Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 418

Sau khi xem xong tác phẩm, Lương Quảng Lai lập tức chuyển khoản cho Tần Lãng 6 triệu tệ như trong hợp đồng đã thỏa thuận trước đó. Ban đầu, ông ấy đặt cọc 2 triệu tệ, sau khi hoàn thành 50% công việc sẽ thanh toán thêm 6 triệu tệ nữa. Số tiền còn lại sẽ được trả sau khi nhận được hàng.

Thực tế mà nói, khi Lương Quảng Lai nhìn thấy bức tượng điêu khắc bán thành phẩm mà Tần Lãng làm, ông cảm thấy bây giờ mình có thể chuyển khoản cho Tần Lãng ngay và luôn. Ông tin rằng sản phẩm mà Tần Lãng làm ra chắc chắn sẽ khiến ông ta hài lòng.

Nhưng mà Tân Lãng nói sẽ làm theo thỏa thuận, cho nên Lương Quảng Lai cũng không nói nhiều.

"Cậu Tăn! Sau khi xem tác phẩm của cậu hôm nay, tôi cảm thấy rất an tâm. Còn mấy tháng nữa mới ới kỳ hạn, cậu cứ thong thả làm việc nhé. Tôi đợi cậu cho tôi một kinh hỷ đấy”

Tân Lãng gật đầu nói: "Được! Tôi sẽ hoàn thành công việc trước ngày quy định trong hợp đồng”

“Vất vả cho cậu rồi! Hôm nay tôi không làm phiền cậu nữa. Tiền đã chuyển đến tài khoản Tam Tần Trai rồi. Cậu hãy kiểm tra lại nhé.

Sau khi Lương Quảng Lai rời đi, Tân Lãng kiểm tra tài khoản ngân hàng của Tam Tân Trai, xác nhận thấy có hơn 6 triệu được chuyển đến. Bởi vì tài khoản của Tam Tần Trai chỉ mở một cái nên có thể tránh thuế hợp lý. Cuối năm hắn chỉ căn làm bảng báo cáo thuế, không cần nộp thuế thu nhập cá nhân nữa. Tân Lãng có thể trực tiếp chuyển tiền từ tài khoản công sang thẻ ngân hàng cá nhân của mình.

Nhìn thấy tài khoản dư ra sáu triệu, Tô Thi Hàm vui vẻ ôm lấy cánh tay Tần Lãng.

“Tốt quá, Tân Lãng! Hôm nay anh lại kiếm được thêm sáu triệu, chúng ta tiến găn một bước đến mục tiêu mua nhà vào năm sau rồi!"


"Đúng vậy!” Tân Lãng gật đầu cười.

Tô Thi Hàm cười vui vẻ: "Vẫn là chồng yêu của em giỏi nhất, anh thật tuyệt vời. Vừa ra tay đã thu được rất nhiều tiền. Em cảm thấy trong tương lai, mọi người sẽ biết đến tác phẩm của anh nhiều hơn, anh sẽ kiếm được nhiều hơn nữa. Anh xem, bây giờ một tác phẩm của anh cũng đã bán được với giá 20 triệu. Đợi sau này khi anh hoàn thành bức điêu khắc này rồi, danh tiếng của anh chắc chắn sẽ tăng vọt, đến lúc đó giá trị của tác phẩm sẽ còn cao hơn.

"Tân Lãng! Bây giờ anh chỉ có thể điêu khắc trong phòng làm việc nhỏ hơn mười mét vuông này, nhưng sau khi chúng ta chuyển sang nhà mới, em sẽ làm cho anh một phòng làm việc thật lớn, giống như phòng triển lãm vậy. Em sẽ đặt làm một cái tủ kính trong suốt, trưng bày tác phẩm của anh, xem như bảo vật trong nhà."

Tần Lãng vòng tay qua eo cô, cúi đầu nhìn ánh mắt lấp lánh trên khuôn mặt của cô, mỉm cười nói: "Dành cho anh một nơi rộng như vậy, đến lúc không có đủ chỗ thì làm thế nào? Con gái bọn em không phải thích căn phòng để quần áo thật lớn sao? Thi Hàm!

Anh nghĩ em nên lên kế hoạch trước cho việc này đi”

- ô Thi Hàm ngọt ngào đáp: " Không sao đâu! Nhà của chúng ta rộng lắm, hơn 500 mét vuông lận đẩy, còn có tới mấy tầng lầu. Phòng để quần áo của em sẽ có, cả phòng triển lãm và phòng làm việc nữa. "

"Ừ! Đều sẽ có. "Tần Lãng gõ cái mũi nhỏ của cô.”

...

Tối chủ nhật ăn cơm xong, Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng ba đứa nhỏ chơi trên thảm trong phòng khách.

Ba đứa nhỏ bây giờ có thể tự ngồi rồi. Tô Thi Hàm và Tân Lãng đặt chúng ở giữa, họ ngồi xung quanh, giữ khoảng cách vừa phải, đề phòng bọn nhỏ không may gã thì có thể kịp thời đỡ lấy.

Gần đây, Tân Lãng và Tô Thi Hàm phải vừa học vừa làm nên cả hai trở nên bận rộn rất nhiều. Nhưng vì có thêm di Trương và dì Trần nên ba đứa bé vẫn được chăm sóc chu đáo.

Ban ngày, hai người họ không có nhiều thời gian để chơi cùng các con, cho nên dành thời gian 2 tiếng sau bữa tối, trước khi các bé đi ngủ để cùng học và chơi với chúng.

Hôm nay, Tô Thi Hàm đã chuẩn bị một trò chơi nhỏ.

Cô bôi keo lên mặt của ba tờ giấy cứng, sau đó dán các quả bóng có kích thước to nhỏ khác nhau lên đó. Bởi vì cô không cho quá nhiều keo nên nó cũng không bị dinh chặt lảm, chỉ cần dùng sức một chút là có thể bứt quả bóng ra rồi. Cô làm trò chơi này để cho bọn nhỏ lấy quả bóng nhỏ xuống.


Mục đích của việc này là để rèn luyện sự tập trung và khả năng cầm nắm linh hoạt giữa các ngón tay cho các bé.

Cô đặt bìa cứng trước mặt ba bé, cô và Tần Lãng thử chơi trước cho các bé xem.

“Huyên Huyên! Vũ Đồng! Khả Hinh! Các con nhìn baba và mama này. Hôm nay chúng ta cùng nhau gỡ những quả bóng nhỏ này ra khỏi bảng nhé. Gỡ hết được coi là thành công rồi đó nha”

Ba đứa nhỏ kể từ khi học được cách gọi baba và mama, chúng có vẻ thích thú với ngôn ngữ mà Tần Lãng và Tô Thi Hàm thường nói. Mỗi khi Tân Lãng, Tô Thi Hàm và ba dì bảo mẫu nói chuyện, bọn nhỏ sẽ quay đầu nhìn về phía bọn họ, giống như đang cố gắng phán đoán xem những lời này là có ý nghĩa gì vậy.

Lúc này, ba đứa nghe thấy baba và mama gọi tên, lập tức nhìn về phía họ, lại nhìn thấy Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm đang chỉ tay vào tấm bìa cứng cùng với mấy quả bóng nhỏ. Sự chú ý của bọn trẻ ngay lập tức chuyển sang những quả bóng kia

Khả Hinh là người đầu tiên đưa tay ra. Những ngón tay nhỏ bé mập mạp kéo mấy quả bóng trên tấm bìa cứng xuống. Lúc đầu, Khả Hinh không nhận ra rằng nhóc chỉ căn nắm chặt lấy quả bóng rồi kéo nó xuống thì sẽ dễ dàng lấy được. Bé mất nửa phút để dùng tay lay lay quả bóng, sau đó mới nắm lấy quả bóng rồi nhẹ nhàng kéo ra khỏi bìa cứng.

Tô Thi Hàm và Tân Lãng lập tức vỗ tay cổ vũ để bọn trẻ biết là mình làm đúng rồi.

“Đúng rồi! Khả Hinh của chúng ta làm đúng rồi!"

“Khả Hinh thật giỏi. Nhanh vậy đã biết phải làm. thế nào rồi."

Nhìn thấy em gái được baba và mama khen, Huyên Huyên và Vũ Đồng cũng hiểu ra, dùng tay với lấy trái bóng trên tấm bìa.

Do có kinh nghiệm nên Khả Hinh nhanh tay hơn anh chị, giành lấy quả bóng thứ hai.


Tân Lãng và Tô Thi Hàm ngay lập tức động viên cô bé, bởi vì bây giờ bọn trẻ còn không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cha mẹ, mà chúng chỉ quan sát sắc mặt cha mẹ rồi đánh giá. Cho nên khi thấy Tô Thi Hàm và Tân Lãng để lộ biểu cảm vui mừng và khích lệ, họ biết rằng mình đã làm đúng.

Huyên Huyên và Vũ Đồng cũng không chịu thua kém. Hai đứa lần lượt kéo một quả bóng xuống.

“Woa! Huyên Huyên và Vũ Đồng nhà ta cũng học được rồi nha”

“Các con giỏi quá!"

Bọn trẻ được baba và mama khen đều ngoác miệng cười vui vẻ, Tần Lăng cười cười lắc cái bìa cứng, bọn họ tiếp tục trò chơi vừa rồi.

Ban đầu trò chơi diễn ra suôn sẻ, những quả bóng nhỏ trên bìa cứng nhanh chóng được lấy xuống. Cho đến khi còn lại một số quả bóng rất nhỏ thì ba đứa nhóc mới gặp phải một vấn đề nan giải.

Ngón tay trẻ con mũm mĩm, thêm vào đó, vì chúng còn nhỏ nên khả năng kiểm soát ngón tay còn chưa được tốt. Chúng phải căm chắc một quả bóng nhỏ rồi mới lấy nó ra khỏi bìa cứng được. Việc này đối với đứa trẻ 5 tháng tuổi mà nói thì hơi khó một chút.

Huyện Huyên đã cố gắng mấy lần nhưng bàn tay bé nhỏ vẫn không thể nắm lấy quả bóng, lần nào quả bóng cũng bi tuột khỏi ngón tay của cậu nhóc.

Bình Luận (0)
Comment