Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 44

Tô Thi Hàm tiếp tục cho các con bú, Tần Lãng ở một bên chơi đùa với hai đứa con gái.

“Trong phòng cách âm đúng là quá tốt, các con khóc anh cũng không nghe được. Một lát ngủ anh sẽ mở cửa phòng, cửa phòng ngủ mở như vậy nếu các con có tỉnh lại thì anh cũng có thể nghe được.”

Tô Thi Hàm gật gật đầu.

Lúc này Vũ Đông ăn uống no nê cùng Khả Hinh hoạt động rất năng nổ, cùng Tần Lãng quơ nắm tay nhỏ chơi đùa.

“Vũ Đồng, Khả Hinh các con muốn cùng ba ba luyện quyền sao?”

Bọn nhóc nghe thấy Tần Lãng nói chuyện, tay nhỏ lập tức càng quơ mạnh tăng thêm sức lực.

“Đinh! Chúc mừng ký chủ cùng các con hoàn thành tương tác vui vẻ đánh quyền. Ban thưởng ký chủ sơ cấp kỹ xảo chiến đấu, kích hoạt có thể nhận được kỹ năng siêu việt lính đặc chủng.”

Tần Lãng nhìn con gái đang quơ nắm đấm nhỏ nhắn xinh xắn, ánh mắt lập tức sáng lên.

Cùng các con vui vẻ đánh quyền chơi đùa, lập tức có thể thu được kỹ năng chiến đấu siêu cấp của lính đặc chủng, điều này đúng là quá tuyệt vời!

Có cái kỹ năng này, sau này có thể bảo hộ các con và mẹ là chuyện quá đơn giản!

“Kích hoạt kỹ năng.”


Trong hai giây chớp mắt, Tần Lãng cảm giác cơ thể mình có chút biến hóa. Dường như cánh tay của hắn có vẻ cường tráng hơn hẳn, bắp thịt căng lên làm ống tay áo chật hơn trước.

Hắn cảm thấy eo cũng biến thành bền chắc hơn nhiều. Hơn nữa, khi nãy hắn vừa mới tỉnh ngủ, lúc này cảm giác tinh lực dồi dào trong thân thể khiến hắn bức rức khó chịu.

Tô Thi Hàm cho Tần Huyên bú xong, chỉnh lại quần áo ngay ngắn mới xoay người lại. Nhìn thấy Tần Lãng, trong chớp mắt cô có chút ngẩn ngơ ngây người.

Là do cô gặp ảo giác hay sao? Làm sao lại có cảm giác Tần Lãng đột nhiên trở nên mạnh mẽ?

Chuyển vào nhà mới buổi tối đầu tiên, Tần Lãng và Tô Thi Hàm ban đêm đã thức giấc ba lần. Sáng sớm, Tô Thi Hàm còn đang ngủ thẳng giấc thì Tần Lãng đã tỉnh giấc từ sớm. Tối hôm qua chỉ ngủ có bốn tiếng, còn bị đứt quãng. Thế nhưng Tần Lãng không có một chút biểu hiện mệt mỏi, tinh thần cực kỳ sung mãn.

Kích hoạt kỹ năng chiến đấu, khiến cho tố chất thân thể của hắn trong thời gian ngắn tăng lên một cái bậc thang.

Lúc chín giờ sáng, Tô Thi Hàm tỉnh lại nhưng vừa rời giường đã không thấy các con, bên trong chiếc nôi tất cả đều trống không.

Cô lập tức đứng lên, nhanh chóng rửa mặt rồi đi tới phòng khách.

Phát hiện ba chiếc xe đẩy trẻ em được sắp xếp chỉnh tề, đặt tại nơi tiếp giáp giữa phòng khách và ban công. Tần Lãng thì đang ngồi trên một cái ghế nhỏ cạnh bên xe đẩy trẻ em.

“Dậy rồi sao?” Tần Lãng nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn Tô Thi Hàm.

