Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 522

Tiếp viên hàng không nhìn thấy Huyên Huyên hướng phía mình muốn ôm một cái, trong lúc nhất thời bị cảm hoá, thế nhưng các cô còn đang làm việc, Huyên Huyên lại đang ngồi trong xe đẩy trẻ em, không tiện để ôm đứa nhỏ.

Thế là cô đi về phía trước một bước, ngồi xổm trước mặt Huyên Huyên xoa đầu cậu nhóc.

Huyên Huyên hiển nhiên không thích động tác này, cậu nhóc chủ động xuất kích giữ chặt tay tiếp viên hàng không, vui vẻ đặt ở miệng hôn một cái.

Động tác như vậy, người lớn làm là sẽ phản cảm, thế nhưng bọn nhỏ làm chính là siêu cấp đáng yêu nha.

"Tiếp viên hàng không cực kỳ vui vẻ, nói: “Bảo bối, con.thật đáng yêu nha, còn biết hôn đì nữa”

“Tay nhỏ bảo bối thật là thơm, dì không nỡ rửa tay luôn rồi nè"

Bởi vì một loạt động tác của Huyên Huyên chọc cho tiếp viên hàng không vui vẻ cười như hoa, cô trở lại khu làm việc của mình rồi rất nhanh quay lại cầm trong tay ba cái mô hình máy bay nhỏ.

“Đây là mô hình tỉ lệ máy bay của chúng tôi, lúc trước công ty hàng không có một đoạn thời gian dùng để tặng miễn phí cho khách hàng VIP, vừa vặn còn lại ba cái. Tôi tặng cho ba đứa nhỏ đáng yêu các vị nha, hy vọng bọn nhỏ sẽ thích”

“Cảm ơn cô”

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, đây là quà mấy dì đặc biệt tặng cho các con đó, các con cảm ơn dì đi” Phương Nhã Nhàn nói.


Bọn trẻ còn chưa biết nói cảm ơn nhưng biết gọi người.

Thế là nói theo bà ngoại gọi dì.

“Dì dì!"

Mấy tiếng dì này làm tiếp viên hàng không vui đến tâm nở hoa, vui mừng nhướng mày, những hành khách khác cũng nhộn nhịp lộ ra nụ cười.

Trẻ con thật sự là tiểu thiên sứ, là thuốc chữa trị tốt nhất thế giới.

Mấy đứa nhỏ cầm đồ chơi mới cuối cùng cũng yên tính lại, yên lặng chơi đồ chơi mới của mình, lúc này máy bay cũng đang bay ổn định, trong cabin dần dần yên tĩnh lại. Khoang phổ thông bên kia cũng đã dùng xong bữa trưa, tiếp viên hàng không không đi lại nữa.

Rất nhanh, bọn nhỏ đã buồn ngủ, còn hơn một giờ là có thể đến Tam Á, hiện tại để bọn nhỏ ngủ một lát chờ đến lúc máy bay hạ cánh lại gọi dậy là được.

Nhìn thấy ba đứa nhỏ đều ngủ, Tô Thi Hàm đứng dậy lấy đồ chơi cất đi, lo lắng bọn nhỏ một lúc bị tỉnh.

Bên kia Phương Nhã Nhàn nhìn bọn nhỏ đều ngủ, lập tức cũng buồn ngủ theo, rất nhanh thì đã ngủ. Tô Vĩnh Thắng càng không cần phải nói, ngủ còn nhanh hơn bọn nhỏ.

Hành khách sau lưng có người đeo tai nghe xem phim, nhưng càng nhiều người nấm nghỉ ngơi hơn.

Tân Lãng hạ giọng nói với vợ: “Thi Hàm, em cũng ngủ một lát đi, anh nhìn bọn nhỏ là được”

Bọn họ sáng sớm thức dậy sớm, buổi sáng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, buổi chiếu đến Tam Á bên kia khẳng định muốn bắt đầu đi chơi luôn, như vậy chắc chắn sẽ rất mật.

Tân Lãng cầm chăn đắp cho cô, Tô Thi Hàm nhắm mắt lại, không lâu đầu cô quay lại, lại chờ một lúc, lại lật người.

Tân Lãng cười nói: “Làm sao vậy? Ngủ không được sao?”

