Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 279

Huyên Huyên thực hiện rất tốt, lật người thêm một lần nữa, đúng là càng ngày càng có kinh nghiệm.

Lần này Vũ Đồng thể hiện cũng rất giỏi. Dưới sự dạy dỗ của Tân Lãng thì hiện tại bé đã biết giơ đùi phải lên, đưa đùi phải đặt lên trên chân trái, chỉ là vẫn chưa dùng được sức ở phần eo nên không có cách nào thật sự lật người được.

Còn bé Khả Hinh này, khi nhìn thấy anh chị mình đều đang tập các động tác thì bé cũng muốn tập theo nhưng sau đó lại phát hiện ra mình ngay cả động tác nghiêng người cũng không làm được.

Ngay lập tức, bé khóc “Oa' lên.

Chỉ là không biết đây có phải bởi vì bé không được mọi người chú ý nên mới dùng mưu kế nho nhỏ này hay không.

O(n_n)0 ha ha

Đừng nhìn nữa, mau bắt đầu dỗ bé đi.

Bởi vì hôm nay Tô Thi Hàm đã trang điểm xong và mặc váy mới rồi, cho nên Tân Lãng không để cô tới ôm dỗ Khả Hinh.

Mà hẳn tự mình tới ôm.

Tô Thi Hàm thì đi đến ban công để nói chuyện phiếm với Phương Nhã Nhàn.

Phương Nhã Nhàn nói bà lại nhớ bọn nhỏ rồi, nhất là khi nhìn thấy Huyên Huyên đã lật được người thì lại càng nhớ.

Bởi vì vừa rồi Tô Thi Hàm luôn hướng camera vào bọn nhỏ cho nên Phương Nhã Nhàn không nhìn thấy Tô Thi Hàm

Lúc này hai mẹ con trò chuyện với nhau thì Tô Thi Hàm mới đem camera hướng về phía mình

Phương Nhã Nhàn sửng sốt một chút: “Hàm Hàm???”


Hôm nay con gái nhà mình tại sao lại trang điểm xinh đẹp như vậy?

Quần áo cũng nhìn rất đẹp!

Mặc dù chỉ có thể nhìn một chút phần nửa người trên của quần áo nhưng mà từ một chút ấy cũng có thể nhìn ra bộ quần áo mà con gái nhà mình mặc đang rất là đẹp.

Với lại con gái còn trang điểm, làm lại tóc và đeo dây chuyền có khắc chữ “LOVE” do Tân Lãng tặng khi đi Thành phố Trường Sa công tác.

Đẹp đến mức không có gì có thể sánh được!

Làm cho bà ngạc nhiên không thôi

Tô Thi Hàm nhìn thấy mẹ của mình ngạc nhiên như vậy thì mặt cô đỏ lên, nói hôm nay là ngày họp lớp thời cấp 3 của Tân Lãng.

Nên một chút nữa cô và Tân Lãng sẽ đi với nhau.

Cho nên cô mới cố tình trang điểm một chút.

Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói: "Hiểu rồi, Hàm Hàm. Vẫn là con thông minh. Hôm nay quả thật phải ăn mặc đẹp một chút”

“Cho Tần Lãng mặt mũi."

Còn những chuyện khác, Phương Nhã Nhàn không nói thêm. Chỉ là hai mẹ con họ chỉ cần một ánh mắt cũng đã hiểu ý của đối phương rồi.

“Được rồi! Các con còn phải đi tham gia họp lớp, vậy thì mẹ sẽ không làm phiền nữa. Mẹ gọi điện thoại cho ba con đây. Mẹ phải nói cho ông ấy biết Huyên Huyên đã biết lật người rồi, Vũ Đồng cũng sắp lật người được rồi, đây là một chuyện vui” Phương Nhã Nhàn vui vẻ nói.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Nhã Nhàn lập tức gọi video cho Tô Vĩnh Thắng.


Lúc này Tô Vĩnh Thẳng vừa mở cuộc họp hội nghị xong, chuẩn bị quay lại phòng làm việc.

Vừa vào thì Phương Nhã Nhàn lập tức gọi điện tới.

Ông nghe ngay lập tức.

Phương Nhã Nhàn cho ông xem video bọn nhỏ. Sau đó nói với ông là mình mới vừa nói chuyện video với Tô Thi Hàm, còn thấy Huyên Huyên lật người, thẳng nhóc này thực hiện rất dễ dàng.

Thật là một đứa bé thông minh.

Còn nói Vũ Đồng cũng đã nghiêng người, qua mấy ngày nữa chắc là có thể học được lật người được rồi, rất mong chờ đến lúc đấy.

Bà cũng nói việc cháu ngoại Khả Hinh vẫn chưa biết nghiêng người, chỉ là khi bé con thấy các anh chị của mình đều học các động tác đấy thì ngay lập tức khóc lên.

Phương Nhã Nhàn ở trong điện thoại nói bọn nhỏ rất đáng yêu. Rất muốn cùng bọn nhỏ nói chuyện, bà nói: "Ông Tô, chúng mới đi có một tuần lễ mà tôi đã nhớ bọn chúng rồi”

“Khi nào thì chúng ta đi thăm bọn nhỏ."

Lúc này Tô Vĩnh Thẳng đang xem Huyên Huyện lật người ở trong video, cũng nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của bé.

Trong lòng ông lập tức trở nên mềm mại.

Rất muốn ôm cháu ngoại.

“Tết Trung thu được không?” Phương Nhã Nhàn nghĩ đến các ngày lễ lớn.

Các ngày lễ lớn gần bây giờ nhất chính là tết Trung Thu vào ngày 15 tháng 8. Lúc ấy Tân Lãng và Tô Thi Hàm sẽ mang theo bọn nhỏ trở lại Thượng Hải.


