Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 296

Sau đó bên tai Tô Thi Hàm lại truyền tới âm thanh dịu dàng của Tần Lãng. “Chúc vợ sinh nhật 20 tuổi vui vẻ.

“Chúc vợ luôn luôn trẻ đẹp như hoa, học hành vươn cao, sự nghiệp thẳng tiến, vui vẻ khỏe mạnh”

Tô Thi Hàm quay người lại, ngạc nhiên nhìn Tân Lãng, hưng phấn nói: “Hôm nay là sinh nhật em ư? Là sinh nhật tròn hai mươi?”

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên dễ thương của cô, Tân Lãng định búng trán cô một cái nhưng nhớ đến hôm nay là sinh nhật của cô nên lại thôi.

Hai tay hắn đặt lên vai cô, vừa cười vừa nói: "Hóa ra em thật sự quên mất ngày quan trọng của mình”

“Ngày 23 tháng 8”

“Ôi!!" Tô Thi Hàm ngạc nhiên nhảy dựng lên, “Đúng thật là sinh nhật của em. Ngày em tròn hai mươi vậy mà em lại quên mất. Vẫn là chồng em tốt nhất. Không chỉ nhớ kỹ sinh nhật của em, mà còn tự mình làm ra quà sinh nhật đặc biệt như vậy. Em muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè”

“Được! Hôm nay em lớn nhất, em muốn làm gì cũng được cả” Tân Lãng cười nói

"Vậy nếu em muốn hái sao trên trời thì cũng được sao?" Tô Thi Hàm vừa cầm điện thoại di động lên căn góc chụp tòa thành nhỏ và bánh kem, vừa nghịch ngợm đáp lại lời Tân Lãng.

“Đương nhiên là được! Bây giờ anh có thể gọi điện cho cục du hành vũ trụ xin một hợp đồng làm một cái tên lửa lên trời hái sao cho em” Tân Lãng cười cưng chiều đáp.

Tô Thi Hàm cầm điện thoại tìm được đúng góc thì chụp liên tục, vừa cười vừa nói: “Tân Lãng! Miệng của anh càng ngày càng ngọt”

“Chỉ có miệng ngọt thôi sao?” Tân Lãng bước đến gần, bóng dáng cao lớn đổ lên người Tô Thi Hàm, bao phủ toàn bộ cô.


Mặt Tô Thi Hàm đỏ lên: “Anh thật là... Em sẽ mang bánh kem lên cho cha mẹ xem, anh giúp em cầm thành nhỏ lên đi.

Nói xong, Tô Thi Hàm nhét điện thoại vào trong túi quần, ôm cái bánh kem lên rồi chạy.

“Vợ ơi! Em đỏ mặt cái gì chứ? Lại nghĩ linh tỉnh gì vậy? Hiểu nhầm rồi, anh nói là lòng anh cũng rất ngọt

“Đáng ghét!" Tô Thi Hàm thẹn thùng quay đầu nói giận một tiếng, mở cửa phòng chạy thẳng lên lầu.

Tân Lãng cười cười, sau đó bưng tòa thành nhỏ, khóa cửa đi lên theo.

Tới lầu hai Tô Thi Hàm lại kinh ngạc hơn nữa.

Bởi vì còn một bất ngờ lớn đang chờ cô.

Cô ngạc nhiên kêu lên: “Cha, mẹ!”

Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đang ở đây.

Thật ra bọn họ đã tới từ tối hôm qua. Nhưng vì muốn tạo bất ngờ cho Tô Thi Hàm nên hai người mới ở lại trong khách sạn Wyndham, không đến tìm Tô Thi Hàm ngay.

Sau đó lại nói một tiếng rồi phối hợp với Tân Lãng. Sáng sớm đã tới gần nhà Tân Lãng, rồi Tân Lãng đưa Tô Thi Hàm vào phòng làm việc dưới tầng một. Đến khi đó họ sẽ mang theo bao lớn bao nhỏ vào nhà Tân Lãng.

Lúc này, trên bàn cơm đang đặt một cái bánh kem hai tầng kiểu dáng công chúa mà tối hôm qua Phương Nhã Nhàn đã đặt.

Trong ngực Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đều đang ôm đứa nhỏ.

Phương Nhã Nhàn ôm Vũ Đồng còn Tô Vĩnh Thẳng thì ôm Khả Hinh, Huyên Huyên thì đang được bà Tần bế.

Bọn họ đang trêu chọc mấy đứa nhỏ.

“Cha, Mẹ! sao hai người lại tới đây lúc này? Không đúng! Nếu hôm nay hai người tới thì không đến đây giờ này được” Tô Thi Hàm chạy đến bên ghế sô pha hỏi ông bà Tô.

Phương Nhã Nhàn nở nụ cười, nhìn về phía Tân Lãng vừa mới lên lầu nói: “Cha mẹ tới từ tối hôm qua rồi. Tần Lãng nói con hình như đã quên mất sinh nhật của mình, cho nên bảo hai người chúng ta tạo cho con một bất ngờ”

“Bất ngờ quá lớn” Tô Thi Hàm thật sự là vô cùng vui mừng.

Những ngày này cô không chỉ vội vàng mà còn một lòng nghĩ đến chuyện Vũ Đồng và Khả Hinh bị tăng trương cơ lực, phải thường xuyên làm động tác tập luyện thụ động cho hai bé.


Cô đã hoàn toàn quên mất ngày sinh nhật mừng mình tròn độ tuổi quan trọng này.

Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói: "Vui không! Đến nhìn xem. Mẹ và cha đã đặt bánh sinh nhật cho con đấy. Còn nữa, mẹ còn mang theo quà cho mấy đứa nhỏ, để mẹ lấy cho con xem."

Nối xong hai người đi tới phòng ăn. Tô Thi Hàm. đặt bánh gato trong tay xuống bên cạnh bánh kem công chúa màu hồng, nói: "Hai cái bánh này con đều rất thích. Cái bánh gato bằng gỗ này là do Tân Lãng tự tay làm cho con đấy"

“Đây là Tần Lãng tự tay làm cho con sao?" Phương Nhã Nhàn kinh ngạc. Thật ra từ lúc Tô Thi Hàm bước lên lầu thì bà đã để ý cái bánh gato cô đang ôm trong tay rồi. Bà còn tưởng rằng đó là Tân Lãng mua.

Không ngờ là Tần Lãng tự mình làm cái bánh sinh nhật này.

“Vâng! Còn có một tòa thành nhỏ nữa ạ!” Tô Thi Hàm vô cùng kiêu ngạo nói. Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Tân Lãng đang ôm tòa thành nhỏ đang tới đây.

Đặt nó lên bản ăn.

Tòa thành nhỏ đó nói nhỏ nhưng lớn hơn cả hai cái bánh gato cộng lại Phương Nhã Nhàn nhìn tòa thành nhỏ làm bằng gỗ đó, thốt lên: “Cái này cũng là do Tân Lãng tự tay làm sao? Làm cái này tốn bao nhiêu thời gian vậy? Ông Tô, ông mau tới đây nhìn xem. Thật là tính xảo Đây đích thực là một tác phẩm nghệ thuật”

Phương Nhã Nhàn vừa kêu, Tô Vĩnh Thắng đã nhanh chân bước tới.

Khi nghe Tô Thi Hàm nói bánh kem kia là Tân Lãng tự tay làm thì ông đã ôm Khả Hinh đứng lên chuẩn bị lại rồi.

Nhìn tòa thành nhỏ bằng gỗ trên bàn cơm ở cự ly gần, Tô Vĩnh Thắng tán thưởng không thôi: “Chạm trổ này thật là điệu nghệ. Không hổ là tay nghề điêu khắc cực kỳ tốt, có thể nhận được đơn hàng điêu khắc trị giá 20 triệu! Mỗi một cánh cửa, cửa sổ đều trông vô cùng chân thật. Thậm chí đến mái ngói trên nóc cũng là từng mảnh một! Quá tỉnh xảo!

“Sờ lên không cảm thấy có chút thô kệch nào. Được mài quá bóng loáng!”

“Còn cái bánh kem này nếu bên trên có nhiều màu sắc hơn thì nhìn qua cứ ngỡ như là bánh thật! Làm rất giống thật”

“Hàm Hàm! Món quà mà Lãng Lãng tặng cho con có giá trị vô giá đó!"


Ông cảm thấy nó có giá trị chẳng kém với tấm bình phong Tam Anh Chiến Lữ Bố.

Những ngày này, tỉnh lực của Tân Lãng chủ yếu không đặt trên tấm bình phong, mà đặt trên hai món quà sinh nhật cho Tô Thi Hàm này.

Vợ hắn đã cực khổ sinh con dưỡng cái. Sinh nhật hai mươi tuổi hẳn muốn chuẩn bị một món quà độc đáo và có tính kỷ niệm nhất

Mỗi một đao khắc xuống đều mang theo tâm ý của hắn.

Tô Thi Hàm cười nói: “Cha! Ánh mắt của người đừng như thế. Đây là quà sinh nhật Tần Lãng tặng cho con, cha nghĩ cũng đừng nghĩ tới”

Tô Vĩnh Thẳng thu hồi ánh mắt nóng bỏng của mình. Đúng là ông từng có ý nghĩ muốn đem tòa thành nhỏ này về, sau đó đặt trong văn phòng giám đốc của mình. Chắc chắn sẽ tăng lên khí thế đặc biệt và hương vị nghệ thuật.

Ông vừa cười vừa nói: “Hàm Hàm! Cha con là người như vậy sao? Đây là quà Tân Lãng tặng cho con, đương nhiên là của con”

“Cha chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè được không?”

“Được chứ ạ!" Tô Thi Hàm hết sức rộng rãi nói.

Hai cha con nói chuyện với nhau, Phương Nhã Nhàn đứng bên cạnh cười đến mắt mũi đều tít lại. Sau đó bà đưa Khả Hinh cho Tô Thi Hàm bế còn bà thì đi đến phòng khách ở trên lầu mang quà mà bà đã chuẩn bị cho ba đứa nhỏ xuống.

Đây chính là quà tốt mà sau khi bà vẽ đã chú tâm chuẩn bị.

Bình Luận (0)
Comment