“Ừm!” Tô Thi Hàm gật đầu, lúc đi qua phát hiện ba tên nhóc đã tỉnh dậy. Trong tay đang cầm đồ chơi điêu khắc bằng gỗ Tần Lãng đã làm cho chúng, vừa chơi vừa gặm.


Nửa người trên của bọn nhóc được trần xe che chắn, chỉ lộ ra chân nhỏ cùng bàn chân đang vung vẩy dưới ánh sáng mặt trời ấm áp.

“Tần Lãng! Đây là anh đang phơi nắng cho các con sao?” Tô Thi Hàm hỏi.

“Ừm! Các con phơi nắng nhiều sẽ rất tốt, tuy nhiên các con còn nhỏ nên cũng cần chú ý một chút. Thời gian phơi nắng không được quá lâu, từ 9 – 10 giờ sáng là thời gian phơi nắng thích hợp nhất. Hơn nữa, không được phơi dưới kính thủy tinh, bởi vì chúng sẽ chiết xạ đi ánh sáng mặt trời một số nguyên tố ở bên trong. Kế đến, phải lưu ý cho các con từng chút thích ứng, trước tiên là phơi bàn chân nhỏ cùng chân...”

Tần Lãng cho Tô Thi Hàm phổ cập kiến thức, cô rất nghiêm túc lắng nghe.

Sau khi nghe xong, Tô Thi Hàm không nhịn được mà cười một tiếng, nói: “Rõ ràng người ở trong trung tâm học khóa nuôi dạy trẻ là em, thế nhưng có cảm giác anh so với em thì còn chuyên nghiệp hơn.”

Tần Lãng nói: “Anh cũng là bố của các con, anh cũng học được rất nhiều thứ. Thế nhưng trong quá trình lớn lên của các con, vẫn còn nhiều điều phải học tập. Sau này chúng ta từ từ học tập, cùng nhau tìm tòi.”

“Được!” Tô Thi Hàm mỉm cười gật đầu.

Buổi trưa, Tô Thi Hàm đang ăn cơm trưa thì điện thoại vang lên tiếng chuông.

Lâm Tiêu gửi tin nhắn WeChat cho cô, mấy người bạn cùng phòng cũng ríu rít hỏi cùng một chuyện.

Lâm Tiêu: “Thi Hàm! Cậu đã từ trung tâm về lại nhà rồi sao? Ngày mai là quốc tế thiếu nhi 1/6, mình muốn đi xem con trai và con gái nuôi của mình!”


Lương Tiểu Khiết: “@Tô Thi Hàm! Thi Hàm cậu đang bận sao? Có phải là đang chăm sóc bọn nhóc không? Ngày mai 1/6 là quốc tế thiếu nhi, bọn mình đã chuẩn bị một chút quà cho bọn nhóc, có thể đưa cho bọn nhóc được không?”

Lâm Tĩnh: “Thi Hàm! Cậu còn ở trung tâm không? Bọn mình muốn đi xem bọn nhóc nhà cậu, được chứ?”

Lưu Hi: ““@Tô Thi Hàm! Nhân dịp này cho bọn mình đi xem bọn nhóc một chút đi, mình sắp bị Lương Tiểu Khiết làm phiền chết mất. Cậu ấy mỗi ngày đều đòi đi xem bọn nhóc, còn mua rất nhiều đồ chơi trẻ em. Ký túc xá sắp biến thành phòng chơi của trẻ em rồi đấy.”

Tô Thi Hàm nhìn thấy mấy tin nhắn này, khóe miệng khẽ giương lên.

Ngày mai là 1/6, cô chút nữa đều quên ngày lễ quốc tế thiếu nhi này.

Bởi vì cô không phải là thiếu nhi đã rất nhiều năm rồi.

