Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 450

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

Tần Lãng hướng ống kính về phía bên cạnh, đối diện với ban công.

“Cha, đây là khối gỗ Tếch con mua được ở buổi bán đấu giá. Lần này tới thành phố Đông Dương con muốn mua một khối gỗ tốt để làm vật liệu, đợi “Tam anh chiến Lữ Bổ” hoàn thành thì con dự định sẽ khắc một món đồ trưng bày sau này đặt ở nhà mới của chúng ta”

"Gỗ Tếch sao? Đó là loại rất tốt đấy! Cha nghe nói các tác phẩm dùng gỗ Tếch rất khó tìm, không chỉ vì nó hiếm mà độ khó để điêu khắc cũng rất cao!" ông Tần nói.

Tân Lãng gật đầu đáp: “Vâng, hoa văn của gỗ tếch rất đẹp lại rất cứng, thế nên điêu khắc trên nó có độ khó rất cao. Nhưng không có vấn đề gì đâu ạ, cha đừng lo lắng.”

Ông Tân cười nói: “Cũng đúng, con trai cha vừa mới ra tay đã chốt được một đơn hàng 20 triệu rồi! Cha tin con! Vậy con đã nghĩ xong nên khắc thứ gì chưa? Con...

Ông Tần còn chưa nói hết thì ba đứa nhỏ đã rất sốt ruột rồi.

Năng lực hành động của Huyên Huyên vẫn luôn mạnh nhất, thấy cha và ông nội nói chuyện mà không để ý tới chúng, cậu bé lập tức kéo cánh tay của Tần Lãng để đứng lên và tay còn lại muốn giành lấy điện thoại trong tay cha mình, miệng còn đang lẩm bẩm nói gì đó.

“Ông nội... Ông..."


Ông Tân nghe được tiếng của cháu trai cả thì lập tức híp mắt cười nói: “Ôi cha! Huyên Huyên ơi, ông nội ở đây này!"

“Cháu trai muốn nói gì với ông nội hay sao hả?”

“Ông nội... i a ai” Huyên Huyên giành lấy điện thoại của Tân Lãng sau đó cầm lấy điện thoại “i i a a” không ngừng, cũng chẳng biết cậu bé đang nói cái gì.

Bà Tần ở bên cạnh cười nói: “Ba đứa cháu nhà chúng ta giờ rất thích nói chuyện đó nha, nhìn thấy người lớn không quan tâm tới là biết sốt ruột rồi kia!”

Tần Lãng dùng một tay đỡ lấy con trai để đề phòng cậu bé bị ngã rồi mỉm cười nói: "Vâng ạ! Cha mẹ, hai người không biết đâu, bây giờ cả ba đứa đều rất thích nói chuyện với người lớn. Mặc dù không nói được nhiều nhưng rất thích nói chuyện với chúng con, tối hôm qua ba dì giúp việc còn nói đùa rằng ba nhóc con giống như những đứa nhỏ lâm lời vậy.”

“Nói nhiều tốt mà!” bà Tần nói

“Mấy đứa nhỏ hiện tại đang tập nói nên cảm thấy mới lạ. Lúc này chúng ta nên khuyến khích chúng, nói chuyện với chúng nhiều hơn, dần đần bọn nhỏ sẽ biết nói chuyện thôi!"

Lúc này Tô Thi Hàm đi học về, vừa mới mở cửa đã nghe thấy ba đứa nhỏ đang nói chuyện với ông bà Tần, cô bước vào cười nói: "Các con lại đang nói chuyện đấy à?”

Tần Lãng gật đầu nói: "Đúng vậy, anh vừa mới nói mấy câu với cha mẹ mà Huyên Huyên đã nóng ruột giành lấy điện thoại rồi.”

"Tô Thi Hàm rửa tay sau đó ra ngoài bế con trai “Huyên Huyên nhà chúng ta thích nói chuyện như vậy sao! Vậy thì phải nhanh nhanh học nói mới được nha, như vậy con có thể nói chuyện với ông bà nội rồi. Hiện giờ các con mới chỉ biết bập bẹ thôi nên ông bà nội sẽ rất khó hiểu đó nha!"

