Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 19

Tô Thi Hàm nhìn xem số dư tài khoản, bên trong hiện có 200 ngàn tệ cô cười nói: "Tần Lãng, không nghĩ anh có thể nhanh như vậy kiếm được 200 ngàn, đây là số tiền lớn nha, nhà chúng ta có ba bảo bối, có thể xài được rất lâu đó."

Tần lãng thấy bộ dạng cô vui vẻ như vậy, trong lòng có chút đau lòng.

Tám tháng qua Tô Thi Hàm nhất định đã trải qua cuộc sống rất khó khăn.

Một sinh viên năm hai, dựa vào tiền sinh hoạt của mình chăm sóc bản thân thì không thành vấn đề, nhưng mà muốn chăm sóc đứa trẻ trong bụng lại còn thuê phòng bên ngoài, thuê giúp việc, nếu không phải đến đường cùng, chắc cô ấy cũng không tìm đến mình để vay tiền.

Tần lãng thề với lòng, sau này tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy cùng các con vì chuyện tiền bạc mà khốn khổ!

Hắn sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, là người chủ gia đình!

Sau khi hạ quyết tâm, Tần Lãng nói: "Đây đâu có là gì, cái này xem như là món tiền nhỏ, cô cứ giữ lấy muốn mua gì cứ mua, những thứ khác đều có tôi lo!”

Tô Thi Hàm cười nhẹ nhìn các bảo bối nói: "Tôi cũng không muốn mua cái gì, như vậy cũng tốt rồi, tuy nhiên tôi muốn mua cho các bảo bối một số thứ, mua cho con trai vài món đồ chơi, quần áo đẹp cho hai con gái, còn có giường nhỏ cho chúng, xe đẩy trẻ em, cũng muốn trang trí gian phòng một chút.”

“Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau mua sắm.” Tần Lãng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mua sắm lại ngồi cạnh bên giường Tô Thi Hàm cùng cô lựa chọn.

Hắn ngồi bên cạnh, Tô Thi hàm có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Tần Lãng, nhìn xuống điện thoại, cô cảm thấy khó lòng tập trung.

Thật ra cô chỉ nói về kế hoạch của mình một cách tùy tiện, không ngờ Tần Lãng lại cùng cô xem nó nghiêm túc như vậy.

Khi mọi thứ đều thống nhất, từng vật phẩm đều rơi vào giỏ hàng.


Loại hành động mua sắm này, đối với nữ nhân đều rất hăng hái.

Hai người chọn rất nhiều đồ, mua rất nhiều vật, còn lại chỉ việc chờ chuyển phát nhanh giao tới, có một số món đồ gia dụng cần đợi một khoảng thời gian, ước chừng khi bọn họ rời khỏi trung tâm thì cũng sẽ được giao đến.

Mua đồ xong, Tô Thi Hàm cực kỳ vui vẻ còn đứng lên đi đi lại lại mấy lần, trêu chọc các bảo bối tỉnh dậy.

Ba tên nhóc từng ngày lớn lên đến hôm nay đã là ngày thứ chín, bọn nhóc giờ đang bắt đầu trổ mã, càng ngày càng dễ thương.

Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm cùng một chỗ xem các bảo bối, y tá thấy vậy tự giác đi ra ngoài, để lại phút giây ấm áp này cho gia đình họ.

Bé lớn là anh cả, trong ba đứa nhóc là tên con trai duy nhất, dáng vóc lớn nhất, bây giờ đang duỗi ra tay nhỏ cố gắng bắt được những gì nhìn thấy.

Tần Lãng thấy vậy, lập tức lấy ra món đồ chơi điêu khắc nhỏ, dùng nước nóng khử trùng sau đó đặt vào tay của bé lớn.

Bé lớn thấy đồ chơi, trong chớp mắt liền nắm chặt tay nhỏ của mình, nhìn xem món đồ chơi trong tay vui vẻ nhếch miệng cười khanh khách.

Bên cạnh bé hai cùng bé út thấy anh mình trong tay có đồ chơi nhỏ, cũng vội vã đưa tay bắt, Tần Lãng liền đem hai món đồ chơi nhỏ hình động vật còn lại cho bọn nhỏ, mỗi đứa một cái.

Ba đứa nhỏ cầm đồ chơi của bố làm cho mình vui vẻ nghiên cứu, nghiên cứu một chút cảm thấy chán liền đem đồ chơi ngậm vào miệng nghiên cứu tiếp.

Tần Lãng sớm đã khử trùng mấy món đồ chơi nên cũng không ngăn cản.

Tô Thi Hàm cảm thấy cảnh này thật ấm áp nên lấy điện thoại ra ghi lại để sau này xem lại.


Tô Thi Hàm nói: “Tần Lãng, các tiểu bảo bối còn chưa có tên, hay là giờ đặt tên cho chúng đi.”

Ngày nào cũng kêu bé cả, bé hai, bé út cũng là thuận miệng, nhưng mà tụi nhỏ đã sinh được chín ngày rồi, thời điểm này nên có một cái tên mới đúng.

Tần Lãng lập tức nói: “Được, vậy tôi đi lấy từ điển, chúng ta sẽ đặt tên cho bọn nhóc.”

Hai người hăng hái xem qua từ điển, chỉ thấy có nhiều từ đẹp mắt, nhất thời cả hai người đều khó đưa ra quyết định.

Tần Lãng nói: "Thi Hàm cô đặt tên cho nhóc thì tốt hơn."

