Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 197

La Tĩnh nghe như thế, gật đầu: "Cha mẹ Thi Hàm suy nghĩ thật chu đáo, được rồi, vậy mẹ không quấy rầy các con nghỉ ngơi nữa. Các con nghỉ ngơi cho khỏe, trên đường nhớ dừng chân ở khu phục vụ nghỉ ngơi mấy chuyến. Các con còn phải ôm bọn nhỏ, bọn nhỏ mệt mỗi, cánh tay của các con cũng đau mỗi cũng không tốt.”

“Còn nữa, bây giờ thời tiết nóng, nhớ thay tã cho bọn nhỏ xong thì nhớ bôi thêm phấn rôm lên mông nhỏ cho ba đứa nữa”

La Tĩnh lại dặn dò một lượt, sau đó mới cúp điện thoại.

Tiếp đó thì điện thoại di động của bà vang lên một tiếng, là tin nhắn của ngân hàng gửi tới, thông báo đã nhận được một trăm nghìn tệ.

La Tĩnh có chút hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn con trai gửi tới, bà vừa cười vừa mắng. Sau đó đưa điện thoại di động cho dì Hạ nhìn, nói: “Thằng nhóc này, tôi vừa nói mua nôi với nó, nó lại gửi cho tôi một trăm nghìn”

Trên đường đi, dì Hạ đã biết hiện tại Tần Lãng đã mua một chiếc xe ở Thượng Hải, hơn nữa còn mở cửa hàng, còn rất biết cách kiếm tiền.

Nhưng mà lập tức gửi cho La Tĩnh một trăm nghìn như vậy thì bà cũng có chút giật mình.

Nhưng vừa rồi bà nghe thấy Tân Lãng nói những lời kia, cha mẹ vợ của Tân Lãng sắp xếp tài xế và người giúp việc, không cần nghĩ cũng biết cha mẹ vợ của Tân Lãng chắc chẩn rất giàu có.

Bà nói: “Bà cứ nhận đi, một trăm nghìn này đợi lát nữa chúng ta đi mua nôi thì cũng có thể mua được nhiều thứ hơn, mua nôi xong lại mua nhiều thêm đồ dùng cho trẻ con nữa.”

“Gối đầu, gối ôm, khăn tay này, còn nhiều thứ nữa.”

“Hiện tại đõ dùng cho bé rất đắt.”

La Tĩnh gật đầu, trong lòng có chút ít lo lầng, bà lo lắng về nguồn gốc tiền bạc của con trai. Mặc dù lăn trước nói Trương Bình đi qua xem, xác định Lãng Lãng nhà bà có tay nghề điêu khắc.

Nhưng từ nhỏ Lãng Lãng nhà bà chưa từng điêu khắc, đột nhiên lại biết điêu khắc.

Bà không tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn không yên tâm được.

Chẳng qua bà không nói ra lời này, chuẩn bị chờ Tần Lăng trở về sẽ hỏi qua.

....


Phương Nhã Nhàn ngủ đến giữa trưa thì có chút đói bụng, Tô Vĩnh Thắng đang xem tivi trong phòng khách không đến công ty. Thế nhưng trên tivi đang chiếu cái gì?

Bà nhìn thoáng qua, tivi đang chiếu chính là phim hoạt hình em bé tai to???

“Ông xã, tâm trạng của ông không được tốt lảm, chúng ta ăn cơm trước tồi sau đó ra ngoài đi dạo đi.” Phương Nhã Nhàn nói xong thì tắt tivi.

“Ừm” Tô Vĩnh Thắng uể oải đáp một tiếng, ông cũng không nói thêm gì.

Rõ ràng tâm trạng lúc này không tốt lắm.