Bọn nhỏ lại nói chuyện với ông bà Tần một lát, đến lúc chúng buồn ngủ thì ông bà Tần mới cúp điện thoại.

Sau khi dỗ ba đứa nhỏ đi ngủ, Tô Thi Hàm ra vẻ thần bí nói với Tần Lãng: “Tần Lãng, em có bất ngờ dành cho anh!"

Tần Lãng đi theo Tô Thi Hàm đến phòng ngủ dành cho khách.


- Từ sau khi Tân Lãng chuyển tới phòng ngủ chính thì căn phòng này vẫn luôn để trống.

Thư phòng trước đây được đổi thành phòng làm việc của Tân Lãng rồi, bởi vì môi trường điêu khắc của “Tam anh chiến Lữ Bổ” yêu cầu rất cao, thế nên bình thường Tô Thí Hàm rất ít khi tới thư phòng, trừ khi cô phải dùng bảng vẽ.

Nhưng như vậy cũng không tiện cho lảm, sau khi suy nghĩ Tô Thi Hàm quyết định chuyển dụng cụ vẽ của mình tới phòng ngủ phụ. Mấy ngày nay, cô cơ bản đều ở một mình trong căn phòng này hoặc là tới công ty.

“Đây nè! Anh nhìn cái này đi!" Vẻ mặt Tô Thi Hàm mang đầy mong đợi đưa máy tính bảng cho Tần Lãng xem.

Tần Lãng cúi đầu nhìn, trên máy tính bảng là một bức vẽ một nhân vật hoạt hình. Đó là hình dáng của một cười con trai anh tuấn, khoác trên người bộ trường bào, tay chống trên thắt lưng cùng với đôi chân dài.

Đầu thì đội mũ, ngũ quan sinh động với sống mũi cao vút, đôi môi mỏng khẽ mím lại, cặp mắt đào hoa hẹp dài và mí mắt hơi hướng xuống làm tăng thêm mấy phần khí thế.

Mái tóc dài xoã ngang tận eo, mái tóc rẽ làm hai, cộng thêm tóc mai giống như hai sợi râu rồng, các chỉ tiết của phần tóc được vẽ rất chỉ tiết và tinh tế.

“Đây là nam chính trong bộ phim hoạt hình đúng không?” Tần Lãng hỏi.

- Tô Thi Hàm gật đầu, vui vẻ nói: “Vâng! Tần Lãng, anh thấy hình tượng của nhân vật này thế nào?”


Tần Lãng nhìn kĩ lại một lần nữa rồi nói: “Công bằng mà nói thì thật sự rất đẹp trai, đến cả anh cũng không nhịn được phải liếc nhìn thêm một lần nữa.”

“Hắc hắc!Đây là bức vẽ em đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần đấy, em đã đọc rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn có đoạn mô tả nhân vật, cuối cùng tổng kết lại rồi vẽ ra phiên bản này.”

“Em nghĩ muốn chuyến thể tiểu thuyết thành phim hoạt hình thì trước hết phải cụ thể hóa nhân vật ở trong sách thật tốt, phim hoạt hình huyền huyễn chủ yếu thu hút khán giả là nam, có nhan sắc thì mới có thể thu hút khán giả nữ nha!"

“Nam chính như vậy thì chắc chắn con gái sẽ thích!"

Tần Lãng nghe vậy khẽ nhướng mày: “Con gái đều sẽ thích sao? Thi Hàm, em cũng thích kiểu này sao?"

- Tô Thi Hàm sửng sốt, không nghĩ tới lại tự đào hố chôn mình, đây đúng là tự nộp mạng mà, không trả lời được thì coi như xong!

Tô Thị Hàm nghĩ một lát rồi nói: “Đương nhiên em phải thích nhân vật mình vẽ ra rồi, nhưng mà trong, lòng em vẫn thích phong cách giống như anh nhất!”

“Em thấy nếu như dùng hình tượng của anh làm nam chính thì chắc chắn sẽ thu hút được tất nhiều khán giả nữ. Nhưng lần trước em cũng đã nói rồi, em không muốn chia sẻ hình tượng của anh cho bất kỳ ai, thế nên chỉ đành gác lại và dùng cái này thôi!"
Bình Luận (0)
Comment