Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 21

“Con trai, gần đây con ở trường thế nào?” MẹTần hỏi.

Tần Lãng nói: “Con vẫn tốt, mẹ và bố hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo lắng cho con, con ở trường vẫn tốt.”

"Tốt rồi, bố và mẹ cũng không sao. Con đừng lo lắng cho chúng ta. Nhân tiện, con có đủ tiền xài không? Nếu con không đủ tiền hãy nói, mẹ sẽ nhờ bố chuyển khoản qua cho con. "

"Không cần đâu mẹ, tiền sinh hoạt phí đã đủ, thời gian học đại học có nhiều thời gian, con của mẹ cũng có chút thu nhập nha."

"Con đi làm thêm à? Con trai, đừng lo lắng về tiền bạc, con hãy cố gắng học tập cho tốt tận hưởng cuộc sống, công việc sau này có thể tìm, thời gian kiếm tiền sau này còn rất nhiều, đừng để thân thể quá mệt mỏi.”

Nghe mẫu thân quan tâm, Tần Lãng trong lòng cảm thấy ấm áp, thấp giọng nói: "Con biết rồi."

“Đúng rồi con trai, con năm nay học năm thứ hai, ở trường đã có bạn gái chưa hả?” Mẹ Tần lại hỏi chuyện phiếm.

Tần Lãng không khỏi bật cười, hắn không chỉ có bạn gái, còn có luôn cả con rồi!

"Mẹ, mẹ gấp gáp như vậy sao?"

"Ha ha, mẹ không phải gấp, chỉ là con đã học đại học rồi, cũng có thể yêu đương nha.”

“Mẹ, nếu con ở trường không chỉ tìm được bạn gái, mà còn có cháu cho mẹ nữa, tâm trạng của mẹ và bố sẽ như thế nào?” Tần Lãng dò hỏi.

Mẹ Tần sửng sốt, sau đó kích động nói: "Hay quá! Vậy thì mẹ và bố con sẽ vui mừng mấy ngày mấy đêm không ngủ được luôn đấy. Ha ha, con trai, con có chuyện gì muốn nói sao?”

Tần Lãng bị giọng điệu khoa trương của mẹ mình chọc cười, lúc này cô y tá nhỏ bên cạnh ra hiệu đã làm xong giấy khai sinh cho hắn, Tần Lãng vội vàng nói với mẹ ở đầu dây bên kia: "Không có chuyện gì đâu mẹ. À con có việc phải đi ngoài rồi, không nói chuyện với mẹ được nữa, hôm khác con lại gọi cho mẹ, cha và mẹ giữ gìn sức khỏe nhé.”


“Ài, được rồi, mẹ và cha con rất tốt, con cũng giữ gìn sức khỏe, con trai.” Mẹ Tần vội vàng nói xong câu cuối cùng, điện thoại của Tần Lãng vừa cúp.

Mẹ Tần cầm điện thoại trong tay, trong đầu nghĩ đến cuộc trò chuyện mà bà nghe được khi điện thoại được kết nối lúc đầu.

Cha của đứa trẻ là Tần Lãng?

Bà tuyệt đối không có nghe lầm, giọng nói đó nhất định là của con trai bà ‘Tần Lãng, Lãng của đợt sóng’ đúng là như thế, không có sai vào đâu được!

Mẹ Tần thật sự nghĩ việc này hoàn toàn có khả năng, cả người có chút kích động.

"Lão Tần, lão Tần, nhanh lại đây!"

Tần Quang Huy nghe thấy tiếng của vợ mình, đi tới hỏi: "Làm sao vậy? Con trai nói cái gì?"

Mẹ Tần ánh mắt lấp lánh nhìn chồng mình, thần bí nói: “Lão Tần, tôi có cảm giác, hình như Tần Lãng của chúng ta ở trường học có chút sự tình!”

Tần Quang Huy cau mày hỏi: "Sự tình gì?"

"Khi nãy tôi vừa gọi điện cho con, lúc đó tôi đã nghe thấy..." Mẹ Tần kể cho bố Tần nghe đoạn hội thoại mà bà đã nghe lúc đầu.

Sau khi Tần Quang Huy nghe xong, trong lòng có chút bối rối.

Một lúc sau ông mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoài nghi nói: "Không phải chứ, bà có nghe lầm không?"

“Không thể!” Mẹ Tần khẳng định nói.

“Tôi tuyệt đối không có nghe nhầm, chính là con trai chúng ta đích thân nói! Còn nữa, tôi hỏi nó có bạn gái không, nó không có trả lời nhưng ngược lại hỏi tôi. Nếu nó có bạn gái và cũng đã có con luôn thì thế nào, điều này nhất định không phải là thuận miệng nói ra.”

Mẹ Tần không giấu được vẻ kích động trong mắt, bà nắm tay Bố Tần nói: "Lão Tần, tôi nghĩ chúng ta sắp lên chức ông bà rồi đó?"

Bố Tần hít sâu một hơi, ngay khi ý nghĩ này xuất hiện ông đã cảm thấy bản thân thật sự không còn bình tĩnh.

“Tôi đi hút một điếu thuốc.” ông đi ra ban công châm một điếu thuốc.

Sau khi hút được một nửa, cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại một chút.

