Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 513

“Đúng rồi, Tần Lãng. Cha mẹ bên kia anh mua vé chưa? Em còn chưa hỏi cha mẹ em nữa.”

“Chưa, hai hôm trước anh nhìn vé máy bay còn nhiều, cha mẹ ở nhà máy bận rộn đi sớm về muộn, anh chưa tìm được thời gian để hỏi. Giờ anh sẽ gọi cho cha mẹ để đặt vé máy bay.”

“Em cũng hỏi cha mẹ một chút, nếu chưa đặt vé thì bảo họ để anh bên này đặt luôn một thể. Tìm chuyến không chênh lệch thời gian với nhau nhiều, để chúng ta cùng nhau tụ họp ở sân bay, rồi cũng nhau đến khách sạn." Tần Lãng suy nghĩ một chút rồi nói.

Tô Thi Hàm gật đầu, tiếp đó cầm điện thoại gửi Wechat cho Phương Nhã Nhàn.

Tần Lãng bên này cũng gọi cho cha mẹ, ông Tần rất nhanh trả lời. Sau khi Tăn Lãng đặt xong về máy bay, lại gọi điện cho Lý Nguyên Phát, bảo cậu ta sắp xếp xe ngày mai đi đón ông bà Tần.

Hai người đã lớn tuổi, mặc dù trước đây đã từng ngồi máy bay. Nhưng hiện tại sân bay có nhiều thứ thay đổi, nhiều thứ thay thế bằng công nghệ, sợ bọn họ không hiểu rõ.

Lý Nguyên Phát sau khi nghe lời của Tần Lãng nói, lập tức cam hứa hẹn ngày mai nhất định đích thân đưa ông bà Tần đến sân bay, nhìn bọn họ qua cửa an ninh an toàn rồi mới rời đi.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tần Lãng hỏi tình hình bên Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm đang cúi đầu xem điện thoại, Tần Lãng hỏi: “Thi Hàm, cha mẹ bên kia nói thế nào? Bọn họ đặt trước vé rồi à?”


Tô Thi Hàm lắc đầu, nghỉ ngờ cau mày nói: “Không biết, mẹ em không biết đang làm gì nửa ngày rồi không trả lời Wechat của em."

Phương Nhã Nhàn phần lớn thời gian đều ở nhà, điện thoại gần như không rời tay. Mỗi lần Tô Thi Hàm nhần cho bà, thì bà sẽ trả lời ngay.

Nhưng hôm nay Phương Nhã Nhàn thế mà mãi không thấy trả lời.

Tô Thi Hàm gọi điện thoại qua, phát hiện điện thoại của mẹ đang ở tình trạng tắt máy.

“Có lẽ đang có việc bận, chúng ta chờ một lát rồi gọi lại.” Tần Lãng khoác vai cô nói.

Tô Thi Hàm gật đầu, trở lại bên giường tiếp tục sắp xếp đồ đạc cho bọn nhỏ.

Mấy phút sau, bên ngoài đột nhiên có tiếng cửa mở.

- Tô Thi Hàm củng Tần Lãng từ bên trong phòng đi ra, vừa đi đến cửa thì nghe thấy âm thanh kích động.

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, ông bà ngoại đến thăm các cháu nè!"

"Ai ôi! Thật nhớ các cháu đáng yêu của bà nha!”

Giọng nói của Phương Nhã Nhàn cùng tiếng kích động của bọn nhỏ hòa vào nhau, Tô Thi Hàm không nhịn được vui vẻ.

Nhìn thấy hai người trong phòng khách, Tô Thi Hàm ngạc nhiên hỏi: “Cha mẹt Hai người sao lại tới đây?"

Phương Nhã Nhàn một bên ôm cháu một bên trả lời: “Mẹ cùng cha con thương lượng với nhau, quyết định vẫn là đến Thượng Hải trước rồi cùng các con ngồi máy bay đến Tam Á”

“Hai người bọn con mang bọn nhỏ ngồi máy bay không tiện, đây là lần đầu tiên bọn nhỏ ngồi máy bay, mẹ cùng cha con đến giúp đỡ một chút. Đến lúc đó, bốn người lớn chúng ta mang ba đứa nhỏ, trên đường kháng định không có vấn đề.”