Hiện tại, chính mình đã sinh con, sắp phải hát ru cho các con ngủ rồi. Cái loại cảm giác thế này, khiến mình cảm thấy đột nhiên đã trưởng thành mất rồi.

Đây là lần đầu tiên các con ăn lễ quốc tế thiếu nhi.

Tô Thi Hàm cầm lên điện thoại di động, không có lập tức trả lời tin nhắn.

Cô đi đến bên cạnh Tần Lãng, cùng Tần Lãng thương lượng một chút: “Tần Lãng! Ngày mai là 1/6 ngày quốc tế thiếu nhi, vừa nãy Tiêu Tiêu cùng các bạn cùng phòng của em gửi tin nhắn nói muốn đến xem các con. Còn cho quà ăn lễ, chuyện này có được không?”

Tần Lãng cười nói: “Chuyện này có gì mà không được? Bọn họ muốn đến nhìn các con, thì cứ đến! Ngày mai là quốc tế thiếu nhi, anh đang nghĩ làm sao ở nhà ăn mừng cho tốt đây. Nếu có nhiều người như vậy cùng đến ăn mừng với các con, vậy chúng ta cùng nhau náo nhiệt một hồi.”

Tô Thi Hàm vẻ mặt vui mừng nói: “Được.”


Cô lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Tiêu cùng đám bạn cùng phòng.

Tô Thi Hàm: “Được! Mình đem địa chỉ gửi cho các cậu, ngày mai cứ đi thẳng đến là được.”

Mọi người náo nhiệt trò chuyện, biết được ngày mai sẽ gặp bọn nhóc. Lương Tiểu Khiết cùng Lâm Tĩnh cực kỳ vui vẻ, Lưu Hi không có nói gì nhiều nhưng nhìn được rõ ràng cô cũng rất mong đợi.

Lâm Tiêu ở bên kia vừa nhìn thấy địa chỉ, cô liền cảm thấy không đúng.

Lâm Tiêu: “Chuyện gì đây? Thi Hàm! Không phải nhà cậu ở tòa nhà số 6 sao?”

Tô Thi Hàm: “Mình dọn nhà rồi! Tần Lãng cảm thấy căn nhà kia có chút nhỏ, cho nên trước khi mình và bọn nhỏ rời trung tâm, anh ấy đã thuê một căn lớn hơn.”

Lâm Tiêu: “Tần Lãng nhà cậu nói đúng! Lúc trước căn nhà kia đúng là quá nhỏ, người một nhà các cậu làm sao có thể ở đủ. Như vậy ngày mai mình đi qua nhà mới, vừa vặn có thể tham quan một chút rồi.”

- -----------

Sáng sớm hôm sau, Tần Lãng làm xong điểm tâm đặt trong hộp giữ nhiệt, sau đó đi ra ngoài mua thức ăn. Hôm nay trong nhà có khách đến, còn phải cho các con tổ chức mừng lễ cho nên phải làm một cả một bàn tiệc lớn.

Bên cạnh khu chung cư có một siêu thị lớn, cũng có chợ bán thức ăn. Bởi vì nơi đây gần trường Đại học, cho nên có những công trình công cộng rất đầy đủ.

Tần Lãng có tay nghề nấu nướng kỹ thuật rất tốt, đối với các món ăn cũng rất hiểu biết. Sáng sớm, chợ bán thức ăn so với trong siêu thị sẽ tươi hơn nhiều. Còn có rất nhiều người mang theo rau quả chính mình tự trồng, màu sắc xanh tươi đẹp đẽ. Những thứ này cho các con và Tô Thi Hàm làm nguyên liệu nấu ăn vô cùng an toàn, cho nên đi chợ bán thức ăn là lựa chọn tốt hơn cả.

Bên ngoài khu chung cư, Trịnh Phi Vũ nhìn thấy Tần Lãng từ cửa chính đi ra, hắn đang ở trong xe lập tức liền ngồi dậy.

Bình Luận (0)
Comment