Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 342

Nói xong, Lâm Tiêu gọi một tô mì thịt bò, giao thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, sau đó khó hiểu nhìn về phía Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm nói với Lâm Tiêu về việc cô muốn thành lập một công ty phim hoạt hình. Công ty đã đăng ký xong xuôi, trong khoảng thời gian gần đây cô.

đang xem xét tìm kiếm các hoạ sĩ vẽ chính, họa sĩ phối màu, xây dựng nhân vật, giám sát âm thanh âm nhạc. và các thứ. Cô có thể chịu trách nhiệm về phần vẽ nhân vật chính, bởi vì một bộ phim hoạt hình cần phải vẽ rất nhiều nhân vật, bao gồm cả nhân vật chính, nhân vật phụ xuất hiện tạm thời và vân vân...

Cô tự mình vẽ nhân vật chính sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí. Các nhân vật phụ được giao cho các họa sĩ khác để vẽ. Làm phim hoạt hình tốn rất nhiều kinh phí, hơn nữa còn không chắc có thể lấy lại vốn hay không.

Lâm Tiêu nghe Tô Thi Hàm nói xong thì kính ngạc nói: "Bây giờ cậu đã muốn bắt đầu khởi nghiệp rồi à?

Có thấy quá sớm hay không? Con trai và con gái nuôi của mình chỉ mới hơn bốn tháng tuổi, vẫn còn chưa cai sữa nữa đó.”

"Không sớm! Một bộ phim hoạt hình cần rất nhiều thời gian chuẩn bị, viết bản thảo cần phải đến hai, ba tháng. Sau đó đến khâu chế tác rồi sản xuất phải mất nửa năm, quan trọng chính là, hiện tại đang là thời cơ tốt để gia nhập thị trường phim hoạt hình...”

Tô Thi Hàm nói với Lâm Tiêu về quan điểm của cô. Lâm Tiêu nghe xong, gật gật đầu. Hỏi Tô Thi Hàm mở công ty có định tìm chuyên gia tài chính hỗ trợ việc tiết kiệm thuế và các khoảng khác hay không?

Tô Thi Hàm kể với Lâm Tiêu về chuyện mấy ngày trước Tân Lãng còn cố ý đi Sơn Đông để mở thẻ ngân hàng và đăng ký một công ty một thành viên.


Bây giờ tất cả các giấy phép đã được đăng ký xong, nơi đặt nhà máy đầu gội đầu cũng đã được chọn, đang trong quá trình xây dựng. Chờ khi nhà máy xây xong, có thể bắt đầu sản xuất, bởi vì các thành phần nguyên liệu có thể được thu mua rất dễ dàng.

Tân Lãng đã giao phó mọi chuyện với ông bà Tần Đến lúc nhà máy bước vào giai đoạn sản xuất đầu gội đầu cùng dung dịch mọc tóc, lúc đó Tân Lãng phải trở về một chuyến để tự mình giám sát. Bởi vì khâu sản xuất là rất khâu quan trọng, đòi hỏi các thao tác được làm một cách tỉ mỹ, Tân Lãng cần tự mình trở về điều hành.

Bởi vì trong nhà mở xưởng đầu gội đầu, ông bà Tân trở nên rất bận rộn, chỉ nhánh chuyển phát nhanh hiện tại đã giao lại cho họ hàng bà Tần quản lý.

Bà Tân cũng nghe theo Tân Lãng. Sau khi trở về, cũng bắt đầu trang trí sửa sang lại nhà cửa, ví dụ như thay tay vịn cầu thang, lắp đặt phòng vệ sinh ở tầng năm, trang trí tăng một lại một chút.

Nghĩ đến ba đứa nhỏ, bà đều lựa chọn vật liệu tốt cho môi trường, ví dụ như nước sơn tường bằng chất liệu cao su sẽ không được sử dụng. Bởi sơn cao sư phải mất ít nhất nửa năm mới có thể để cho chất formaldehyde bay mất hoàn toàn.

Trẻ nhỏ không thể sống trong một căn phòng có chất formaldehyde, formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn có thể dẫn đến việc làm cho trẻ nhỏ bị bệnh bạch cầu.

Buổi trưa, Tô Thi Hàm và Lâm Tiêu ăn mì xong, vốn định đi về nhà. Thế nhưng Tô Thi Hàm nhìn thấy một cửa hàng bán đồ mẹ và bé khiến trái tim người mẹ của cô lập tức mềm nhũn, muốn đi mua sắm nên đã lôi kéo Lâm Tiêu vào cửa hàng mẹ và bé mua đồ.

Tã và sữa bột vẫn còn nhiều, không cần phải mua.


Tô Thi Hàm nhìn thấy trong tiệm có rất nhiều búp bê biết bò, chì cần bỏ pin vào là có thể chuyển động. Hơn nữa, chúng còn có kiểu dáng rất đa dạng, nào là gấu nhỏ, chuột nhỏ, mèo con và nhiều thứ khác.

Nhìn thấy mấy món đồ chơi nhỏ này làm mắt Tô Thì Hàm sáng lên: “Trùng hợp bây giờ bọn Tần Huyên đang trong giai đoạn tập bò, mua cho bọn nhóc mấy món đồ chơi này nhất định họ sẽ rất thích.”

Lâm Tiêu căm lấy một con thỏ nhỏ nói” Cái này mua cho Vũ Đồng cùng Khả Hinh thấy có được không? Một con thỏ trắng và một con thỏ đỏ.”

Nhân viên cửa hàng mim cười chọn một con thỏ nhỏ, mở công tắc chỉ cho Tô Thi Hàm cùng Lâm Tiêu xem, "Loại thỏ này của chúng tôi không chỉ có thể bò, còn có thể nhảy múa, phát ra tiếng. Khi bò thì lỗ tai và mũi sẽ di chuyển theo cử động của chúng”

“ Còn có rất nhiều phụ kiện đủ màu đi kèm, màu rồng, màu tím, màu vàng, màu nào cũng có."

"Quý khách còn có thể kết hợp chúng với vòng tóc, mũ nhỏ, nơ, tạp đề các loại”

Tô Thi Hàm trong lòng rất thích con thỏ này, bởi vì ba đứa bé đều rất thích thỏ, lần trước ở quê nhà TầnLãng, cô và Tân Lãng mua một thỏ sống từ chợ nông sản về, bọn họ vẫn rất thích. Lần này trở về Thượng Hải, bọn nhóc cũng mang theo.

Bởi vì bể cá và cá không tiện mang theo, chỉ may mắn được hai ngày đầu sau khi trở vẽ ba nhóc không hề quấy. Nhưng sau một vài ngày, bọn chúng đã náo loạn đồi xem cá nhưng không thể nhìn xem được.


Sau đó vì không thể nói hay bày tỏ suy nghĩ của mình nên bọn nhóc cứ khóc mãi, mặc dù rất muốn nói từ “cá” nhưng không thể nào nói ra được.

Tô Thi Hàm ôm bọn chúng đi xem thỏ, đưa chúng nhiều đồ chơi khác, đưa chúng ra ngoài tản bộ nhưng ba nhóc vẫn khóc. Chỉ đến khi khi đi dạo bên ngoài thấy được cá, bọn nhóc mới không khóc nữa, còn dùng tay chỉ cá. Cô và Tân Lãng lúc này hiểu được thì ra ba nhóc con muốn xem cá.

Sau đó, Tân Lãng đã đến cửa hàng bán cá để mua một bể cá nhỏ và cá đem trở về. Đêm đó, bọn chúng đặc biệt thích thú và vui mừng khi xem cá.

Trong lòng Tô Thi Hàm là chuẩn bị mua một đôi thỏ con, trên mặt lại không hài lòng hỏi nhân viên phục vụ, giá cả bao nhiêu.

"Giá là 180 tệ một con, nếu quý khách mua một cặp thì là 300 tệ.”

Tô Thi Hàm cầm lấy một con gấu nhỏ, nói:"Nhà tôi có ba đứa nhỏ, mua thêm một con gấu nhỏ này, tổng cộng là bao nhiêu tiền?

Nhân viên nghe nói nhà Tô Thi Hàm có ba đứa bé, cười đến nheo mắt: "Chúc mừng cô, sinh được cặp sinh ba. Nếu bình thường mua ba món, ít nhất cũng phải 430 tệ. Nhưng tôi chỉ tính cho cô 390 tệ, đây là giá thấp nhất rồi.

Tô Thi Hàm hơi nhíu mày nói: "Giá 390 tệ có chút đắt đó nha, nếu là 350 tệ kèm theo một sách 6 quyển co trẻ em này thì tôi sẽ lấy.”

“Người đẹp à! Làm như vậy thật sự không được đâu, 350 tệ còn phải tặng một bộ sách trẻ em. Bộ sách này phải hơn 20 tệ, thật sự không thể tính cái giá này được đâu”


Tô Thi Hàm buông mấy quyển sách, nói:"Vậy lần sau tôi sẽ quay lại vậy."

Nói xong, Tô Thí Hàm kéo Lâm Tiêu làm ra dáng vẻ rời đi. Lâm Tiêu còn đang muốn nói gì đó, Tô Thi Hàm nhìn cô một cái, thế là cô đành im lặng. Trong lòng có chút nghỉ hoặc, rõ ràng cô thấy được Tô Thi Hàm rất thích mấy món đồ chơi này mà.

Vì cớ gì lại không mua nữa?

Chỉ là mấy chục tệ thôi mà.

Ngay lúc Tô Thi Hàm cùng Lâm Tiêu chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, nhân viên bán hàng kia nhanh chóng nói chuyện với chủ tiệm một phen. Sau đó lớn tiếng gọi Tô Thi Hàm lại, hơn nữa còn đuổi theo: "Chị gái xinh đẹp! Cái giá cô muốn, tôi đã giúp cô xin với chủ tiệm."

“Cô thật sự rất biết trả giá đó, chồng cô thật rất có phúc đó nha”

Cuối cùng, Tô Thi Hàm dùng 350 tệ nhanh chóng mua được ba con búp bê bò, khuyến mãi tặng theo một bộ sách truyện trẻ em, cùng với đồ trang trí của hai con thỏ nhỏ.

Lúc đi ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, Lâm Tiêu cảm thấy choáng váng và ngây người. Không nghĩ tới cửa hàng mẹ và bé lại có thế mặc cả, cùng với tặng nhiều quà tặng như vậy. Trước đó khi Tô Thi Hàm hỏi bớt tiền, nhân viên cửa hàng nói không thể bớt, cô ấy cho răng cửa hàng mẹ và bé cũng không thể mặc cả, không ngờ được họ có thể chịu giảm giá!

Giờ mình đã hiểu.

Nhưng mà Lâm Tiêu cảm giác mình không cách nào làm được như Tô Thi Hàm, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ. Người làm mẹ quả thật có khác, mỗi một xu đều phải tiết kiệm, không giống như cô ấy, chỉ tiêu rất hoang phí.

Bình Luận (0)
Comment