Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 412

Khi Tô Thi Hàm thức dậy vào sáng hôm sau, cô phát hiện mình đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Ở bên cạnh đã trống không, ba nhóc con cũng không có ở trong nôi, dường như cô là người duy nhất trong căn phòng ngủ rộng lớn này.

Tô Thi Hàm từ từ ngồi dậy, cô lập tức cau mày ngay khi vừa đứng dậy

Đau quá.

Toàn thân đều đau.

Đầu đau, lưng đau, cằm cũng đau.

Tối hôm qua.

Tô Thi Hàm vừa đặt một tay lên che trán, vừa hồi tưởng những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Cô hình như đã uống rượu say và sau đó... Nghĩ đến tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cả người cô như ngây ra. Làn da lộ ra bên ngoài đồ ngủ đàn dân đỏ lên, từ cổ cho đến tận má

Cô...cô...vậy mà!

“A..." Tô Thi Hàm ôm hai má đang nóng rực của mình, vừa giận dữ vừa xấu hổ lắc đầu.

Trong phòng tắm, Tô Thi Hàm vừa rửa mặt vừa nhìn mình trong gương, trên gương mặt đây vẻ ngượng ngùng và chán nản, cô đang cố gắng điều chỉnh bản thân về dáng vẻ bình thường nhất.

Cô thê rằng sẽ không bao giờ đụng đến rượu nữa, kể cả rượu hoa quả cũng không thế

Mấy loại rượu ngọt ngào như rượu trái cây kia, đúng là quá đáng sợ.

Đến 9:30 sáng, Tô Thi Hàm cuối cùng cũng ra khỏi phòng ngủ. Lúc này, các dì đang dẫn ba nhóc con ra phòng khách phơi nắng, bọn nhỏ thì vui tươi hớn hở, cười nói không ngừng.

Tô Thi Hàm không nghe thấy giọng nói của Tân Lãng, cho nên cô đứng trên hành lang, cẩn thận ló đầu ra muốn nhìn xem Tần Lãng có ở đó không. Thế nhưng vừa liếc mắt thì đã thấy cửa phòng làm việc bên cạnh đột nhiên mở ra, Tân Lãng đứng ở cửa cách cô rất gần, trên mặt mang theo nụ cười đang nhìn cô.

Tô Thi Hàm trợn to hai mắt, lập tức muốn chạy, nhưng Tân Lãng đã nhanh chóng nắm lấy tay cô rồi ôm cô vào lòng, thì thào nói: "Chào buổi sáng, Thi Hàm”

Tô Thi Hàm đỏ mặt, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hẳn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn thấy cô như vậy, Tân Lãng không ngăn được nụ cười trên mặt, hẳn biết sáng nay vợ mình thức dậy, cô nhất định sẽ rất xấu hổ khi nhớ lại chuyện tối hôm qua.


"Vợ à! Hai chúng ta đã đính hôn rồi, tình huống như tối hôm qua là chuyện bình thường. Nhưng nếu em luôn tỏ ra ngại ngùng như vậy, lát nữa các di sẽ nhìn thấy, dù sao thì các dì đều là người từng trải đó nha”

Tô Thi Hàm nghe vậy, cơ thể đột nhiên đông cứng lại, cô nhanh chóng bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình.

Cô không muốn để các dì bảo mẫu có thể nhìn ra được điều gì

Chuyện xảy ra giữa cô và Tần Lãng trong phòng đương nhiên là không thể để ai biết được, nếu các dì có thể nhìn ra điều gì đó thì sẽ rất xấu hổ

Thấy lời nói của mình có tác dụng, Tân Lãng buông cô ra rồi mỉm cười, tiếp đó đi ra khỏi phòng làm việc trước.

Tô Thi Hàm hít sâu vài cái, đưa tay lên võ vỗ hai má, bảo đảm mặt cô không còn đỏ như vừa rồi nữa. Sau đó mới đi theo Tân Lãng đến phòng khách.

Khi dì Vương nhìn thấy họ, ngay lập tức mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng cô, cậu. Hôm nay cô có vẻ dậy muộn hơn bình thường nhỉ."

Tô Thi Hàm lúng túng cười, nói: "Vâng! Tối hôm qua cháu về hơi muộn nên hôm nay thức dậy hơi trễ."

Di Trương không rõ tình huống, cười nói: "Tối hôm qua náo nhiệt như vậy, chắc cô cậu tới khuya mới về đến nhà. Mà tối hôm qua cô ăn kem hay sao? Sáng nay khi tôi vừa đến, nhìn thấy nửa hộp kem trên bàn nhưng nó đã bị chảy hết, có phải tối qua hai người quên để vào tủ lạnh không?"

Nói đến hộp kem, Tô Thi Hàm ngay lập tức nhớ ra điều gì đó, đỏ mặt nói: "Vâng! là cháu ăn. Tối hôm qua, cháu mệt quá nên mới ăn được một nửa đã trở về phòng ngủ nên quên thu dọn"

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tân Lãng, ánh mắt như đang hỏi hẳn tại sao sáng nay không lo dọn dẹp, còn để cho dì Trương nhìn thấy.

Tân Lãng nhịn cười, thấp giọng nói: "Thi Hàm! Em không thể trách anh. Tối qua anh đã làm việc rất vất vả nên rất mệt, sáng nay thì anh cũng dậy muộn còn các dì thì đến từ sớm rồi”

Khi Tô Thi Hàm nghe thấy vậy, mặt cô lập tức đỏ lên, sợ các dì nhìn thấy nên cô dứt khoát xoay người đi vào phòng bếp, còn giấu đầu hở đuôi nói: "Ai da! Em có hơi đói bụng, trong bếp còn đồ ăn sáng hay không?”

Tân Lãng nhìn thấy cô hoảng loạn bỏ chạy như vậy, rốt cục nhịn không được cười tủm tỉm.

- --

Sau khi ăn cơm và ngủ trưa, Tô Thi Hàm thu dọn đồ đạc đi đến trường học.

Hôm nay là ngày đầu tiên của Đại hội thể thao mùa thu của Đại học Sư phạm Thượng Hải. Tô Thi Hàm đã đăng ký tham gia chạy cự ly 1,500 mét, cuộc thi diễn ra vào 3:30 chiều, vì vậy cô phải đến trước để chuẩn bị một chút.

Tần Lãng cũng thu dọn đồ đạc, dẫn ba nhóc con cùng các đì bảo mẫu đến xem Tô Thi Hàm thi đấu và để cổ vũ cho cô.


Khi nhóm bọn họ đến sân thể dục, Lưu Hi, Lương Tiểu Khiết và Lâm Tĩnh cũng đã đến. Nhìn thấy bọn họ, Lưu Hi lập tức vẫy tay và kêu lớn: "Thi Hàm, bên này!"

Tô Thi Hàm đi tới, khi nhìn thấy cô và Tần Lãng thì Lương Tiểu Khiết lập tức ngượng ngùng nói: "Thi Hàm, Tân Lãng, tối hôm qua... Thực xin lỗi, đó là lần đầu tiên mình uống rượu trái cây, cho nên không biết rượu này cũng dễ say như vậy. Lúc sau hình như mình đã uống rất nhiều."

Tân Lãng lắc đầu nói: "Không sao! Tửu lượng của

cô cũng không tệ đó nha."

Lương Tiểu Khiết cười xấu hổ nói: "Không ngờ là mình uống say rồi lại nói nhiều thế, các cậu không ghét mình là được. Vẫn là Thi Hàm lợi hại nhất, uống nhiều như vậy mà không say. Mình thậm chí còn không nhớ mình đã về bãng cách nào, mình chỉ nhớ lúc đó Thỉ Hàm vẫn tỉnh táo. Nếu lúc đó cậu không nhắc mình, nói không chừng mình đã thành trò cười rồi”

Cũng đang khổ não vì say rượu, Khi Tô Thi Hàm nghe được những lời này, nụ cười trên môi cô đông cứng lại. Nhưng trước mặt bạn cùng phòng, cô vẫn duy trì hình tượng của mình, nói: "Không sao đâu, Tiếu Khiết! Cậu uống say cũng rất dễ thương đó nha”

Biểu hiện của cô khi say rượu so với Lương Tiểu Khiết còn kinh khủng hơn, nhưng vì Tần Lãng đã kịp thời ngăn cản nên cô không để lộ ra trước mặt các bạn cùng phòng.

Lưu Hi ở bên cạnh nói: “Thật không ngờ nha Thi Hàm. Mình nhớ lúc trước tụ hợp các bạn học cậu đều không uống rượu, mình còn tưởng cậu không uống được, nhưng tối hôm qua mình thấy tửu lượng của cậu rất cao nha!"

Lâm Tĩnh cũng nói theo: "Đúng đó! Thi Hàm. Tối hôm qua mình say đến mức bất tỉnh nhân sự, Lưu Hì thì bị dị ứng cồn nên không uống nhiều, chúng ta đều uống như nhau nhưng sao chỉ có mình cậu là người duy nhất tỉnh táo”

Tô Thi Hàm nghe những lời này, trong lòng không nhịn được nữa. Tân Lãng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của vợ, hẳn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Thi đấu buổi chiều sắp bắt đầu rồi phải không?”

Lưu Hy gật đầu và nói: "Đúng vậy! Thi đấu buổi chiều đã bắt đầu rồi. Nhưng cuộc thi chạy 1,500m của Thi Hàm đến 3:30 mới bắt đầu, còn phần thi của tụi mình đã hoàn thành trong buổi sáng rồi”

Tô Thi Hàm trong lòng thầm khen ngợi chồng mình thông minh, nhanh chóng xoay chuyển đề tài, cô nói: "Các cậu đã hoàn thành xong rồi à? Vậy kết quả thi đấu buổi sáng như thế nào?"

Lương Tiểu Khiết nói: "Lưu Hi hạng nhất môn nhảy cao, mình đăng ký thi nhảy xa và giành được hạng ba, còn Tiểu Tĩnh đăng ký nội dung chạy tiếp sức 4x100 mét, đội cậu ấy cũng giành được hạng hai”

Tô Thi Hàm vừa nghe xong, lập tức vui vẻ nói: "Kết quả này thật sự rất tốt đó nha. Xem ra buổi chiều mình cũng phải cố gắng mới được!

- ---

Cầu kim phiếu, đề cử truyện rớt quá thảm.

Chương 414: Khiếp sợ! Hoa khôi có con là thật!


Lưu Hi nghe vậy thì nói: "Thi Hàm! Mọi người đều đăng ký cự ly ngắn, sao lần này cậu lại đăng ký chạy 1,500 mét? Đây là cự ly dài nhất trong đội hình thị đấu của nữ, rất khó đó nha!"

"Đúng đấy Thi Hàm! Mình cũng muốn hỏi sao cậu lại đăng ký chạy 1,500m? Sân thể dục của chúng mình một vòng chỉ có 400 mét, mà 1,500 mét là gần tới bốn vòng sân, khoảng cách cực kỳ dài. Bình thường mình chạy một vòng đã đủ mệt rồi huống chỉ đây còn là thi đấu. Lâm Tĩnh nhíu mày nói.

Tô Thi Hàm nói: "Mình đến đăng ký muộn! Dạo này mình gần như không đến trường trừ hôm nào có giờ lên lớp, cho nên khi cán bộ thể thao thông báo cho mình thì chỉ còn cự ly 1,500 mét thôi, vì vậy mình chấp nhận luôn.

"Đại hội thể thao năm nào cũng thế, chạy 1,500 mét và chạy đường dài sẽ thiếu người vì đây là nội dung quá khó để hoàn thành. Nhiều cô gái bỏ cuộc giữa chừng, còn những người thực sự có thế hoàn thành cuộc thi toàn là sinh viên bên Học viện thế thao thôi. Thi Hàm, cậu thực sự định chạy sao?" Lương Tiểu Khiết hỏi.

Lưu Hi nói: "Thi Hàm! Cậu đừng quá áp lực. Tiểu Khiết nói đúng đó, những năm trước thì ban đầu có khoảng 20 người tham gia cự ly 1,500 mét, nhưng đến cuối cùng chỉ có năm sáu người có thể hoàn thành quãng đường này thôi. Vì thế nên cậu đừng nghĩ quá nhiều, nếu đến lúc đó cậu chạy không nổi thì chúng ta từ bỏ là được."

Nghe các bạn cùng phòng nói như vậy, Tô Thi Hàm lắc đầu nói: "Không được! Trong từ điển của Tô Thi Hàm mình không có từ bỏ cuộc giữa chừng."

"Các cậu cứ yên tâm, mình sẽ cố gắng tranh thứ hạng, nhưng mình chắc chắn là sẽ hoàn thành toàn bộ cuộc thi.

Ba người bạn cùng phòng nghe thấy lời Tô Thi Hàm nói, ánh mắt có chút lo lắng, lúc này chỉ có Tân Lãng nắm tay Tô Thi Hàm nói: "Thi Hàm! Anh tin tưởng em, em nhất định sẽ làm được. Anh và ba nhóc con sẽ luôn ở bên cạnh cổ vũ cho em."

Tô Thi Hàm nhìn Tân Lãng, tự tin gật đầu.

Còn hơn nửa tiếng nữa mới đến 3:30, sân thể dục đã gần như chật kín học sinh, bao gồm các vận động viên tham gia thi đấu và cả sinh viên các lớp đến theo dõi và cổ vũ cho cuộc thí

Lớp của Tô Thi Hàm ở phía tây của sân thể dục, phía trước có bốn cái bàn, hai mươi ba chiếc ghế đẩu được kê ở phía sau làm khu vực nghỉ ngơi. Lưu Hi đưa họ vào lớp.

Vừa nhìn thấy Tô Thi Hàm, mọi người trong lớp lập tức sôi nổi

"Hoa khôi đến rồi!"

Hai học kỳ vừa rồi, Tô Thi Hàm đều không đến trường nhiều, nguyên học kỳ 1 cũng không đến lớp mà chỉ xuất hiện lúc thi cuối kỳ. Lúc đó mọi người còn suy đoán xem có phải thời đại của học bá Tô Thi Hàm sắp sụp đổ rồi hay không. Nhưng không ngờ rằng khi có kết quả, cô vẫn vững vàng ngồi ở vị trí đầu tiên.

Học kỳ này Tô Thi Hàm không bỏ buổi học nào. Chương trình học của năm 3 không nhiều lảm, chỉ có môn chuyên ngành, nên Tô Thi Hàm chỉ đến trường hôm nào có lớp học. Nhưng những lời đồn khác nhau về cô vẫn được đăng tải trên các diễn đàn của trường và chúng luôn nằm trong mục hotsearch.

Lúc này, các bạn học nhìn thấy Tô Thi Hàm đi cùng Tần Lãng thì đều tò mò nhìn qua, các bạn học lớp bên cạnh cũng nhìn về phía bên này.

Cuối học kỳ trước, khi kỳ thi cuối cùng của Tô Thi Hàm kết thúc, Tân Lãng đã tự mình đưa ba nhóc con đi đón cô. Lúc đó gần như các bạn học cùng lớp đều nhìn thấy, sự việc cũng lên diễn đàn một thời gian.

Nhưng trừ những sinh viên cùng lớp với Tô Thi Hàm, không có sinh viên nào khác tận mắt nhìn thấy, cho nên họ vẫn luôn hoài nghi về vấn đề này.

Bây giờ lại nhìn thấy Tô Thi Hàm và Tân Lãng cùng nhau xuất hiện, đi phía sau còn có ba đì bảo mẫu đang đẩy ba chiếc xe nôi. Ngay lập tức tỉnh thần nhiều chuyện của mọi người lập tức lên cao.

"Những gì bài đăng trên diễn đàn nói là sự thật Tô Thi Hàm thực sự đã kết hôn và sinh con!"

"Điều này thật sự quá sốc! Đại học Sư phạm Thượng Hải của chúng ta trăm năm mới gặp một lần, người vừa là hoa khôi vừa là học bá thực sự đã kết hôn và sinh con khi chỉ mới học năm thứ hai! Và quan trọng là cô không hề trì hoãn việc học của mình, cuối học kỳ trước cô còn giành được vị trí đầu tiên và giành luôn cả học bổng quốc gia cho học kỳ này!


"Đúng vậy! Cuộc sống của học thần là điều mà người bình thường chúng ta không thể tưởng tượng nổi!

"Anh chàng đẹp trai bên cạnh có phải chồng của Tô Thi Hàm không? Trông họ thật xứng đôi, đứng bên cạnh hoa khôi đúng là trai tài gái sắc."

"Đúng là chỉ có những anh chàng cực kỳ đẹp trai như vậy mới có thể chinh phục được người đẹp!"

“Có chồng đẹp trai như thế này, thảo nào hoa khôi đổ gục. Nếu là tôi, tôi cũng muốn kết hôn và sinh con cho anh ất

"Oa, ba em bé siêu đáng yêu ở phía sau là con của hoa khôi và anh chàng đẹp trai đó sao? Dễ thương quá đi mất!"

“Trên bài đăng nói rằng hoa khôi sinh ba, ở bên kia vừa vặn có ba cái xe nôi và ba em bé trắng trẻo, mềm mại và đáng yêu. Có vẻ như tất cả đều là sự thật rồi!"

“Mẹ tôi luôn nói với tôi rằng khi ông trời đóng của bạn một cánh cửa thì cũng sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác, nhưng Tô Thi Hàm thì sao? Ông trời đã đóng cánh cửa nào của cô ấy?! Diện mạo xinh đẹp, đầu óc thông minh, có người chồng vô cùng đẹp trai và cả ba nhóc con siêu dễ thương mà người khác cầu cũng không được. Đây quả thực là sự kết hợp hoàn hảo đấy nhé?!"

Các bạn học xung quanh đều bị sốc, cả lớp của Tô Thi Hàm cũng bùng nổ

Trong kỳ thi cuối kỳ vừa rồi, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy ba nhóc con nhà Tô Thi Hàm và Tần Lãng. Lúc đó rất nhiều người choáng váng, không dám tới gần, chỉ có ba người bạn cùng phòng của Tô Thi Hàm tiến lên chào hỏi.

Lần này, nhiều bạn nữ trong lớp không thể chịu được nữa, chạy đến xem ba đứa nhỏ.

Huyện Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh đều vô cùng xinh xắn, đáng yêu và không sợ người lạ chút nào. Bọn nhỏ cười vui vẻ khi thấy có nhiều chú dì vây quanh mình.

“Trời ơi! Các con của Tô Thi Hàm đáng yêu quá! Cái nhan sắc này đúng là thừa hưởng trọn vẹn của vợ chồng họ. Không chỉ xinh đẹp mà còn rất thích cười, những đứa trẻ đáng yêu như vậy thật giống những thiên thần!"

“Mọi người xem kìa, bé cưng này còn đang vẫy tay với chúng ta!" Một bạn học nữ chỉ vào Huyên Huyện và nói.

Nhóc Huyên Huyên thích chơi với các dì nhất vì là bé trai duy nhất trong gia đinh, bé cũng là anh cả nên bình thường quen chơi với hai em gái. Nhìn thấy các dì xinh đẹp như vậy, cậu nhóc sẽ rất tích cực.

"Thật này! Thật đáng yêu!"

"Ừm! Mọi người có nhớ không, lần trước nhóc này. là nhóc con đầu tiên làm ra động tác hôn gió. Dù đã lớn hơn rất nhiều nhưng trông nhóc vẫn đáng yêu như cuối học kỳ trước."

“Mình nhớ rồi, đúng rồi! Ba đứa nhỏ này thật sự đã lớn hơn rất nhiều!"

Mọi người đều vây quanh ba nhóc con, trong khu nghỉ ngơi chỉ có ba cô gái ngồi ở hàng ghế sau không nhúc nhích.

Một trong số họ là Bành Giai Ngọc, người đã châm chọc, mỉa mai Tô Thi Hàm vào cuối học kỳ trước rằng cô sẽ trượt môn. Còn hai cô gái bên cạnh dường, như cũng cùng một chiến tuyến với cô ta

Hầu hết các bạn trong lớp đều không quá quen thuộc Tô Thi Hàm và Tân Lãng, nhưng ai cũng lịch sự chào hỏi. Mọi người ai cũng biết Tô Thi Hàm ở trường thường rất lạnh lùng.

Duy chỉ có Bành Giai Ngọc, từ khi nhóm người Tô Thi Hàm đi qua, ánh mắt của cô ta luôn trốn tránh bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment