Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 434

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

Triệu Lộ Lộ thực sự không muốn tiếp nhận sự thật này, nên cô ta đành tự an ủi bản thân rắng chiếc xe này có lẽ là do Tăn Lãng mượn. Dù sao thì bây giờ Tân Lãng chắc chẳn không thể có tư cách để lấy được biển số xe Thượng Hải.

Chuyện chiếc xe cô ta còn có thể an ủi chính mình, nhưng chuyện thư mời vừa rồi thì cô ta không có cách nào tự lừa mình dối người được.

Lưu Thiên Dật còn không có được về mà Tân Lãng lại có thư mời! So sánh như vậy thì không phải Lưu Thiên Dật chắng là cái gì sao?

Cho nên giọng điệu vừa rồi của Triệu Lộ Lộ rất bất mãn.

Lưu Thiên Dật cũng khó chịu, lạnh lùng nói: Làm sao anh biết được? Lộ Lộ, bạn trai cũ của em rốt cuộc có địa vị như nào? Không một người bình thường nào có thể nhận được thư mời của Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này đâu!"

Triệu Lộ Lộ cau mày nói: "Tân Lãng còn có thể có địa vị gì chứ? Anh ta không phải chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi sao!"

Khi nói những lời này cô ta cũng không được tự tin cho lắm.

Bởi vì cô ta thấy rằng, tất cả sự thật đều chứng minh Tần Lãng hiện tại hoàn toàn khác với Tần Lãng mà cô ta biết khi đó.

Sau khi chia tay với cô ta, Tân Lãng đã mua xe mới, mở Tam Tần Trai. Tác phẩm điêu khắc hạch đào của hẳn còn được phát trên chương trình "Thế giới sưu tầm".Trước đó không lâu hẳn còn mở cho Tô Thi Hàm một công ty hoạt hình.


Rốt cuộc thì từ bao giờ Tần Lãng đã trở thành nhân vật mà Lưu Thiên Dật không thể so sánh được rồi?

Triệu Lộ Lộ rất bưồn bực.

Tân Lãng đưa cả nhà vào Trung tâm Triển lãm và

Hội nghị Bạch Vân, trực tiếp lái xe đến cửa khách sạn Vừa rồi, người gửi thư mời nói rằng Lâm Hùng đang đợi họ ở sảnh khách sạn.

Bọn họ vừa bước vào đại sảnh khách sạn, Lâm Hùng đã lập tức gọi to: "Tần Lãng, Thi Hàm, bên này!

Đi cùng Lâm Hùng còn có ông Lý, người mà Tần Lãng đã gặp lần trước, ngoài ra hôm nay còn có thêm hai người hẳn không quen biết. Trong đó có một người đàn ông trung niên đeo cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn rất thanh lịch.

Tần Lãng để hai dì giúp việc chăm sóc các bé cưng còn hắn và Tô Thi Hàm cùng nhau đến chào hỏi mọi người.

Ông Lý nhìn thấy Tân Lãng, lập tức chủ động đưa tay ra nói: "Ngài Tân, chúng ta lại gặp nhau rồi”

Tần Lãng gật đầu cười nói: "Chào chú Lý”


Ông Lý hết sức kinh ngạc nói: "Cậu còn nhớ tôi sao?"

“Đương nhiên là cháu nhớ, hôm đó chú Lý cũng đã đến cửa hàng của cháu cùng với chú Lâm mà” Tần Lãng nói

Ông Lý cười nói: "Đúng, đúng vậy! Lần trước tôi tới cửa hàng nhìn thấy tác phẩm của cậu, tôi thật sự không thể quên được. Cho nên suốt thời gian qua tôi vẫn luôn nói ông Lâm mời cậu đến Hiệp hội Điêu khắc hạch đào Thượng Hải của chúng tôi. Nhưng tôi nghe ông Lâm nói rằng gần đây cậu cũng đang gây dựng sự nghiệp ở lĩnh vực này, còn mở một công ty hoạt hình và cậu cũng nhận các đơn đặt hàng chạm khắc gỗ khác, cho nên chắc là không có nhiều thời gian."

"Tôi thật sự rất vui khi có thể gặp lại cậu ở đây, tôi cũng rất mong chờ những gì lần này chúng ta có thể thu hoạch được"

Lâm Hùng giới thiệu cho Tân Lãng một người đàn ông khác đang ngồi bên cạnh: “Tần Lãng! Đây là ngài Tiền Khải Phong, chủ tịch Hiệp hội Điêu khắc hạch đào Thượng Hải của chúng tôi.”

"Tần Lãng, nghe tên cậu đã lâu!” Tiền Khải Phong cười nói.

Tân Lãng nói: "Chào chú Tiền."

“Còn vị này, chú phải trịnh trọng giới thiệu với cháu, đây là.." Lâm Hùng đang định giới thiệu người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, nhưng đối phương không chờ ông ấy nói xong đã chủ động ngắt lời ông ấy.


"Xin chào! Tân Lãng, tôi là Khang Hòa Bình. Trước khi cậu đến, bọn họ liên tục kể cho tôi nghe về cậu. Tôi đã xem chương trình “Thế giới sưu tầm' trong đó có lới thiệu tác phẩm của cậu, và một số tác phẩm trong shop online Tam Tần Trai của cậu. Cậu là một người trẻ tuổi rất có tiêm năng, trình độ hiện tại cũng đã vượt qua nhiều người trong nghề. Tôi tin rắng trong tương lai cậu sẽ tỏa sáng rực rỡ trong ngành điêu khắc gỗ này!

Đánh giá này coi như là rất cao đối với một người lạ không quen biết.

Tân Lãng nhìn Khang Hòa Bình lễ phép nói: "Cảm ơn ngài."

Khang Hòa Bình liếc nhìn ba đứa trẻ phía sau Tần Lãng, nói: "Những đứa trẻ rất đáng yêu."

"Bây giờ có lẽ mọi người rất mệt vì phải lái xe tới đây, tôi sẽ không quấy rầy nữa. Mọi người cứ tiếp tục tán gẫu, phòng khách sạn có thể trực tiếp mở bằng thư mời.”

Khang Hòa Bình nói xong thì rời đi trước. Từ câu nói vừa rồi của ông ấy, Tăn Lãng đã nghe được cái gì đó.

Ông ấy chắc là thành viên của ban tổ chức Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lăn này, hơn nữa địa vị cũng không thấp. Bởi vì lời vừa rồi rõ ràng là được nói ra với tư cách người chủ trì.

Khang Hòa Bình vừa rời đi, Lâm Hùng đã lập tức đi tới bên cạnh Tân Lãng, trầm giọng nói: "Tiểu Tần, cháu thật lợi hại! Hình như cháu đã lọt vào mắt xanh của ngài ấy rồi!”

"Ngài Khang Hòa Bình là viện trưởng Bảo tàng điêu khắc gỗ quốc gia và là người phụ trách chính của Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này. Vừa nấy ngài ấy đặc biệt đến tìm chúng ta để hỏi thăm về cháu đấy."

"Hỏi thăm cháu sao ạ?” Tần Lãng nghi ngờ hỏi.


Từ ý mà Khang Hòa Bình vừa mới nói thì chắc là ngài ấy nghe mấy người chú Lâm Hùng nói chuyện về hẳn mới đúng chứ?

Nhưng Lâm Hùng lại nói: "Đúng vậy! Danh sách mời của Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này rất nghiêm ngặt. Cháu không phải người của Hiệp hội điêu khắc hạch đào Thượng Hải chúng ta, cho nên lúc hội trưởng báo tên của cháu lên, phía ban tổ chức phải kiểm tra tình hình cụ thể. Lúc ấy hội trưởng đã nói một chút chuyện của cháu”

"Sau đó Hội chợ Triển lãm Điêu khắc đã đồng ý cấp thư mời cho cháu. Vừa rồi, ngài Khang Hòa Bình đã chủ động đến gặp chúng ta, biết chúng ta đến từ Hiệp hội điêu khắc hạch đào Thượng Hải, cho nên mới đến đây muốn gặp cháu một lần. Không ngờ rãng đúng lúc cháu không đến cùng chúng ta, chú nói rằng có lẽ buổi tối cháu sẽ tới. Cho nên ngài ấy đã đứng đây trò chuyện với chúng ta hơn nửa tiếng để chờ cháu đấy!”

“Tần Lãng! Người ta đến là vì cháu đấy nha. Nếu không thì chỉ một Hiệp hội Điêu khắc hạch đào Thượng Hải còn chưa nối danh đến mức để viện trưởng là bậc cha chú trong ngành đích thân đến đây đâu. Chú nghĩ là ngài ấy đã xem tác phẩm của cháu nên mới đến đó”

Tần Lãng lập tức hiểu ra, hắn cười nói: "Cũng phải ạ! Nhưng vừa rồi ngài Khang cũng không nói gì, cháu đoán là vì tò mò nên ông ấy mới đến nhìn qua mà thôi."

Lâm Hùng lắc đầu, không đồng tình nói: "Không phải! Tân Lãng, chú biết tất cả những nghệ thuật gia thế hệ trước. Bọn họ đều rất thanh cao, nhưng sự thanh cao này tất nhiên không có nghĩa xấu. Dù sao thì bọn họ có năng lực vô cùng cao, nên bình thường sẽ chỉ thưởng thức những người cũng có năng lực giống mình."

"Khang Hòa Bình vừa mới chủ động chào hỏi cháu, như vậy cũng đã đủ để chứng minh rằng ngài ấy có ấn tượng rất tốt với cháu. Tần Lãng, chú biết tuy rằng cháu điêu khắc quả hạch rất giỏi nhưng chủ yếu vẫn là khắc gỗ. Dựa vào năng lực của cháu mà nói thì không chừng trong tương lai Bảo tàng Điêu khắc gỗ quốc gia ở Đông Dương sẽ có tác phẩm của cháu, ngài Khang đây là đang làm quen với cháu trước đấy!

Đối với những việc Lâm Hùng vừa nói, Tần Lãng căn bản không nghĩ xa như vậy. Dù sao lần này hẳn đến tham gia Hội chợ Triển lãm Điêu khắc chủ yếu là để chọn một khối gỗ tốt, sau đó mang vẽ để điêu khắc cho ngôi nhà mới một tác phẩm trang trí lớn, cũng nhân tiện đưa vợ con ra ngoài thư giãn một chút.

Sau một hồi trò chuyện, Lâm Hùng đưa Tân Lãng đến quầy lễ tân của khách sạn để nhận phòng. Bọn họ lái xe đến đây, ba đứa nhóc cũng đã phải đi một quãng đường dài, cho nên Lâm Hùng dặn họ đêm nay nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi khách sạn đăng ký thông tin của Tân Lãng xong thì đã mở cho hân một phòng đôi, bao gồm một phòng ngủ chính và một phòng ngủ cho khách, các đì bảo mẫu ở một phòng, gia đình nhà Tân Lãng và Tô Thi Hàm ở một phòng. Khách sạn còn cung cấp cũi trẻ em trong phòng chính, dịch vụ của khách sạn thật sự rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment