Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 576

Dù ở độ tuổi nào thì các cặp vợ chồng đang cố gắng có con sẽ luôn gặp phải những vấn đề như vậy.

Một khi bạn mở miệng chuẩn bị mang thai, cha mẹ nghĩ rằng bạn sẽ lập tức có thai. Nếu bạn không có thai trong vòng một tháng, họ sẽ nghĩ răng cơ thể của bạn không ổn.

Giống như Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thẳng đã lên kế hoạch hơn nửa năm mà vẫn chưa có thai. Thì trong lòng người lớn tuổi nghĩ rằng chắc chắn là không thể mang thai được rồi.

Trong lòng họ chỉ hận không thể đưa bạn đến bệnh viện mỗi ngày, gặp nhiều bác sĩ đông y, tây y, uống nhiều loại thuốc đông y, tây y, dân gian khác nhau.

Những chuyện thế này không dễ cưỡng lại, vì bản thân Phương Nhã Nhàn cũng đang rất mong chờ chuyện mang thai lần này.

"Mẹ, con và Vĩnh Thắng thường xuyên đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Chúng con luôn tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ, thể dục đầy đủ và tích cực chuẩn bị cho việc mang thai. Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Phương Nhã Nhàn nói.

Bà Tô cau mày và nói: "Lần này rốt cuộc là phải chờ bao lâu? Không bằng, chúng ta hãy đi ở bệnh viện khác khám thử xem. Bệnh viện này chắc không được đâu."

“Con và Vĩnh Thẳng tuổi không còn nhỏ nửa, bây giờ được coi là sản phụ cao tuổi. Nửa năm rồi mà không có, sau này chỉ càng ngày càng khó có hơn.”


"Thực sự không được thì mẹ và cha đi hỏi cho người ta giúp. Trong thôn, lúc trước cũng có một phụ nữ khó có thai, sau đó cô ấy tìm được một bác sĩ đông y. Ông ta kê cho cô ấy một phương thuốc, dùng hơn hai tháng thì đã có thai, thật sự có tác dụng đó nha.”

Phương thuốc dân gian... Phương Nhã Nhàn nghe xong đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Nghe thấy lời họ nói, Tô Thi Hàm vội vàng giúp mẹ giải vây: "Bà ơi, cha mẹ con đã điều dưỡng thân thể từ trước, hai tháng nay mới bắt đầu chuẩn bị mang thai nên bà đừng lo lắng.”

Phương Nhã Nhàn gật đầu nhanh chóng nói:

“Đúng vậy! Mẹ, Vĩnh Thắng và con vài năm gần đây chưa bao giờ nghĩ đến việc sinh con thứ hai. Trước khi quyết định sinh con thứ hai lần này, chúng con đã đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng. Bác sĩ đã hướng dẫn chúng con điều chinh cơ thể. Dù sao, trong nhiều năm qua chúng con không nghĩ đến việc có thai. Vả lại Vĩnh 'Thẳng bây giờ cũng có một chút tăng cân."

Khi bà Tô nghe hai mẹ con của họ nói như vậy, lúc này mới đành nói: "Được rồi, bây giờ con đang bắt đầu chuẩn bị mang thai, khoảng chừng năm sau con sẽ có thể mang thai. Khi mang thai, con nhớ phải chăm sóc thật tốt đấy.

Phương Nhã Nhàn gật đầu. Cảm thấy áp lực rất lớn trong lòng.

Không ngờ răng đã ngoài 40 tuổi mà vẫn phải đối mặt với vấn đề sinh sản...

Nhớ tới khi mới lập gia định, cũng may là lúc đó có Thi Hàm tương đối sớm. Nếu không, có lẽ lúc đó đã bị người ta bàn tán rồi.

Thật vất vả lừa gạt qua, nhưng Phương Nhã Nhàn đã suy nghĩ mãi về vấn đề này trong lòng.

Lần trước khi đến Tam Á, Phương Nhã Nhàn cũng đã nói với con gái về điều này. Bà và Tô Vĩnh Thắng đều khỏe mạnh, nhưng không biết vấn đề xảy ra ở đâu làm bà không thể thụ thai. Bệnh viện nói là do họ cả hai người đều đã có tuổi, rất khó để thụ thai. Đây có thể là vấn đề, chỉ có thể cố gắng thêm một chút mà thôi.

Nhưng Tô Vĩnh Thắng và bà đều đã ở tuổi này, cũng không mặn mà chuyện giường chiếu như thời trẻ. Hiện tại cũng chỉ vì chuyện trẻ con thôi, không biết bao giờ mới có thể có thai được.

Nhìn thấy mẹ bí mật cúi đầu thất thần, Tô Thi Hàm thấp giọng nói: “Mẹ, không thì con hỏi Tần Lãng xem sao.”

Phương Nhã Nhàn nhìn con gái, gật đầu một cái, nói:"Ừm! Tối nay mẹ sẽ hỏi cha con.”


Buổi tối, Tô Vĩnh Thẳng kéo Tăn Lãng đánh cờ, chơi đến hơn chín giờ mới trở lại phòng, Phương Nhã Nhàn đã tắm xong và nằm xuống.

Tô Vĩnh Thẳng vừa ngâm nga bài hát vừa tắm rửa, sau đó đi đến giường, chuẩn bị đi ngủ.

“Tô Vĩnh Thắng, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông.”

Tô Vĩnh Thẳng giật mình, cúi đầu nhìn vợ mình nói:"Sao bà còn chưa ngủ?”

Phương Nhã Nhàn nói: “Tôi không ngủ được.”

“Làm sao rồi?” Tô Vĩnh Thẳng hỏi.

Phương Nhã Nhàn quay lưng đi, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất nói: “Ông chỉ quan tâm đ ến việc chơi với con rể, khoe khoang với em trai và em rể, ông lại không hề quan tâm đ ến vợ mình, hừ!”

Tô Vĩnh Thắng ôm vai của bà nói: "Bà xã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại không quan tâm bà chứ, không phải hôm nay Tân Lãng mới đến sao, bà cũng thích con rể nhà chúng ta mà đúng không? Nhà chúng ta có con rể tài giỏi, tôi không thế khoe khoang với người thân một chút sao.”

Phương Nhã Nhàn nín cười nói: “Hừ! Hiện tại biết khoe khoang rồi à? Trước đó cũng không biết ai nói không đồng ý!"

Nhắc đến chuyện lúc trước, Tô Vĩnh Thẳng cười hỏi: "Bà xã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai làm cho bà ủi thân? Tôi sẽ đi đòi lại công bằng cho bà.”


“Mẹ nói với tôi...”

“Mẹ? Vậy tôi đi đòi lại công bằng cho bà” Tô Vĩnh 'Thẳng nói xong, giả vờ muốn đứng lên, Phương Nhã Nhàn vội vàng kéo ông lại, nhìn ông chằm chằm nói ra: “Không liên quan đến mẹ, là ông đó!”

“Tôi? Tôi làm sao?” Tô Vĩnh Thẳng không hiểu.

“Còn không phải bởi vì bây giờ hai chúng ta vẫn chưa mang thai sao? Hôm nay mẹ hỏi tôi chuyện này, còn nói muốn dẫn chúng ta đi xem thầy thuốc đông y, dùng phương thuốc dân gian”

Tô Vĩnh Thẳng nghe xong, cau mày nói: “Phương thuốc gì chứ? Mấy loại phương thuốc dân gian chỉ lừa người khác!”

“Bà xã à! Mẹ lớn tuổi rồi, đôi khi em không cần để. lời nói của bà ấy ở trong lòng làm gì.

Phương Nhã Nhàn nhéo ông một cái nói: “Sao lại không để ở trong lòng được? Không phải mẹ đang lo lắng cho hai chúng ta sao? Ông Tô, chúng ta đã đến bệnh viện mấy lần cũng không có kết quả gì, tôi cảm thấy chúng ta nên đổi qua cách khác”

"Tây y không được, chúng ta thử đông y xem sao."

Bình Luận (0)
Comment