Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 255

“Tần Lãng yêu chiều sờ sờ đầu nhỏ của cô vợ nhỏ nhà mình, ôn nhu nói: "Không tốt lắm! Đây là của hồi môn mà cha mẹ dành dụm để đưa cho em, chính để cho em dùng. Là tiền riêng của em."

“Chuyện mua nhà em không phải lo, cứ giao cho người chồng này của em là được”

Hắn đã kiểm tra các điều kiện mua nhà ở Thượng Hải. Đầu tiên là yêu cầu đã kết hôn. Thứ hai là không có nhà ở nào đứng tên ở Thượng Hải. Thứ ba là các hoá đơn bảo hiểm xã hội hoặc thuế cá nhân đã được thanh toán trong 60 tháng, tức là chính sách bảo hiểm xã hội 5 năm hoặc khai thuế 5 năm, hơn nữa chỉ giới hạn cho việc mua một căn hộ.

Tô Thi Hàm nói: "Sang tháng 10 năm sau chúng ta có thế đi làm giấy đăng ký kết hôn. Trước đây em cứ nghĩ khi có giấy đăng ký kết hôn thì có thể mua nhà nên đã đi kiểm tra, sau đó thì phát hiện còn phải có đủ năm năm bảo hiểm xã hội hay hóa đơn thuế nữa."

"Chúng ta là sinh viên đại học không mua bảo hiểm xã hội. Còn hoá đơn thuế thì năm nay nếu mình mở cửa hàng sẽ có thể giao nộp hoá đơn thuế.”

"Nhưng nếu tính như vậy thì chúng ta phải đợi hết 5 năm mới có thể mua một ngôi nhà."

Tân Lãng bật điện thoại di động đưa cho Tô Thi Hàm xem: "Anh đã kiểm tra tình huống bảo hiểm xã hội. Tuy rằng trước đây chúng ta không mua bảo hiểm xã hội nhưng ở đây có nói là bảo hiểm xã hội có thế trả bổ sung. Chúng ta không có công ty, vì vậy chúng ta có thể chỉ trả cho bảo hiểm y tế và trợ cấp theo dạng công nhân thành thị, nó eũng thuộc về bảo hiểm xã hội.”

"Nhiều nhất có thể bổ sung đến 16 tuổi.”

"17 tuổi là một năm, 18 tuổi một năm, 19 tuổi một năm, 20 tuổi một năm, 21 tuổi là năm năm. Năm nay anh sẽ 21 tuổi cho nên chuyện có 5 năm bảo hiểm xã hội không phải là chuyện lớn. Đến lúc đó anh sẽ nói với cha anh nhờ người quen ở Thượng Hải giúp đỡ chúng ta làm điều đó. "

Tô Thi Hàm nghe vậy lập tức vui mừng khôn xiết: "Cho nên nếu tháng 10 năm sau chúng ta nhận được giấy đăng ký kết hôn thì chúng ta sẽ đủ tư cách mua nhà!"

Đổi với người dân Trung Quốc mà nói thì dù là đàn ông hay phụ nữ, người lớn hay trẻ nhỏ, họ đều mong muốn có một tổ ấm của riêng mình.


Muốn mua một ngôi nhà của riêng mình.

Như vậy sẽ có ngôi nhà của riêng mình.

Tô Thi Hàm cũng nghĩ như vậy.

Cô muốn sớm có một tổ ấm cho mình, Tần Lãng và ba bé cưng.

Tần Lãng yêu chiều búng nhẹ lên trán Tô Thi Hàm đang hạnh phúc, cười nói: "Được rồi! Cho nên người chồng này của em nhất định phải cố gắng gấp đôi, ranh thủ sang năm trước khi có được giấy đăng ký kết hôn có thể tích cóp đủ 30 triệu tiền đặt cọc”

“Em tin tưởng anh, ông xã!” Tô Thi Hàm thuận thế nắm chặt lấy tay anh nói.

Sau khi nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên. Cô ngượng ngùng thu hồi ánh mắt khỏi Tần Lãng, nhìn xuống con trai lớn đang chật vật bò trên chiếu.

Cô còn vô tình gọi Tần Lãng là "ông xã”.

Trước đây lần cô gọi Tân Lãng thân mật nhất chính là lăn cô cùng Tân Lãng đi chợ đồ cũ mua đồ cho cửa hàng trang trí thì gặp Lưu Tuấn, người mà Tần Lãng quen biết từ trước. Sau đó cô thấy Lưu Tuấn bắt nạt Tần Lãng nên đã cố tình gọi Tân Lãng là Anh Lãng.'

Tần Lãng tự nhiên chú ý tới vợ của mình đã thay đổi trong cách xưng hô với mình, ghé vào tai Tô Thi Hàm cười nói: "Vợ à, gọi thêm một tiếng chồng đi. Anh cảm thấy nghe hay đấy."

Lúc này trong nhà ngoại trừ một nhà năm người bọn họ thì không có ai cả.

Ông Tần và bà Tần vẫn còn ở lại khách sạn, chưa quay lại.

Vì tối nay còn phải mời họ hàng ở lại khách sạn đi ăn bữa tối.

Cho nên ông Tân và bà Tân đang ở khách sạn cùng họ hàng nói chuyện tán gẫu.

“A, đột nhiên em nhớ ra là hơi khát. Em đi rót một ly nước uống” Nói xong, Tô Thi Hàm vội vàng đứng lên, sau đó xoay người hỏi Tần Lãng: “Tần Lãng, anh có khát không?”

