Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 562

Mặc dù mọi người đều rất không hài lòng với sự thay đối mô hình bán hàng của Tam Tân Trai, nhưng họ cũng hiểu rằng chỉ có như vậy thì những thứ trong tay mới có giá trị hơn. Vì vậy cho dù buổi tối có bao nhiêu người nói về Tam Tân Trai và Tân Lãng thì cũng không ai đến để trả lại hàng hóa.

Sau 11 giờ trưa, Khang Hòa Bình ở Bảo tàng điêu khắc gỗ nhìn thấy tin tức nóng hổi trên mạng, và trực tiếp đăng Weibo.

"Tác phẩm điêu khắc gỗ thủ công không phải là sản phẩm đại trà, nó không được sản xuất trên một dây chuyền công nghiệp. Mỗi một tác phẩm đều cần tốn thời gian để điêu khắc và trang trí. Với sự không ngừng nâng cao tay nghề của các nghệ nhân giỏi, các tác phẩm chỉ có thể ngày càng trở nên cao cấp và tính tế hơn. Từ bỏ các tác phẩm điêu khắc cơ bản và đơn giản là cách duy nhất để có thể làm được điều này."

"Những thứ hiếm và quý. Chỉ những nghệ sĩ có thể bỏ qua những tác phẩm cơ bản, dành thời gian để làm ra tác phẩm sáng tạo hơn mới có thể tạo ra tác phẩm chân chính có giá trị để sưu tập”

Mặc dù Weibo này không đề cập đến Tam Tân Trai, nhưng bất cứ ai có con mắt tỉnh tường đều có thể nhận ra rằng những gì Khang Hòa Bình nói thực sự là đang nói vẽ Tam Tần Trai.

Phó chủ tịch của Bảo tàng Điêu khắc Gỗ đã tự mình mở miệng nên xu hướng của Internet ngay lập tức bị đảo chiều.

Những kẻ ẩn danh trước đó cuối cùng cũng thu. hết can đảm đứng lên đối mặt với các chiến binh bàn phím.


"Tôi nghe cả buổi sáng cũng đủ rồi. Môi trường mạng hiện tại đúng là thật tệ. Những kẻ vu khống Tam Tần Trai và nói rằng thầy Tần quá nông nổi thì các bạn thật sự đã mua tác phẩm của Tam Tân Trai rồi chưa? Các sản phẩm của Tam Tân Trai luôn có chất lượng tốt và giá thành rẻ, nhưng chúng đều là đõ chạm khắc gỗ cơ bản và thông thường. Ở trình độ hiện tại của thầy Tân, những tác phẩm chạm khắc thế này đều là những thao tác cơ học lặp đi lặp lại đối với thầy ấy. Thật sự là không có giá trị gì, đối với chúng ta cũng vậy, có quá nhiều tác phẩm tương tự thế này, chẳng có ý nghĩa để sưu tầm! Tôi ủng hộ việc giới hạn tác phẩm và định vị ở phân khúc cao của Tam Tân Trai, tôi sẽ đặt hàng theo yêu cầu ngay bây giờ!"

“Tôi nghĩ đám người kia chỉ là không thể ăn được nho nên mới nói nho bị chua! Tôi đã không mua bất cứ thứ gì từ Tam Tần Trai. Tôi đã chậm tay và không thể mua nó, bây giờ tôi không có tiền để đặt hàng, nên bây giờ tôi đang kêu gào trên Internet đây”

“Các người muốn mua giá rẻ, lại còn muốn nó là hàng sưu tầm sao? Tại sao các người không nói là muốn được tặng chùa luôn đi! Tam Tần Trai là thương hiệu lớn, đối với những người khách hàng trung thành như chúng ta mà nói thì càng có lợi. Các anh hùng bàn phím mau nhanh mà cút về nhà chơi đi!”

Vào buổi trưa, vô số tin nhắn ủng hộ việc cải cách sản phẩm của Tam Tăn Trai đã được gửi đi. Cửa hàng trực tuyến cũng nhận được rất nhiều đơn đặt hàng theo yêu cầu. Suy cho cùng, những tác phẩm xuất sắc thì đều rất đáng để chờ đợi.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm nhìn nhau cười khi thấy phản ứng trên mạng thay đổi như vậy.