Tô Thi Hàm nghe lời mẹ nói, không nín được cười.

Lo lắng nho nhỏ trong lòng cũng vì vậy mà biến mất triệt để.

Cha mẹ cùng bọn họ từ Thượng Hải xuất phát đi Tam Á, bốn người trên đường chăm sóc cho ba đứa nhỏ, cho dù đến lúc đó bọn nhỏ không thích ứng hẳn cũng không xảy ra vấn đề.

Huyên Huyên Vũ Đồng cùng Khả Hinh đã hai tháng không gặp ông bà ngoại. Mặc dù mỗi ngày đều gọi video, nhưng cách màn hình cùng tận mắt nhìn thấy vẫn khác biệt rất lớn.

'Vừa nhìn thấy ông bà ngoại, ba đứa nhỏ hưng phấn vô cũng.

Huyên Huyên bò nhanh nhất, nhanh chóng bò đến bên rào chắn, được Phương Nhã Nhàn ôm lên.

Khả Hinh bên kia nhìn thấy, gấp đến độ gấp gáp gọi "bà, bà” liên tục, con bé trực tiếp vứt đồ chơi trong tay, muốn ngay lập tức đến bên cạnh bà ngoại.

Lúc này con bé bò rất nhanh nhưng có thể do kích động nên Khả Hinh trực tiếp đứng lên, lung lay chạy về phía trước hai bước, bởi vì không giữ được cân bằng, nên đã đập mặt xuống đất.

Trên mặt đất trải một lớp thảm mềm mại, con bé ngã xuống ngược lại không lo lẳng bị đau, nhưng hiển nhiên là bị hù sợ nên mặt ngơ ngác sững sờ.

Vừa vặn người lớn thấy Khả Hinh kích động đứng dậy đi vài bước, đây chính là lần đầu tiên con bé không mượn ngoại lực để đứng lên, tự mình đi vài bước. Đối với Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm với ông bà ngoại, thì đây quả thật là giây phút thật trân quý.

Mấy người lớn biếu lộ kích động vô cùng, nhìn thấy con bé không cẩn thận ngã sấp xuống, Phương Nhã Nhàn vội vàng đến ôm con bé dậy, mấy dì bảo mẫu bên cạnh cũng tranh thủ vây quanh.


Nhìn thấy nhiều người đều hướng về phía mình, Khả Hinh cuối cùng khóc oa oa. Nước mắt rơi phân nửa là do bị dọa sợ, còn bị đau do ngã thì không nhiều.

An ủi Khả Hinh xong, Phương Nhã Nhàn kích động nhìn con gái:"Thi Hàm, bọn nhỏ có phải bắt đầu học đi rồi không?”

Tô Thi Hàm nói: “Còn chưa đâu ạ. Con cùng Tần Lãng chưa hướng dẫn nhiều, bọn nhỏ hiện tại còn nhỏ xương vẫn đang phát triển, bọn con không muốn bọn nhỏ bị áp lực quá.”

“Đây là lần đầu tiên Khả Hinh không dựa vào hàng rào để tự đi vài bước, con củng Tần Lãng cũng cảm thấy kinh hi."

Phương Nhã Nhàn nở nụ cười, nhìn cháu gái trong lòng: “Nói như vậy, Khả Hinh của chúng ta là người đầu tiên đi được đó nha, Khả Hinh nhỏ nhất của chúng ta thế mà vượt trước anh trai cùng chị gái rồi"

Tình huống Khả Hinh kích động mà đi được hai bước đối với người lớn mà nói là vô cùng đáng quý.

'Tô Thi Hàm nói: “Mặc dù con cùng Tân Lãng không có dạy bọn nhỏ cách đi. Nhưng ba đứa nhỏ gần đây rất thích dựa vào rào chẩn cùng đô dùng trong nhà để đỡ mình đứng đậy. Con đoán, bọn nhỏ chắc là rất nhanh có thể tự đi được”

Tô Vĩnh Thẳng vui vẻ hớn hở nói: “Ba đứa nhỏ nhà chúng ta rất thông minh! Huyên Huyên hơn năm tháng đã có thể mở miệng gọi cha, Khả Hinh Là đứa nói chậm nhất, thế nhưng cũng học được cách gọi cha mẹ trước sáu tháng đó nha."

Bình Luận (0)
Comment