Tô Vĩnh Thắng nói: “Cần gì đợi đến tết Trung thu, đợi vài ngày nữa chúng ta sẽ đi ngay."

“Vài ngày nữa?2” Phương Nhã Nhàn ngạc nhiên.

“Vợ à, em đã quên sao? Ngày 23 tháng này là sinh nhật tròn 20 tuổi của con gái chúng ta. Chúng ta là cha mẹ nhất định là phải đến dự rồi” Tô Vĩnh Thắng vui vẻ nói.

Phương Nhã Nhàn vỗ xuống sau gáy của mình nói: “Khục, tôi thực sự là quên mất... Tôi còn tưởng rằng năm nay vẫn làm sinh nhật nhỏ như mọi năm”

“Chỉ là mình mới đi đến nhà thông gia, nay lại đi lần nữa, sợ là không thích hợp.”

“Nghe ông nói như vậy.. Tôi mới nhớ, năm nay không phải là sinh nhật lần thứ 20 của con gái chúng ta sao?"

“Quá tốt rồi! Chúng ta lại có thể sắp xếp đi qua nhà thông gia để thăm bọn nhỏ rồi”

Tô Vĩnh Thắng cũng rất nhớ những món ngon mà Tần Lãng làm, nở nụ cười nói: “Ù, tối nay nhớ để dì Trương hâm nóng hai cái chân giò heo mà Tần Lãng. gửi để tối ăn”

“Ông không phải nói muốn tiết kiệm để mỗi tuần ăn một lần sao? Hôm qua ông mới ăn chân giò kho mà” Phương Nhã Nhàn nhắc nhở.

“Khục, Phương Nhã Nhàn, bà thật ngốc! Chúng ta sắp đi nhà con rể rồi, còn sợ không có chân giò ăn sao? Đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách để Lãng Lãng làm một chút để mang về” Tô Vĩnh Thẳng vừa nhắc đến chuyện ăn uống, lại cảm thấy bữa sáng mình ăn còn chưa no nên lại bắt đầu đói bụng.

Phương Nhã Nhàn nghe hiểu nhưng bà vẫn nói “Tô Vĩnh Thẳng, ông lại dám nói tôi ngốc! Cẩn thận. buổi trưa ăn tôi sẽ ăn sạch hết chân giò của ông!"

“Đừng! Vợ à! Tôi xin lỗi! Tôi chỉ có sở thích đấy thôi. Mong bà rộng lượng tha thứ. Bà là người thông minh nhất! Bà là đứa trẻ thông minh nhất trên thế giới này” Khả năng nịnh nọt của Tô Vĩnh Thẳng lập tức phát huy.

Những món mà Tân Lãng gửi cho ông đều là bữa ăn ngon giúp cứu mạng ông nha.

Nhất định không thể để Phương Nhã Nhàn ăn sạch.

“Hữ, biết tôi là người thông minh nhất trên thế giới là tốt. Được rồi, buổi tối tôi sẽ bảo đi Trương lấy hai cái chân heo hãm” Phương Nhã Nhàn nói, vé mặt kiêu ngạo như muốn nói 'nhóc con, tôi còn trị không được ông sao?"

- -


Bên phía Tân Lãng, buổi liên hoan được tổ chức vào lúc 12 giờ trưa tại trang trại Mai Đức ở thành phố Thiệu.

Nơi đó có cánh đồng rộng lớn đây hoa cải dầu.

Lúc này vừa đến kì nghỉ hè, cây cải đầu nở hoa rất mạnh mẽ. Vừa nhìn qua thì giống như một bức tranh phong cảnh mang nhiều màu sắc. Rất đẹp!

Mười một giờ trưa Tân Lãng chở Tô Thi Hàm đi, đi tới trang trại Mai Đức.

Đầu tiên Tân Lãng tính khoảng cách một chút, lái xe chỉ cần 40 phút là có thể đến.

Khi hắn vừa đi thì Lý Nguyên Phát gọi điện thoại cho hắn.

Hỏi hẳn đã đi chưa.

“Tôi vừa lái xe đi”

“Anh Lãng, anh tới nhà của em một chút được không? Như vậy thì em có thể đi nhờ xe của anh rồi. Bây giờ thời tiết nóng như vậy mà ngồi xe buýt thì em sẽ nóng chết mất”

“Được! Vừa hay trên đường đi có đi ngang qua nhà cậu nên tôi sẽ tới đón”

Nhà Tần Lãng và nhà của Lý Nguyên Phát cách nhau không xa lầm. Nếu đi bộ thì mất khoảng hơn 10 phút là tới.

Lái xe sẽ nhanh hơn.

Tân Lãng rẽ phải rồi lái xe vào khu vực sinh sống của Lý Nguyên Phát. Đến dưới lầu của nhà Lý Nguyên Phát thì gọi cho Lý Nguyên Phát.Tô Thi Hàm ngồi ở ghế cạnh tài xế, Lý Nguyên Phát thì ngồi vào ghế sau, sau đó lập tức chào hỏi Tô

Thi Hàm: “Chào chị dâu”

Tô Thi Hàm gật gật đầu.

Lý Nguyên Phát một bên cẩn thận ngồi vào chỗ, một bên sở lấy chỗ da của ghế ngồi, kinh ngạc không thôi, nói: “Tân Lãng! xe này của anh quả thật là không có nói điêu, đúng là giá hơn 600 ngàn! Đúng là hàng cao cấp nha! Chỗ ngồi này là da thật đó! So với da ở ghế sa lông của nhà em thì còn tốt hơn rất nhiều! Quá cao cấp!"

Bình Luận (0)
Comment