Phương Nhã Nhàn cảm thấy một nhà con rể vừa đi thì bản thân bà đã có điều gì đó không được bình thường, bà không có hứng thú với gì cả. Vậy mà không ngờ trạng thái của ông chồng mình càng không ổn

Bà nói: "Ngày hai mươi sáu tháng này là lễ đính hôn của con gái, ngày hai mươi bảy là tiệc một trăm ngày của các bề cưng, chúng ta phải đặt mua mấy bộ quần áo mới đó."

“Đến lúc đó chúng ta đến nhà con rể vào ngày hai mươi tư, con số hai mươi tư không dễ nghe, vậy thì ngày hai mươi ba đi”

Tô Vĩnh Thắng nhíu mày nói ra: "Ngày hai mươi ba có vẻ không tốt lắm, ngày hai mươi hai đi. Nhưng ngày hai mươi hai dường như không thích hợp xuất hành, vậy thì ngày hai mươi mốt đi. Ừm, ngày hai mươi mốt không tệ, chúng ta sẽ đi ngày hai mươi mốt đi."

Phương Nhã Nhàn hỏi: “Có quá sớm hay không, nhà con rể bất tiện thì sao?”

“Sớm sao? Không sớm đâu, chỉ sớm năm ngày mà thôi, chúng ta cứ ở khách sạn trước. Nghe nói Thành phố Thiệu có danh lam thẳng cảnh, đến lúc đó hai chúng ta đi chơi. Đã rất lâu rồi chúng ta không có đi du lịch, lăn này cũng rất thích hợp đó.” Tô Vĩnh Thắng nói đến chuyện ngày mươi mốt sẽ đến nhà con rể thì mới lấy lại tỉnh thần.

Phương Nhã Nhàn gật đầu, sau đó đếm trên đầu ngón tay: “Hôm nay là ngày mười bốn, cách ngày hai mươi mốt là một tuần lẽ. y đã, thời gian rất gấp đấy, chúng ta mau ăn cơm trưa rồi ra ngoài đặt quần áo, phải nói bọn họ may sớm một chút thì mới kịp được”

“Ừm!" Tô Vĩnh Thẳng lập tức hào hứng và chờ mong, ông và Phương Nhã Nhàn đi đến phòng ăn

Hai người vừa ăn cơm trưa vừa nói chuyện phim, bàn chuyện đặt âu phục màu gì cho phù hợp, cả vạt v.v...

Đến lúc đó thì mang theo ai đến lễ đính hôn.

Hai người nói đến chuyện lễ đính hôn thì càng nói càng thoải mái.


“Cha mẹ tôi chắc chẳn sẽ đi, tôi sẽ hỏi thêm em gái và em trai em, xem bọn họ có rằnh hay không. Đến lúc đó chúng ta mang theo người phải là số chẵn, nhớ kỹ chuyện này” Phương Nhã Nhàn nói.

Tô Vĩnh Thẳng lấy điện thoại di động ra nói: “Ừm, ôi sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ, lăn này vốn là nên để Thi Hàm và Tân Lãng về quê một chuyến gặp cha mẹ tôi. Nhưng đi đi về về quá mệt mỏi, bọn chúng còn phải về Tỉnh Hồ Nam, các bé cưng cũng không chịu đựng được, vì thế tôi cũng không nhắc đến chuyện này.”

Phương Nhã Nhàn nói ra: "Hai ông bà cụ có lẽ cũng hiểu được, có điều tôi nghĩ ông nên nói trực tiếp với bọn họ, nói qua điện thoại thì sợ là hai người họ sẽ tức giận mất.”

Đúng rồi! Cứ tính thế này, chúng ta đi đặt quần áo trước, sau đó sẽ lái xe về quê của ông. Đêm nay ở lại nhà cha mẹ của ông, xác định ai sẽ tham gia lễ đính hôn.

“Sau đó ngày mai đón cha mẹ của ông đến nhà chúng ta, đến lúc đó chúng ta cùng đi máy bay qua đó trước. Mấy người em của tôi còn phải đi làm, chắc chắn không thể qua sớm được, để bọn họ ngày hai mươi lăm qua đó là được."

Tô Vĩnh Thẳng nói ra: “Được, cứ quyết định như vậy!"

Tô Vĩnh Thắng gọi điện thoại cho mẹ mình nói hôm nay sẽ về nhà một chuyến, còn nói có chuyện quan trọng nói với bọn họ, dặn bọn họ đừng đi ra ngoài chơi cứ ở nhà chờ.

Sau đó hai người nhanh chóng ăn cơm trưa, đến tiêm may đặt tây trang và sườn xám, mọi thứ lập tức bận rộn lên.

....

Năm giờ chiều, xe của Tân Lãng đến huyện Ninh Cận, Vĩnh Châu, Tỉnh Hồ Nam.

Chỗ này cách nhà Tân Lãng ở Thành phố Thiệu chỉ có hơn hai trăm cây số, bình thường đi đường cao tốc hơn ba tiếng là có thể đến nơi. Chắng qua có thêm ba cục cưng nên phải ngh ngơi, phải đi năm tiếng mới có thể đến nơi.

Hôm nay không thể tiếp tục lái xe, đợi đến tám giờ sáng ngày mai sẽ xuất phát tiếp, buổi chiều thì có thể về đến nhà.

Tô Thi Hàm đặt một khách sạn ở huyện Ninh Cận, hơn năm trăm tệ một đêm

Cô đặt ba phòng, cô và Tân Lãng với ba đứa nhỏ. ở một phòng, tài xế và người giúp việc mỗi người một phòng.

Hai người nghỉ ngơi trong khách sạn một lát, lúc ăn cơm tối Tân Lãng gọi video call cho bà Tần.


Bà Tân đã về nhà, vừa mua nôi làm bãng gỗ thô, chỉ sơn đầu bên ngoài. Hơn nữa đã được bày trong tiệm hơn một năm, vẫn chưa bán đi nên cũng thông gió đủ rồi, không có fooc-man-đê-hít.

Các đồ gỗ mới đều có fooc-man-đê"hít, không thích hợp cho trẻ em dùng.

Cho nên lúc đó bà Tân và Dì Hạ mua nôi đã nghe tư vấn kỹ mới quyết định mua.

La Tĩnh nhận điện thoại, chào hỏi với ba bé cưng xong, bà vội vàng khoe chiến lợi phẩm ngày hôm nay với Tân Lãng.

Không chỉ có nôi mà còn có rất nhiều gối đầu, gối ôm và đồ chơi nhỏ, trông có vẻ rất đáng yêu.

Tân Lãng gọi Tô Thi Hàm qua xem, Tô Thi Hàm có chút lo lắng, chắng qua nhìn thấy Tăn Lãng đưa ống kính về phía các cục cưng, cô cũng mạnh dạn đi đến bên cạnh Tăn Lãng nhìn bà Tân trong điện thoại.

Trong phòng của Tân Lãng hiện có ba cái nôi đáng yêu, cô nhếch miệng lên cười, sau đó ánh mắt lại nhìn xung quanh.

Đây là phòng của Tần Lãng.

Tô Thi Hàm còn chưa nhìn xong thì điện thoại di động vang lên, Phương Nhã Nhàn gọi video call tới Tăn Lãng nhìn thấy thì nói với bà Tân: “Mẹ, chúng ta nói đến đây thôi, mẹ của Thi Hàm gọi điện thoại tới, chắc cũng muốn gặp bọn nhỏ."

“Mẹ, bọn con xế chiều thì về đến nhà, như vậy thì có thể ăn cơm trưa”

La Tĩnh cười ha ha nói: “Được, được, được”

Tần Lãng cúp máy xong, Tô Thỉ Hàm cũng nhận điện thoại của Phương Nhã Nhàn.

Lúc này Phương Nhã Nhàn đang ở trên xe về quê Tô Vĩnh Thắng, trước đó Phương Nhã Nhàn muốn gọi video call cho Tô Thi Hàm để gặp cháu ngoại, nhưng Tô Vĩnh Thắng nói bọn chúng vẫn đang ở trên xe, còn phải ôm con nên rất bất tiện. Chờ tối nay bọn người Tần Lãng đến khách sạn rồi gọi cũng được.

Phương Nhã Nhàn nhìn cháu ngoại thì cười cười đùa giỡn với ba đứa nhóc.

“Huyên Huyên, nhìn bà ngoại này.”

“Hôm nay ngồi xe lâu như vậy, có mệt mỏi hay không?”

“Có nhớ bà ngoại không?”

“Còn có ông ngoại nữa nè.” Tô Vĩnh Thắng đang lái xe cũng xen vào nói.


Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói: "Có nhớ ông ngoại của các con không?"

“Vũ Đồng, có phải con mệt mỏi hay không? Nhìn có vẻ không có tỉnh thần chút nào, hôm nay ngồi xe mệt mỗi lầm à. Nhưng mà không sao, ngày mai các con sẽ đến nhà ông bà nội rồi."

“Khả Hinh! Ui trời ơi, nhìn xem Khả Hinh đang ăn cái gì này? Ăn tay nhỏ đó à.”

Phương Nhã Nhàn vừa nhìn thấy cháu ngoại thì không có rãnh rỗi nói chuyện với Tô Thi Hàm, bà hào hứng vui vẻ liên tục nói chuyện với cháu ngoại.

Tô Thi Hàm cũng không xen vào, để mẹ già nhà mình trò chuyện với cháu ngoại.

Cô ngẩng đầu nhìn Tân Lãng, hai người đều mỉm cười, sau đó hai người ăn cơm.

Phương Nhã Nhàn nói hơn mười phút, mới nghĩ đến con gái đang cầm điện thoại, bà quên mất phải nói chuyện với con gái: “Thi Hàm, bây giờ các con cách nhà Tăn Lãng còn bao xa?”

“Hơn hai trăm cây số thôi ạ, tám giờ sáng mai lại xuất phát, tăm hai giờ sẽ đến nơi” Tô Thi Hàm nhìn mẹ già nhà mình đã nhớ ra còn có đứa con gái này thì cười trả lời

“Ừm, hôm nay trên đường đi mấy đứa Huyên Huyên có sao không?”

“Ngoại trừ Vũ Đồng có chút không thoải mái thôi, Huyên Huyên rất khoẻ, Khả Hinh thì âm ï một chút, nói chung mọi chuyện vẫn còn tốt ạ.”

“Được rồi, hôm nay mẹ và cha con đến cửa hàng đặt may quần áo, lúc này đang lái xe về nhà ông bà nội của con. Đêm nay cha mẹ sẽ ở lại đó, khi con và Tần Lãng đính hôn, cha mẹ sẽ đưa ông bà nội đến tham gia. Khoảng tám giờ tối, nếu con rảnh thì gọi video call cho mẹ, ông bà nội cũng muốn gặp con”

“Vâng” Tô Thi Hàm gật đầu.

“Được rồi, vậy các con mau ăn cơm đi, sau đó. nghỉ ngơi một lúc hôm nay cũng mật mỏi rồi” Bọn họ luôn ôm đứa nhỏ ở trong xe, nghĩ đến thôi đã cảm thấy mệt mỏi.

“Vâng”

Tô Thi Hàm nói với ba bé con: “Nào! Chúng ta tạm biệt bà ngoại nhé! Cho bà ngoại một nụ hôn gió nào.”

“Còn có ông ngoại nữa” Tô Vĩnh Thắng lại lên tiếng nhắc nhở.

Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói: "Các bé cưng lại cho ông ngoại một nụ hôn gió đi."

Phương Nhã Nhàn cười, cũng hôn gió với ba cục cưng, vẻ mặt dịu dàng: “Giỏi qua, Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, bye bye!"

Bình Luận (0)
Comment