Tần Quang Huy quay đầu lại nói: "Chuyện này, tối nay chúng ta lại gọi điện thoại cho con trai xác nhận với nó. Nếu chuyện này là sự thật thì chúng ta phải lên kế hoạch sớm một chút."

"Kế hoạch gì? Chúng ta đi gặp con trai con dâu sao?" Tần Mậu hưng phấn hỏi.

Tần Quang Huy bất lực liếc nhìn bà một cái, nói: "Bà nghĩ là chuyện này tốt lắm à! Con trai không có nói rõ, vậy thì tình huống chắc chắn không có giống như chúng ta suy nghĩ. Nhưng mặc kệ như thế nào, thì một lát nữa tôi sẽ chuyển qua cho nó thêm chút tiền. Con trai chúng ta đã có bạn gái, cũng có thể bạn gái nó đang mang thai, tiền sinh hoạt trước đây chắc chắn không đủ.”

Mẹ Tần vội vàng gật đầu, tâm trạng của bà lúc này rất vui vẻ đi tới đi lui trong phòng.


"Thật là tuyệt! Lão Tần, nếu con trai của chúng ta thực sự tìm được đối tượng, đây đúng là chuyện đại sư nha. Chuyện yêu đương trong trường rất trong sáng, không giống yêu đương khi có việc làm. Ông nhìn Húc Húc mà xem, tới tận ba mươi tuổi mới kết hôn được đấy.”

Tần Quang Huy cũng cười, trong lòng không khỏi ao ước cảnh con trai về nhà với cô con dâu đang mang thai.

Trong bệnh viện, Tần Lãng cầm giấy khai sinh vừa mới hoàn thành trong tay, dự định nhanh chóng đi về trung tâm.

Vừa bước tới cửa, điện thoại di động bỗng vang lên. Một người phụ nữ đụng phải Tần Lãng, hắn không kịp né tránh nên chỉ có thể đưa tay giữ lại đối phương giúp bà không bị ngã. Lúc này đồ trong tay Tần Lãng vì thế mà rốt xuống đất.

Sau khi người đó đứng vững, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi."

Kế đến giúp Tần Lãng nhặt lại đồ vật trên mặt đất.

Có ba giấy khai sinh à!

Ồ! Đây có phải là sinh ba không?!

Bà không khỏi tò mò nhìn vào tên người mẹ trên giấy khai sinh.

Trên đó có viết tên mẹ đứa trẻ: Tô Thi Hàm?

Khi Phương Nhã Nhàn nhìn thấy cái tên quen thuộc Tô Thi Hàm, trong lòng liền lộp bộp một tiếng. Bởi vì cái tên này cùng con gái của bà giống nhau như đúc!!!

Một chữ cũng không khác!

Đằng sau là số chứng minh thư của mẹ đứa trẻ, Phương Nhã Nhàn cúi đầu vội vàng xem qua.

Phương Nhã Nhàn vừa có một cái ý nghĩ khủng khiếp xuất hiện trong đầu, muốn kiểm tra cái dãy số đó có phải là của con mình hay không.

Chỉ là vừa nhìn thấy bốn chữ số ở mặt trước của chứng minh thư, thì đột nhiên một bàn tay thon dài vươn đến, cầm lấy tờ giấy khai sinh trong tay bà.


Tần Lãng cầm đi ba tờ giấy khai sinh, lễ phép nói: "Cám ơn."

Phương Nhã Nhàn ngẩng đầu nhìn Tần Lãng, Tần Lãng rất đẹp trai lại cao ráo ước chừng 1 mét 85. Đa số nam nhân ở phương nam chiều cao thường ở mức 1 mét 7 đã là bắt mắt lắm rồi.

Phương Nhã Nhàn có chút sửng sốt.

“Gì ơi, Gì! không sao chứ?” Tần Lãng lễ phép hỏi.

Phương Nhã Nhàn nhanh chóng lắc đầu nói: "Không sao, thật xin lỗi, vừa rồi tôi đang bận nghe điện thoại, không để ý đã đụng phải cậu. Tôi xin lỗi!"

Tần Lãng lắc đầu, đang định bước đi, Phương Nhã Nhàn đột nhiên nói: "Chàng trai trẻ, cậu đến bệnh viện lấy giấy chứng sinh sao?"

Nhìn thấy sự nghi ngờ của Tần Lãng, Phương Nhã Nhàn chỉ vào tờ giấy khai sinh trong tay Tần Lãng, cười giải thích: "Vừa rồi tôi vô tình nhìn thấy, không ngờ cậu còn trẻ như vậy đã được làm cha rồi. Xin chúc mừng!"

“Cám ơn.” Tần Lãng đáp lại, đối mặt người xa lạ cũng không muốn nói nhiều.

Phương Nhã Nhàn cũng nhận ra thái độ của đối phương, bà chỉ muốn hỏi thêm một câu, thật ra bà muốn xem mấy con số còn lại trên tờ khai sinh. Xem có phải hay không trùng với số của con gái mình!

Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại bà thấy điều này là không thể, con gái bà mới là sinh viên năm 2. Làm sao có thể sinh con được chứ?

Chắc chỉ là trùng tên mà thôi!

Nhưng mà bốn chữ số phía trước chứng minh thư giống hệt của con gái bà.

Hai chữ số đầu tiên đại diện cho mã tỉnh, còn chữ số thứ ba và thứ tư đại diện cho mã của thành phố.

Bình Luận (0)
Comment