đến Một lát nữa các con nhớ gọi ông nội và bà nội nhé”

Tần Lãng nhận cuộc gọi video, sau đó cúi người quay về phía ba bé cưng.

Video vừa kết nối xong, Tân Lãng lập tức bật camera sau để cho cha mẹ hẳn ở bên kia điện thoại chỉ cần thoáng nhìn là có thể thấy được ba đứa bé đang nắm trên giường.

Nhưng điều này lại khiến cha và mẹ của Tân Lãng rất ngạc nhiên.

“Lãng Lãng, đây là các cháu sao? Mẹ nhìn thấy Khả Hinh! Có phải Khả Hinh của chúng ta đang chăm. chú ăn ngón tay không?"

Vẻ mặt của cha hần cũng rất cao hứng: "Cha nhìn thấy Huyên Huyên rồi! Thăng nhóc mập mạp này trông giống hệt Lãng Lãng hồi nhỏ. Nhất định là Huyên Huyên!"

"Bé con còn lại chính là Vũ Đồng. Vũ Đồng và Khả Hinh thực sự trông giống hệt nhau."

Tần Lãng nhìn cha mẹ hẳn đang kích động cười nói: "Cha, mẹt Đây là cặp sinh ba mà con và Thi Hàm hạ sinh. Lúc nãy cha đã nhận đúng Huyên Huyên rồi. Nhưng mà mẹ nhận không đúng lắm, bé gặm ngón tay chính là Vũ Đồng chứ không phải là Khả Hinh”

Cha hắn cười nói: "Ái chà chà, Vũ Đồng và Khả Hinh thực sự giống hột nhau. Ngày thường con và Thi Hàm làm thế nào để phân biệt được hai đứa bé vậy?”

Mẹ của Tần Lãng trước giờ chưa từng chăm sóc. qua cặp song sinh thực sự không quen với điều này.

Tần Lãng cười nói: "Mẹ, người nhìn kỹ đi. Vũ Đồng và Khả Hinh vẫn có chút khác biệt. Khuôn mặt của Vũ Đồng lớn hơn một chút còn khuôn mặt của Khả Hinh thì nhỏ hơn một chút."

“Khi hai đứa bé ở cạnh nhau, con và Thi Hàm có thế phân biệt được hai đứa bé."

Bình Luận (0)
Comment