Ông bà Tần, những người ở xa thành phố Thiệu, cuối cùng cũng buông bỏ được nỗi lo lắng suốt cả buổi sáng.

Ông Tần nói: "Có vẻ như bọn trẻ có tầm nhìn xa trông rộng. Lần cải cách sản phẩm của Tam Tân Trai đã rất thành công”.

Bà Tần gật đầu nói: "Ừm, Lãng Lãng và Thi Hàm trời sinh đều có óc kinh doanh. Chúng ta thật sự đã già rồi, không theo kịp thời đại nữa."

Ông Tần nói: 'Không sao đâu, vậy thì đi theo con trai và con dâu đi. Không giúp được gì nhiều, nhưng chỉ căn giúp chúng trông coi nhà máy là được rồi. Gần đây, đơn đặt hàng đầu gội đầu ngày càng nhiều nên chúng ta phải chẩm chỉ giúp con trai xây dựng thương đầu gội của Tần thị!"

Buổi chiều, sau khi ăn xong, Tần Lãng đi vào. phòng làm việc bắt đầu chuẩn bị 200 bức điêu khắc gỗ cho tháng này. Vê phần đặt hàng theo yêu cầu, cái này cần phải liên lạc với từng khách hàng rồi mới bắt đầu làm được. Hiện tại bên chăm sóc khách hàng đang tích cực trao đổi với khách hàng và phân loại nhu cầu của từng khách hàng, sau đó mới giao đơn hàng cho Tần Lãng.


Làm hơn một giờ, Tân Lãng nhận được điện thoại của trường học.

Phòng giáo vụ gọi điện thoại cho Tần Lãng, yêu cầu buổi chiều hẳn đến trường học, nói là hiệu trưởng đang tìm hắn.

Tần Lãng thu dọn công việc trở về phòng ngủ rồi thay quần áo chuẩn bị đến trường.

Nghe hiệu trưởng đang tìm hắn, Tô Thi Hàm hỏi: "Tần Lãng, hiệu trưởng thường không liên lạc với học sinh. Lần này có chuyện gì sao?"

Tân Lãng lắc đầu nói: "Anh không biết! Phòng giáo vụ không có nói là cái gì, anh có hỏi nhưng giáo viên nói không biết là chuyện gì, bảo ạnh trực tiếp đến phòng hiệu trưởng hỏi đi”

"Nhưng chắc chắn không phải là chuyện xấu. Dù sao thì, dưới sự 'dạy dỡ của em thì việc học của anh luôn đứng nhất”

Tô Thi Hàm giúp hẳn sửa lại cổ áo, mỉm cười: "Ừm, gần đây chúng ta không trốn tiết. Tuần trước chúng ta cũng xin nghỉ để đi chơi, nên hắn là không có vấn đề gì”

Tân Lãng nói: "Đi xem rồi sẽ biết thôi mà.”


Tần Lãng lái xe đến trường học. Vừa đến phòng giáo vụ, giáo viên trực tiếp dẫn hẳn đến phòng hiệu trưởng. Vừa mở cửa, hẳn phát hiện không chỉ có hiệu trưởng ở đây mà còn có phó hiệu trưởng cùng mấy vị lãnh đạo của trường cũng đang ngồi bên trong.

Nhìn thấy Tân Lãng đi vào, mọi người nhanh chóng đứng lên, hiệu trưởng cũng đi tới rồi kêu Tần Lãng ngồi ở sô pha bên kia.

Tần Lãng, hôm nay tôi gọi cậu đến đây là vì có chuyện vui muốn cùng cậu thảo luận. Cậu đừng căng thẳng, ngồi xuống uống trà trước đi nào”

Phó hiệu trưởng tự mình bưng trà đến cho Tân Lãng.

Nhìn thấy dáng vẻ của họ như vậy, vẻ mặt của Tần Lãng tự nhiên hơn mấy phần.

Phó hiệu trưởng nói: "Là như vầy Tần Lãng, gần đây trên tin tức cuối ngày chúng tôi có thấy cậu tham gia buổi đấu giá của Trung quốc. Các vị lãnh đạo nhà trường đã thấy biểu hiện xuất sắc của câu."

Bình Luận (0)
Comment