Tô Thi Hàm mở mắt ra, mắt to sáng lấp lánh nói: “ừm."

“Nghĩ đến việc lập tức sẽ đến Tam Á, hơn nữa còn là cả nhà chúng ta cùng đi với nhau, em hưng phấn đến ngủ không được”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bầu không khí ấm áp tốt đẹp.


Tân Lãng nói: "Ngủ không được vậy chúng ta xem biển mây một lát đi”

Hân kéo màn che cửa sổ bên này, tỉa sáng bên ngoài rất nhanh chiếu vào, mắt nhìn bên ngoài thì có thế thấy một mảng lớn biến mây, phong cảnh phi thường xinh đẹp.

Tô Thi Hàm ghé vào bên cửa sổ, khiếp sợ nhìn cảnh đẹp bên ngoài.

“Thật đẹp”

“Mây nhìn ở trên máy bay cùng dưới mắt đất hoàn toàn khác nhau, như một cây kẹo bông khổng lồ vậy”

Tân Lãng nghe kiểu hình dung này, không nhịn được cười khẽ, ôm lấy bả vai vợ mình, cùng cô thưởng thức bầu trời biển mây bên ngoài.

Một giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Tam Á, vừa mở điện thoại, Tân Lãng đã thấy bà Tần gửi Wechat. Bọn họ đã đến được một lúc rồi, hiện ở bên ngoài khu vực chờ đợi bọn hắn.

Ba đứa nhỏ lúc này cũng tỉnh ngủ, mở mắt to hiếu kỳ nhìn sân bay đầy ấp người.

Trong sân bay Tam Á điều hòa đãy đủ, mấy người bọn họ từ Thượng Hải bên kia tới nên bên ngoài mặc áo lông, lên máy bay xong thì người lớn trực tiếp đổi áo khoác mỏng nhẹ hơn.

Bọn nhỏ thì mặc nhiều, c ởi quần áo cũng phiền, nên Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn mang bọn nhỏ đi phòng trẻ em thay đồ.

Lần này tới Tam Á, bọn nhỏ trên cơ bản đều mang quần áo mùa hè mát mẻ, mặc lên người đều lộ ra cánh tay nhỏ cùng bắp chân bụ bẫm, thoạt nhìn siêu cấp đáng yêu.


Hai em gái mặc áo liền thân màu trắng ngắn tay, phía trên in quả dâu tây đỏ, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn của bọn nhỏ, quả thực đáng yêu đến bạo phát.

Huyên Huyên cũng mặc áo liền thân màu trắng, phía trên áo vẽ một miếng dưa hấu nhỏ mát mẻ.

Mấy người ở phòng trẻ con thay bỉm cùng quần áo cho bọn nhỏ, đã đưa tới một trận oanh động.

Trong phòng trẻ em cơ bản đều là các bà mẹ cùng bé, nhìn thấy nhóm sinh ba đáng yêu như vậy, phần đông các bà mẹ đều bị hấp dẫn, bên trong ánh mắt đều viết đầy sự ghen tị. Thế cho nên Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn khi ôm các bé ra ngoài, trên mặt đều là vẻ tự hào.

Tần Lãng cùng Tô Vĩnh Thẳng chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy bọn nhỏ đi ra, hai người bọn họ lập tức đến đón lấy.

Phương Nhã Nhàn cười nói: "Hai người biết không, vừa rồi ở trong phòng trẻ em, mấy bà mẹ nhìn nhóm sinh ba nhà chúng ta đều ghen tị đến bốc hoả!”

“Còn nói xem Huyên Huyên, Vũ Đồng cùng Khả Hinh nhà chúng ta dáng dấp đáng yêu, giống như là tiểu thiên sư vậy!”

“Tôi cảm thấy, ba đứa nhỏ nhà chúng ta đúng là đáng yêu nhất, ha ha."

Bốn người ôm bọn nhỏ đi ra, ở đại sảnh hội họp với ông bà Tần.

Lần thứ hai cách mấy tháng mới được nhìn thấy ba đứa cháu nội, ông bà Tân cực kỳ kích động, bà Tần Tần lượt ôm bọn nhỏ hôn một trận, ông Tần trực tiếp ôm cháu trai không nỡ buông.

Bình Luận (0)
Comment