Tần Lãng đứng dậy, vươn cánh tay dài ôm lấy eo thon của Tô Thi Hàm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang xấu hổ của cô thật gần. Ánh mắt hắn cuối cùng rơi vào trên đôi môi hồng của cô, trầm giọng nói: "Anh thật sự rất khát nước. Nào mau cho chồng uống chút nước."

"Ưm..” Tô Thi Hàm kêu lên, môi đã bị Tần Lãng bịt kín.

Ba bé cưng đều đang nằm trên mặt đất, nhìn theo hướng của bọn chúng thì là nhìn về phía TV. Cho nên không nhìn thấy hai người Tân Lãng bên này.


Nhưng mà, Huyên Huyên vừa mở to mắt lập tức nhìn thấy trên màn hình LCD màu đen của TV có hình ảnh phản chiếu. Hình như cha mẹ cậu đang ôm nhau, họ đang làm gì vậy?

Cậu bé rất tò mò muốn quay đầu nhìn lại nhưng lúc này nó đang năm sấp, cũng chưa biết cách để quay đầu nhìn lại.

Chỉ có thể tiếp tục cố gắng không ngừng làm cho cơ thể của mình xoay rồi lại xoay một chút. Trong miệng còn phát ra âm thanh trẻ con, hình ảnh siêu đáng yêu.

- ---

Sáu giờ tối, Tô Thi Hàm nhận được điện thoại của bà Tần. Hỏi cô rằng Tần Lãng đã tỉnh chưa, Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn Tần Lãng ngượng ngùng nói: "Đã dậy ạ."

Bà Tần cười nói ha hả: "Tỉnh lại là tốt! Vậy các con có thể đến khách sạn ăn tối rồi. Đêm nay đại gia đình chúng ta đều dùng bữa trong khách sạn. Ngày mai sẽ là đại tiệc 100 ngày của Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, hội trường bữa tiệc bên kia đã bắt đầu thu dọn rồi và đang sắp xếp, trang trí tiệc 100 ngày của các bé cưng. Đợi chút nữa các con có thể đến nhìn xem. Nhin thật sự đáng yêu!"

Hôm nay là ngày bà Tân vui vẻ nhất trong những năm qua.

Con trai đã đính hôn. Không chỉ đặc biệt cưới được cô vợ xinh đẹp đảm đang mà lại còn là sinh viên ưu tú đối xử rất tốt với con trai bà, hơn nữa còn sinh được ba bé cưng đáng yêu. Hôm nay bà đã trở thành đối tượng hâm mộ của toàn bộ nhóm bạn bè người thân, khiến cho bà cười đến không khép miệng lại được.

Nghe bà Tần nói đang sắp xếp trang trí cho tiệc 100 ngày của các bé cưng, hai mắt của Tô Thi Hàm sáng lên: "Tốt quá, chúng con sẽ đến ngay."

Cúp điện thoại xong, Tô Thi Hàm lập tức kiểm tra tã lót cho ba bé cưng, Tần Lãng gọi điện thoại cho tài xế bảo anh ấy lái xe đến

Mặc dù lúc này hắn đã rất tỉnh táo nhưng buổi trưa hắn đã uống rất nhiều rượu trắng khiến cho trong người vẫn còn nồng độ cồn nên không thể lái xe.

Đối với người đã có vợ con như hắn thì xấu hổ hay không không quan trọng. Sự an toàn của vợ con hắn phải đặt lên hàng đầu.

Tô Thi Hàm thay cho Huyên Huyên và Khả Hinh tã lót mới. Sau đó hai người ôm bé cưng đi xuống tầng, Tần Lãng còn phải quay lại một lần để lấy xe đẩy của ba bé cưng.


Nếu không có xe đẩy mà đi chơi bên ngoài lại mang theo ba bé cưng thì chắc là có thể luyện được cánh tay đầy cơ bắp.

Xe đẩy giải phóng đôi tay của họ.

“Trong xe, Tô Thi Hàm nói với ba bé cưng rằng khung cảnh đại tiệc 100 ngày của các bé đã được dựng lên. Đợi một chứt là có thể đi đến để nhìn, siêu dễ thương.

Ba bé cưng dọc theo đường đi ' y nha nha' nói chuyện với Tô Thi Hàm và Tân Lãng một cách đầy phấn khích.

Tân Lãng ôm Vũ Đồng và Khả Hinh đặt lên ghế an toàn cho trẻ em. Ghế an toàn vẫn được đặt ngược chiều giống như trước, để các bé có thể dựa vào thoải mái hơn.

Tô Thi Hàm đang bế Huyên Huyên.

"Auw.." Tô Thi Hàm đột nhiên bị đau kêu lên.

“Vợ à! có chuyện gì vậy?” Sau đó Tân Lãng nhìn thấy con trai lớn đang ngơ ngác nhìn chấm chấm mẹ mình. Sau đó, bàn tay nhỏ bé đầy thịt nằm chặt bốn năm sợi tóc cô.

Anh bạn nhỏ này đang giật 4-5 sợi tóc của vợ hắn.

Tô Thi Hàm xoa xoa da đầu nơi tóc bị kéo xuống, lắc đầu với Tân Lãng: "Không sao! Vừa rồi em bận quá nên quên buộc tóc. Lúc chơi đùa, Huyên Huyên thường kéo mấy sợi tóc của em."

Bình Luận (0)
Comment