Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 572

"Thật là hâm mộ và ghen tị đó nha.”

Tần Lãng và Tô Thi Hàm đã chinh phục được mọi người bằng giọng hát của mình, điều này khiến họ. không muốn hát nữa. Bởi vì bất kể ai hát sau Tần Lãng và Tô Thi Hàm, đều có sự tương phản quá mạnh.

Vì vậy, Tôn Húc đề nghị chơi trò "Thật hay thách!”

Đến với thật hay thách thì đây là loại trò chơi nhất định là phải chơi, ca hát chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất chính là trò chơi.

Thế là một đám người ngồi thành vòng tròn quanh bàn trước mặt, Tôn Húc căm lấy một chai rượu rỗng đứng trước mặt đám người nói: "Tôi sẽ quay chai rượu, miệng chai rượu đối diện với ai, người đó sẽ là người may mắn được chọn, còn đáy của cái chai hướng về ai, thì người đó phụ trách việc đặt ra câu hỏi hoặc nghĩ ra cách thứ thách.”

Người đầu tiên chịu trách nhiệm xoay chai là Tôn Húc, cậu ta xoay chai một cái, kết quả là người cuối cùng miệng chai chỉ vào là Dương Bân, còn phần đáy của chai hướng về phía Chu Kỳ.

Nhìn thấy cái chai dừng lại, Chu Kỳ trộm cười vài tiếng nói: "Này, Dương Bân, cậu hôm nay cũng bị mình bắt được!"

"Mau nói, cậu lựa chọn sự thật hay là thách nào, mặc kệ cậu chọn cái gì, mình cũng phải suy nghĩ thật kỹ như thế nào để đối phó với cậu!”

Dương Bân không nói nên lời, thầm nói với bản thân mình thật sự là xui xẻo, bèn nói: "Mình lựa chọn nói thật.”

"Được rồi! Nếu là thật, vậy mình sẽ hỏi."


Cậu phải ăn ngay nói thật đấy nhé.

“Anh bạn, gần đây cậu bí mật giảm cân, còn hay trộm cười một mình, có phải là thích cô gái nào rồi phải không?"

Dương Bân nghe được câu hỏi này, gương mặt mập mạp không khỏi đỏ lên, ánh mắt liếc vẽ một hướng nào đó, khẽ hít một hơi rồi nói: "Ừm."

"Ai vậy?” Tôn Húc với vẻ mặt tò mò hỏi.

Dương Bân lập tức nói: "Câu hỏi của cậu mình đã trả lời xong rồi, đây là câu hỏi thứ hai nên mình có quyền không trả lời!

“Được rồi, mình không tin lần sau lại không quay trúng cậu! Chu Kỳ nói.

Sau đó vòng thứ hai, đầu chai rượu nhắm vào Tô Thi Hàm, còn đáy chai nhắm ngay Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh là người nhút nhát nhất trong các cô gái, nhưng bây giờ đã có quyền chủ động, với cơ hội lăn này cô không khỏi nở nụ cười ranh mãnh.

“Thi Hàm, mình sẽ không khách sáo với cậu, phải tuân theo luật chơi đấy nhe!"

"Cậu chọn thật hay thách?"

Tô Thi Hàm nói: "Thật đi."

Nếu chọn thách không biết họ sẽ nghĩ ra hành động gì đâu.

Được rồi, vấn đề tôi muốn hỏi là Tần Lăng đã theo đuổi cậu như thế nào?"

- Tô Thi Hàm là hoa khôi trăm năm khó gặp của trường bọn họ, lúc đó có không ít người muốn theo đuổi. Nhưng ai biết được đột nhiên cô lại cùng Tần Lãng bên nhau, không nói một lời vậy mà còn sinh ba nhóc con.

Bạn cùng phòng luôn tò mò về điều này, nhưng bọn họ vì ngại nên cũng không có đi hỏi.

Nghe được câu hỏi này, Tô Thi Hàm cúi đầu xấu hổ cười cười, sau đó ngẩng đầu nói: "Kỳ thật không phải Tần Lãng theo đuổi mình, mà là mình có ấn tượng tốt với Tần Lãng trước tiên.


Câu trả lời này quả thật gây sốc cho mọi người.

Ba người bạn cùng phòng không khỏi đẩy Tần Lãng nói: "Anh Lãng, anh thật may mắn, sao chưa từng nghe anh kể với bọn em về việc này, anh giữ bí mật cũng quá tốt rồi đúng không?

Tần Lãng mỉm cười, nắm tay vợ nói: "Tình huống này có chút đặc biệt, theo lý mà nói thì tôi nên chủ đông theo đuổi chị dâu của các cậu, nhưng thật đáng tiếc là chị dâu của các cậu đã lợi dụng lúc tôi khi còn bé mà theo đuổi tôi trước.

"Khi còn bế? Anh Lãng, anh và chị dâu quen nhau khi còn nhỏ sao?" Mấy người bạn cùng phòng thực sự không biết chuyện này.

Vì vậy Tần Lãng kể lại chuyện đã xảy ra khi còn bé, sau đó nói: "Kỳ thật, chị dâu của các cậu khi còn bé rất xinh đẹp, nhưng tính tình có chút không tốt lắm. Tôi khi đó còn nhỏ, bị mái tóc ngắn gọn gàng của chị dâu các cậu làm cho lú lẫn nên lúc đó cũng không có để ý đến chị dâu các cậu.”

"Nhưng sau khi lớn lên gặp lại nhau, tôi tuyệt đối là bị cô ấy hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Phát sinh chuyện đêm đó với Tô Thi Hàm, không phải vì chính mình đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên hay sao, có ấn tượng tốt mới có thể để những chuyện sau đó xảy ra.

Sau khi nghe câu chuyện của hai người họ gặp nhau và yêu nhau, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều đầy vẻ hâm mộ và khao khát.

Rõ rằng là chị dâu thua trò chơi. Tại sao tôi lại cảm thấy bị đau khổ lại là bọn tôi vậy? Thức ăn cho chó này cũng quá ngọt rồi đó nha!"

Sau một lượt chơi nữa, lần này đến lượt Tôn Húc, người ra câu hỏi là Lương Tiểu Khiết vì cô gái này có phần tốt bụng nên chỉ hỏi một câu về mối tình đầu.

Sau ba lượt chơi, mọi người đều lựa chọn thật, Chu Kỳ cảm thấy điều này không thể chấp nhận được.


"Chờ một chút, chúng ta đổi quy tắc đi. Nếu mọi người đều lựa chọn thật, chơi như vậy có chút nhàm chán.”

"Như vậy đi, chúng ta hãy đặt lại quy tắc chơi. Cứ hai người chọn sự thật thì người thứ ba phải chọn thử thách. Tất nhiên, nếu một người chọn thật, người thứ hai muốn chọn thử thách cũng không sao. Ngược lại, nếu chỉ cần ai đó phía trước lựa chọn thử thách, thì hai người chọn thật sau đó cũng phải chọn thử thách. ”

"Mọi người cảm thấy như vậy được không?”

Tất cả mọi người đều gật đầu, vừa rồi có ba người đã lựa chọn thật, cho nên lần này bất luận là ai đều phải lựa chọn thử thách.

Do quy tắc trò chơi đã tạm thời thay đối nên lần này không ai muốn bị chọn trúng, Dương Bân không ngừng nói thầm, lần này tuyệt đối đừng để chính mình được chọn.

Bởi vì mọi người vừa rồi mới hỏi câu hỏi kia, chắc hắn ai cũng tò mò về đối tượng yêu thăm của mình.

Nếu bị chọn thử thách mà bắt cậu ta tỏ tình trước mọi người thì chẳng phải là trở thành một kẻ ngốc sao.

Dưới sự khẩn cầu của cậu ta, bình rượu rốt cục dừng lại, miệng bình hướng về phía Tần Lãng ở bên cạnh.

Sau khi Dương Bân xác nhận lại vị trí, nhịn không được phấn khích hét lên: ”A, quá tốt rồi, đó là Anh Lãng nha!"

Bình Luận (0)
Comment