Tô Thi Hàm lắc đầu: "Không được, tên của bọn nhỏ, anh đặt thì tốt hơn!”

Hai người lâm vào bế tắc, Tần Lãng đơn giản nói: "Vậy chúng ta oẳn tù tì,

Ai thắng quyết định!"

Tô Thi Hàm gật đầu, cả hai đồng ý thắng thua trong một lượt.

Tô Thi Hàm ra cây búa còn Tần Lãng ra tấm vải.

Tần Lãng thắng.


"Tôi thắng, vậy thì sẽ do cô đặt tên cho bọn trẻ."

Tô Thi Hàm bĩu môi, có chơi có chịu đành chấp nhận.

"Được rồi."

Tô Thi Hàm đang chọn tên, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô nhìn Tần Lãng, lông mi run lên, hỏi: "Tần Lãng, vậy... tụi nhỏ là lấy họ của ai?"

Tần Lãng cũng không cần suy nghĩ nói: "Đương nhiên là họ của tôi."

"Tôi là bố của bọn nhỏ mà!"

Con cái đương nhiên sẽ theo họ của bố.

Tô Thi Hàm nghe thấy điều này, cô hơi cúi đầu xuống, nhếch môi hồng mỉm cười đầy vui vẻ.

Tần Lãng nói bọn trẻ sẽ theo họ của anh ấy, vậy là bọn trẻ sẽ theo hộ khẩu của Tần Lãng.

Vậy còn mình, với tư cách là mẹ... nếu đã ở chung vậy thì sẽ thế nào?

Tần Lãng có ý này, chẳng lẽ là muốn cùng mình kết hôn ư?

Suy nghĩ đến vấn đề này khiến Tô Thi Hàm có chút nóng lên, cô vội hắng giọng một cái, cầm từ điển đưa cho ba đứa trẻ xem.

“Tôi đã suy nghĩ một lúc, nên quyết định tốt nhất là để cho bọn trẻ tự đặt tên cho chính mình.”

“Bọn nhóc làm thế nào tự đặt tên được?” Tần Lãng hỏi.


Tô Thi Hàm lắc lắc cuốn từ điển trong tay, "Cứ dùng cái này để đặt tên, cứ để cho bọn trẻ tự mình lật ra để chọn tên.”

Tần Lãng phì cười, liền nói: “Ý kiến này không tệ, nhưng mà này Thi Hàm, làm cái phương pháp ngẫu nhiên thế này, có phải vì cô sợ sau này bọn trẻ hỏi ai đặt tên cho chúng, thế là có lý do thuận tiện trả lời có phải vậy không?”

Tô Thi Hàm bị đoán trúng tim đen, cô ngượng ngùng thè lưỡi trêu lại, có chút ngang ngược nói: “Tôi đây là theo dân chủ, với lại bọn trẻ cũng là tự chọn tên, mặc kệ sau này bọn nhóc có thấy dễ nghe hay không, cũng không thể trách người mẹ này nha.”

Tần Lãng cảm thấy buồn cười trước sự thông minh đột xuất của cô, hắn lấy điện thoại di động ra nói: "Vậy tôi sẽ quay video làm bằng chứng, để sau này tụi nhóc nói không tin thì lấy ra cho chúng xem."

Tô Thi Hàm thấy Tần Lãng cũng theo ý mình làm loạn, trong lòng liền cảm thấy bốc lên một cỗ ngọt ngào thích ý.

Thi Hàm cầm từ điển lên, trước tiên đem tình huống nói rõ cho các tiểu bảo bối, bên trong nôi các tiểu bảo bối đương nhiên sẽ không hiểu mẹ của mình nói cái gì, chỉ biết cười thích thú mà không biết rằng bố và mẹ đang đào hố chôn bọn hắn.

Bé lớn nhìn thấy cuốn từ điển cứ tưởng là đồ chơi mới, hiếu kỳ liền đưa tay chộp tới, dùng sức lật đến giữa cuốn từ điển, vị trí ngón tay cái rơi vào chữ “Huyên” bên trong.

Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm nhìn nhau rồi cười, Tần Lãng nói: “Bé lớn của chúng ta rất biết chọn nha, Huyên tượng trưng cho Mặt Trời ấm áp, về sau nhất định sẽ là một người anh tốt, có phải vậy không anh bạn nhỏ Tần Huyên của chúng tôi?”

Bé lớn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bố mẹ cười với mình, cậu cũng cười vui vẻ đáp lại.

Bé hai cùng bé út cũng dùng cách này để chọn ra tên của mình. Vì hai bé là con gái, Tô Thi Hàm cảm thấy nên đặt tên ba ký tự sẽ dễ nghe hơn, thế là hai đứa nhóc mỗi người sẽ lật hai lần.

Sau cùng bé hai lấy được tên cho mình là Tần Vũ Đồng, bé út tên là Tần Khả Hinh.

Tần Lãng đối với hai cái tên này rất vừa lòng, mỗi tay bồng một bé cười nói: “Vũ Đồng và Khả Hinh của chúng ta sau này lớn lên nhất định sẽ là siêu cấp xinh đẹp, bởi vì tự nhỏ đã đẹp sẵn rồi, lấy tên cũng rất là dễ nghe có đúng hay không Vũ Đồng, Khả Hinh?”

Bé hai và bé út nằm trong tay Tần Lãng cười cười, giống như là tán thành lời nói của cha mình.

Đến lúc này, Tần gia đã đặt tên theo một cách dân chủ nhất cho ba đứa trẻ, buổi đặt tên thế là kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment