Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 215

Lúc nói xong câu cuối cùng, cả người Tô Thi Hàm đều vui vẻ.

Tân Lãng cưng chiều vỗ võ bả vai của cô, nói: "Thi Hàm! Nếu cha mẹ em mà biết thì sợ rằng họ sẽ không cho chúng ta vào nhà bằng cửa chính đâu, cứ làm theo lúc đầu thương lượng là được, hai triệu tiền sính lễ là đủ rồi."

Hai mắt của Tô Thi Hàm lay chuyển, đầu nhỏ hơi cúi xuống một chút.

Tần Lãng không biết cô lại đang có chủ ý xấu gì, chỉ cưng chiều hôn lên trán cô một chút. Hẳn dặn cô ở nhà nghỉ ngơi, nếu có việc thì gọi điện thoại cho hắn.

“Tần Lãng, đợi một chút” Nói xong, Tô Thi Hàm từ trên giường bước xuống, chạy đến chỗ vali hành lý. Cô mở vali lấy ra bốn cái l xì lớn, đặt tất cả lên trên giường.

Một cái là Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng cho Tân Lãng lúc gặp mặt, còn ba cái còn lại là ông bà ngoại cho các bé cưng quà gặp mặt.

"Tần Lãng, để nhiều tiền mặt như vậy ở trong nhà không an toàn, anh gửi tất cả vào trong thẻ đi.”

"Được, em đưa thẻ ngân hàng của em cho anh.”

"A?"


"A?" Tân Lãng bắt chước bộ dạng kinh ngạc của cô, cũng a ` một tiếng. Sau đó hẳn cười cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, nói: "Không gửi vào thẻ ngân hàng của em thì còn gửi đi đâu?"

"Anh đó!"

Bây giờ, ông xã của em sẽ nhanh chóng kiếm được 20 triệu, chút tiền này cứ gửi vào thẻ ngân hàng của em đi, em quản lý là được."

"Chỗ này có 350 ngàn đó. Lì xì gặp mặt của Tần Lãng là 200 ngàn, ba đứa nhỏ mỗi đứa là 50 ngàn.

Khoảng 350 ngàn tiền mặt.

Số tiền 380 ngàn cũng không nhiều, mà không phải em đang đầu tư cổ phiếu kiếm tiền sao? Em có thể bỏ tiền vào trong tài khoản để mua cổ phiếu, mua thêm vài cổ để luyện tay một chút” Tần Lãng vừa cười vừa nói.

Tiền này chắc chắn sẽ gửi vào trong thẻ ngân hàng của bà xã nhà mình.

"Vâng.” Cô cũng đang nhìn trúng mấy cố phiếu, đang muốn mua. Nhưng mà cổ phiếu mua 500 ngàn tệ lần trước bây giờ đang có xu hướng tăng trưởng, cô không nỡ bán.

Bây giờ dùng 100 ngàn tệ mua cổ phiếu, vậy thì có thể kiếm thêm một chút thu nhập cho gia đình.

Tân Lãng xuống lầu tìm một cái túi, sau đó thả 35 xấp tiền mặt vào rồi tiện tay xách theo. Sau đó hẳn cầm hộ khẩu, giấy khai sinh của mấy đứa nhỏ và thẻ căn cước của mình, lái xe đến tòa nhà hành chính với ông bà Tần.

Cha mẹ Tân Lãng có người quen ở đây, cho nên rất nhanh đã làm xong bảo hiểm xã hội và đẳng ký bảo hiểm y tế và nộp phí đầy đủ.

Lúc trước mấy đứa nhỏ ở bệnh viện có một chút phí tổn, cầm đủ giấy tờ biên lai là có thể tới khu bảo hiểm xã hội thanh toán.

Bà Tần hỏi thăm xem chỉ phí sinh con của Tô Thi Hàm có được thanh toán không?

Người quen này cũng biết con dâu nhà họ Tần còn là sinh viên đại học, chưa đến tuổi kết hôn mà pháp luật quy định. Hơn nữa còn chưa đăng ký kết hôn nên hỏi Tô Thi Hàm mua bảo hiểm nông nghiệp chưa?

Bà Tân nhìn về phía Tân Lãng, Tân Lãng cũng không rõ nên nhắn tin hỏi Tô Thi Hàm có mua bảo hiểm gì không?


Tô Thi Hàm nói mình đã mua bảo hiểm y tế ở trường đại học, cha mẹ cô cũng mua cho cô bảo hiểm nông nghiệp ở quê.

Tân Lãng nói tình huống cho người làm thú tục, người quen nói: Bảo hiểm nông nghiệp có thể thanh †oán, nhưng mà phải xem chính sách địa phương. Nếu là bảo hiểm nông nghiệp mua ở chỗ này của chúng tôi, tôi có thể thanh toán cho mọi người mà không căn giấy khai sinh. Nhưng mà có vài nơi, người ta sẽ yêu cầu phải có giấy khai sinh mới được thanh toán."

Hỏi rõ ràng mọi chuyện, ông bà Tần cảm ơn người quen này rồi về nhà với Tần Lãng. Trên đường về, Tân Lãng lái xe đến một ngân hàng tự phục vụ gần đó.

Ông Tần hỏi Tân Lãng làm gì, hẳn nói mình muốn đi gửi tiết kiệm.

Sau đó Tân Lãng cầm một chiếc túi xách xuống xe, ông bà Tần liếc mắt nhìn nhau, cũng đi xuống theo. Lúc này trong ngân hàng tự phục vụ cũng không có ai, ông Tần đứng ở cửa, bà Tân theo hẳn vào trong còn nhỏ giọng hỏi hắn. Có phải trong túi toàn là tiền hay không?

Lúc nãy bọn họ cũng nhìn thấy con trai xách theo cái túi này, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều.

"Vâng, là cha mẹ của Thi Hàm cho lì xì gặp mặt. Của con 200 ngàn, mấy đứa nhỏ thì mỗi đứa 50 ngàn, tổng cộng là 350 ngàn.”

"!!!" Bà Tần sợ ngây người, nhà ông bà thông gia thật sự rất hào phóng.

Tăn Lãng gửi tiền xong, lúc đi ra thì thấy ông bà Tãn đang thì thăm gì đó.

Bởi vì hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, hai ông bà vẫn chưa cho Tô Thi Hàm Ïi xì ra mắt,

Vốn lì xì hai ông bà chuẩn bị là 5 ngàn một cái. Thế nhưng bây giờ ông bà thông gia cho con trai họ 200 ngàn lì xì, lại cho mỗi đứa nhỏ 50 ngàn. Bây giờ hai người cũng không thể để lì xì 5 ngàn được, cho dù cộng lại là 10 ngàn tệ thì vẫn quá ít.


Ngồi trên xe, Tân Lãng nghe cha mẹ hẳn nói vậy hắn cũng không nhiều lời, chỉ là cầm điện thoại chuyển cho bà Tân 200 ngàn.

Bà Tân nghe thấy thông báo của điện thoại thì lấy ra xem, Tân Lãng quay đầu nói với bà là đã chuyển cho bà 200 ngàn tệ.

“Lãng Lãng! sao con lại chuyển cho mẹ nhiều tiền như vậy? Lần trước con cho mẹ 100 ngàn tệ, mẹ còn chưa dùng hết đâu."

"Bây giờ con trai của mẹ là người có tiền rồi, dĩ nhiên là phải hiếu kính hai người.” Hẳn biết suy nghĩ của cha mẹ mình, chắc hẳn hai người sẽ chuẩn bị cho Thi Hàm lì xì 200 ngàn. Nhưng mà hẳn cũng biết tình hình kinh tế trong nhà, cho nên chuyển cho cha mẹ 200 ngàn trước.

Nói thế nào bà Tân cũng không chịu nhận, Tần Lãng bảo ngày mai sẽ có đơn hàng lớn, chỗ tiền này không đáng là bao. Mà bây giờ còn phải xử lý tiệc rượu trước lễ đính hôn, để ông bà Tân mua thêm một chút quần áo và một số đồ gia dụng cho nhà.

Ông bà Tần liếc mắt nhìn nhau, ông Tần để bà Tần nhận số tiền này, hai mắt của bà Tần cũng đỏ lên.

"Được, vậy cha mẹ nhận phần hiếu tâm này của con” Bà Tần lau mắt, trong lòng rất xúc động.

Con trai thực sự trưởng thành rồi, đã biết lo cho gia đình

Lúc này ông Tần cũng muốn ôm lấy bà Tần, sau đó vỗ vỗ vai của bà để an ủi. Nhưng mà, cổ tay ông đang bị thương. o(>_

Bình Luận (0)
Comment