Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 307

Ông Tần bà Tân đi mua đồ ăn, lúc đi qua một cửa hàng trẻ em bà Tân nói: “A! Tôi đi mua ít đồ, bọn Huyên Huyên sắp bốn tháng rưỡi rồi có thể bắt đầu cho bọn nhỏ ăn cháo được rồi đó.”

“Tôi mua trước cho bọn nhỏ thử xem, vừa vặn có thể dạy cho Lãng Lãng cùng Thi Hàm cách nấu cháo cho bọn nhỏ”

Ba người cùng bước vào trong cửa hàng dành cho trẻ.

Ông Tần đứng ở cửa xem đồ còn bà Tân cùng dì Hạ vào trong chọn loại gạo ngon để nấu cháo.

Đối với phương diện này thì kinh nghiệm của hai người bọn họ rất dày dặn.

Chọn loại gạo nguyên cám và đồ ăn giàu chất sắt.

Bởi vì gạo nguyên cám nấu sẽ ngon hơn và còn dễ dàng tiêu hóa.

Ăn đồ giàu chất sắt là bởi vì vào khoảng tháng thứ 4 trở đi, cơ thể của trẻ sẽ càng ngày càng phát triển. Vì thế trẻ rất cần phải bổ sung một hàm lượng sắt nhất định mà trong sữa mẹ lại cung cấp không đủ cho nên mới cần phải thông qua cháo và một số loại thực phẩm để bổ sung thêm nguyên tố sắt.

Rất nhanh hai người đã chọn được loại gạo tốt.

Mua gạo xong ba người bọn họ cùng nhau trở về nhà.

Chỉ là khi đi vào khu chung cư, bà Tân nhìn mấy. tòa nhà trong đó, nhìn số tòa ghi trên mỗi nhà có chút bối rối nháy mắt: “A! Tại sao lại không đúng? Tôi nhớ rõ ràng ở hướng này là tòa nhà 26 của Lãng Lãng mà, sao ở đây lại ghi là 25?”

Di Hạ nhìn về phía bên cạnh nói: “Bên này là tòa 28.”

Ông Tần nói: “Bên kia là tòa 32 không thấy toàn 26 đâu bà có phải nhớ nhầm hướng rồi hay không?”

“Không nhớ nhầm mà... " Bà Tần suy nghĩ một chút rồi nói.


Dì Hạ như muốn chửi bậy, nói: “Chị nói xem bọn họ sao không sắp xếp các tòa nhà theo thứ tự chứ? Như thế có phải chúng ta sẽ dễ dàng tìm hơn không?"

“Chỗ này đều sắp xếp loạn hết cả lên, tòa 25, tòa 28, tòa 32”

“Nhiều tòa như thế làm sao mà tìm được?”

Ông Tần nói: “Lúc đi ra còn cảm thấy khu chung cư này không quá lớn. Thế mà lúc đi vào lại thấy lớn như vậy, không tìm được tòa cần tìm."

“Nếu không thì gọi điện thoại cho Lãng Lãng xem?”

Bà Tần lại nói: “Không căn! Ba người chúng ta lớn như thế mà còn bị lạc đường, trở về không phải bị con trai cười à? Mà hai ngày nay Lãng Lãng lái xe cũng mệt mỏi rồi không chừng lúc chúng ta trở về còn đang ngủ."

“Chúng ta đi tìm người hỏi thử xem.”

Thời điểm này có rất nhiều người tập thể dục, chạy bộ hoặc đi mua đồ ăn.

Thế nhưng hỏi ba bốn người đều không biết tòa 26 ở chỗ nào.

Bởi vì bọn họ cũng chỉ biết chỗ tòa mình ở hoặc là biết tòa bên cạnh chứ không biết toàn bộ tòa nhà của khu chung cư này.

Tay của ông Tân còn chưa khỏi hẳn nên không thể căm đồ vì vậy mà đồ đạc đều là bà Tần cùng đi Hạ cầm.

Hỏi ba bốn người đều không biết, bà Tần cùng dì Hạ có chút mệt mỏi. Đem đồ đặt ở trên bãi cỏ rồi đặt mông ngõi trên tảng đá lớn, một bên dùng tay quạt một bên nói: “Tại sao lại không thấy bảng hướng dẫn ở đâu? Có cái bảng hướng dẫn thì chúng ta cũng không đi nhầm thế này?"

Ông Tần nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc vào cửa lớn có cái bảng hướng dẫn”

“Nếu không thì chúng ta tìm bảo vệ hỏi một chút?"

Bảo vệ thường phải đi tuần tra nên chắc chắn biết được tòa 26 nằm ở đâu.

Bà Tần cuối cùng giơ ngón tay cái với ông Tần: " Đi thôi! Chúng ta phải tranh thủ thời gian”

Trong nhà Tần Lãng tắm xong cho bọn nhỏ, nhìn đồng hồ đã tám giờ mà vẫn chưa thấy cha mẹ cùng với dì Hạ trở về.

Theo lý đi bộ thì giờ này cũng vẽ tới nơi rồi chứ?

Chẳng lẽ bọn họ bị lạc đường sao?

Tần Lãng đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi bà Tần thì nghe thấy âm thanh cửa mở ở bên ngoài.

Sau đó thấy cửa phòng mở ra, bà Tân cùng dì Hạ một người hai tay xách đồ đi vào còn ông Tân thì đi theo sau lưng.

Bà Tần vào cửa, khẽ giảm âm thanh như muốn chửi bậy xuống thấp vì sợ đánh thức bọn người Tần Lãng: “Ai da! Về sau Lãng Lãng mua nhà mới, nhất định phải kêu nó vẽ lại bản đồ cho chúng ta, bằng không thì tìm không được”

Dì Hạ nói: "Đúng vậy! Đây là chung cư đã đủ mệt rồi. Đến lúc Lãng Lãng nhà chị mua biệt thự, diện tích còn lớn hơn, chúng ta mà đi nhầm thì đoán chừng là đi một giờ cũng không về nổi...”


Ông Tần đắc ý nói: “Tìm không được thì nhờ bảo vệ. Bà xem bảo vệ vừa giúp chúng ta xách đồ còn trực tiếp dẫn chúng ta tới tận đây thế là giải quyết được vấn đề. Không thể không nói bảo vệ khu này tố chất thực tốt.”

Bà Tần một bên đổi dép một bên nói với ông Tân: "Để ông đắc ý rồi”

“Lãng Lãng! Con dậy rồi à” Ông Tăn cười hắc hắc sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Tân Lãng đi từ ban công ra.

“Cha! Mẹ! Dì Hài Mọi người lạc đường trong khu chung cư này hả?” Tần Lãng một bên nhận lấy đồ trong tay dì Hạ một bên hỏi

Dì Hạ không để cho Tân Lãng cầm, đổi dép xong cười nói: “Di căm vào trong bếp luôn, này là một chút thịt gà, vịt với cá, còn dinh máu với lại rất tanh, con chăm bọn nhỏ nên đừng dính vào”

Bà Tần cũng đi theo đì Hạ đi vào phòng bếp, một bên ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu một bên kể lại chuyện lạc đường vừa rồi của bọn họ cho Tăn Lãng ở bên ngoài nghe.

Ông Tần còn khen bản thân thông minh biết tìm bảo vệ để đưa bọn họ trở về.

Bà Tần trừng ông Tân một cái: “Ông thông minh.”

“Cũng không” Cuộc đấu võ mồm hằng ngày mở ra.

Bà Tần hỏi Tần Lãng là Tô Thi Hàm dậy chưa. Tân Lãng nói chưa, bà Tân nói với hẳn đi chăm bọn nhỏ còn phòng bếp cứ giao lại cho bà cùng dì Hạ là được. Sau đó thì đem cửa phòng bếp đóng lại.

Như vậy hai người bọn họ ở trong phòng bếp bật máy hút mùi cùng với nói chuyện sẽ không ồn đến Tô Thi Hàm đang ngủ.

Ông Tần trong phòng khách tiếp tục cùng Tần Lãng nói về việc vừa rồi ông anh minh thần võ thế nào.

Còn đối với các cháu nội nói.

Đặc biệt khoe khoang.

Khiến Huyên Huyên cười đến phát ra tiếng phốc phốc, sau đó thì phun ra nước miếng.

Trực tiếp phun vào mặt ông Tân đang ở găn chơi đùa với thằng bé.


Phun ra bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Ông Tần sửng sốt một lát, Huyên Huyên vẫn còn phát ra âm thanh phốc phốc phun nước miếng.

Nhưng mà không phun cao như hồi nãy chỉ phun ở bên miệng mà thôi.

Tần Lãng tranh thủ cầm khăn giấy lau miệng thẳng bé một bên đưa cho ông Tân để lau

Ông Tần lau mặt, nói đi nhà vệ sinh gội đầu bởi vì không những trên mặt bị phun mà cả trên đầu cũng có.

Huyện Huyên chơi rất nhiệt tình, đã bắt đầu thì khó dừng lại. Tần Lãng ôm Huyên Huyên đi đến phòng bếp hỏi bà Tần.

Không biết có phải cơ thể Huyên Huyên gặp vấn đề hay không, bởi vì phun nước miếng phốc phốc hơn mười phút tồi còn chưa chịu dừng lại.

Còn càng phun càng hưng phấn, phun phốc phốc thật lớn tiếng. Mới rồi còn phun đầy nước bọt vào mặt ông Tần.

Bà Tân sau khi thấy thì cười nói: “Không có việc gì đâu đây là chuyện tốt nên đừng lo lẳng. Huyên Huyên nhà chúng ta chuẩn bị mọc răng rồi”

“Mọc răng? Không phải năm, sáu tháng mới bắt đầu mọc răng sao? Tần Lãng kinh ngạc mà hỏi.

“Có đứa nhỏ mọc răng sữa sớm, hơn bốn tháng lập tức bắt đầu mọc răng sữa. Huyên Huyên đây là mọc răng cảm thấy không thoải mái cho nên mới phun như vậy để cảm thấy dễ chịu một chút.”

Tần Lãng nhớ chuyện hôm qua Huyên Huyên khóc rống rất lâu dỗ mãi không nín. Hắn lập tức hỏi bà Tân có phải lúc răng mọc, buổi tối cũng sẽ cảm thấy không thoải mái?

"Phải! Bởi vì thời điểm mọc răng sữa, trên cơ bản sẽ ngứa lợi cảm giác đau sẽ khiến bọn nhỏ khó chịu mà khóc rống lên”

Bình Luận (0)
Comment