Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 586

Ông cụ Tô rất không hài lòng về chuyện này, phải biết những ông lão này bình thường thì hiền lành nhưng khi nói về con cháu của minh thì đều ăn miếng trả miếng, không chịu thừa nhận thất bại chút nào...

Khi mọi người còn trẻ, ai cũng dốc hết thực lực của chính mình, nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi thì không phải đều liều mạng vì con cháu trong nhà sao?

Bao năm nay ông Tô đều dựa vào Tô Vĩnh Thắng nên ở trong thôn luôn được săn đón và hâm mộ. Hôm nay lại nghe ông Lương nói những lời này thì ông cụ nhà họ Tô lập tức không phục.

"Đứa bé Quảng Lai này quả thật rất có triển vọng nhưng khởi nghiệp hơi muộn. Ông nói xem nếu trước đây ông không bất công mà chia đều tiền cho mấy đứa bé thì có phải Quảng Lai đã kiếm được rất nhiều tiền rồi.”

"Tôi thấy chính là Quảng Lai của nhà ông có mắt nhìn tốt. Ông xem, thắng bé chọn nghề này, mới lập nghiệp được mấy năm mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn tìm được cháu rể của tôi, đây còn không phải mắt nhìn tốt thì là gì?”

"Cháu rể của tôi đúng là rất lợi hai đó nha, chỉ có điều là vì mới bắt đầu kinh doanh nên không có nhiều người trẻ tuổi biết đến. Mà may là Quảng Lai nhà ông quen biết cháu rể của tôi sớm, chứ nếu bây giờ mới gặp cháu rể của tôi thì e rằng đã không có cơ hội cùng cháu rể tôi có quan hệ tốt như vậy rồi!"

Ông cụ nhà họ Lương nghe xong, lời này tại sao lại cảm thấy không đúng lắm?

Rõ ràng là con trai của ông được khen ngợi, vậy sao ông ta lại cảm thấy ẩn ý bên trong là khen cháu rể của họ chứ?


"Cháu rể của ông thật sự rất đẹp trai nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Quảng Lai nhà chúng tôi? Quảng Lai nói rằng có quen biết một vị họ Tân nhưng mà không có nói làm cách nào mà quen biết được”

"Tôi nghĩ là rằng hai người bọn họ quen nhau là vì biết mình là cháu rể của ông nên mới quan hệ thân thiết hơn chứ."

Ông cụ nhà họ Tô cười nói: "Không phải là bởi vì cái đấy! Đó là vì Quảng Lai nhà ông đến tìm người nhờ giúp đỡ lại vừa hay tìm được Tân Lãng nhà tôi”

“Quảng Lai của tôi tới nhờ Tăn Lãng nhà ông làm cái gì?” Vẻ mặt của ông cụ nhà họ Lương không tin.

Ông vừa cười vừa nói: "Ông Tô, ông có phải là nhầm rồi không? Không phải là cháu rể của ông vẫn còn là sinh viên đại học hay sao? Quảng Lai của tôi điều hành một công ty bảo an, có chuyện gì mà cần phải nhờ cháu rể của ông giúp chứ?”

"Ài! Tôi nói mà ông không tin! Cái đó...Cái đó Ông cụ nhà họ Tô vội vàng, suýt chút nữa đã tiết lộ chuyện bức bình phong điêu khắc giá 20 triệu ra.

'Văn là bà cụ Tô thông minh, ở bên cạnh nhanh chóng túm lấy chồng mình, thấp giọng nói: "Ông già này, ông đang nói cái gì đấy? Ông đã quên mất là thằng nhóc Quảng Lai đã nói với chúng ta thế nào rồi hả? Đây là món quà bất ngờ mà nó chuẩn bị cho cha của nó mà?”

Ông cụ Tô nói xong nhưng vẫn mang vẻ mặt bất mãn nhìn ông cụ nhà họ Lương, nói: "Dù sao thì chút nữa cũng sẽ biết thôi mà”

Đúng lúc ông cụ Tô đang nói chuyện thì bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu. Các phóng viên đang cầm máy quay ở đây đang loanh quanh chụp lại những hình ảnh sinh động tại hiện trường.

Tiếp khách xong, Lương Quảng Lai cũng trở lại bàn chính, vừa đi tới thì chủ động rót trà cho mọi người. Thấy ông ta cầm ấm trà lên, ông cụ nhà họ Lương lập tức cầm chén lên, đợi con trai châm trà cho mình.

Ai biết Lương Quảng Lai lại cầm lấy cái ấm, vòng qua một vòng đi thẳng đến bên cạnh Tần Lãng.

"Tần đại sư, mời ngài uống trà! Hôm nay có quá nhiều người, tôi thực xin lỗi vì sự tiếp đón không chu đáo."

Ông cụ nhà họ Lương khẽ nhíu mày.


Có chuyện gì vậy? Tại sao thái độ của con trai của ông ta đối với Tân Lãng lại có gì đó không đúng? Chẳng lẽ những gì ông cụ nhà họ Tô nói đều là thật, “Tân Lãng là người có thực lực như vậy sao?

Ông cụ nhà họ Lương còn chưa có cơ hội hỏi thăm con trai thì bữa tiệc sinh nhật đã bắt đầu rồi.

Sau khi mời rượu xong, bọn trẻ nhà họ Lương lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị ra.

Lương Quảng Lai đã chuẩn bị một chiếc hộp cực kỳ lớn, được bọc bằng một tấm vải đỏ, bên ngoài có một tấm kính trong suốt và buộc những dải ruy băng.

Trông rất là bí ẩn.

Món quà này là điều mà mọi người có mặt tại hiện trường và ông cụ mong chờ nhất.

Quà của người khác trôi qua nhanh chóng, ông cụ nhà họ Lương vui vẻ nhận lấy, cuối cùng dừng lại trước món quà của Lương Quảng Lai.

Các phóng viên ngay lập tức vây quanh, Lương Quảng Lai đứng trước món quà và nói: "Đây là món quà sinh nhật mà tôi đã chuẩn bị cho cha tôi. Đó là một món quà rất đặc biệt, vì vậy tôi đã mời bạn bè trong giới truyền thông đến để chứng kiến.

"Cha, bây giờ cha có thể mới quả rồi!"


Ông cụ nhà họ Lương bước tới với nụ cười mong đợi và tự hào. Đối mặt với nhiều ống kính như vậy, ông lão cảm thấy rất nở mày nở mặt nhưng ông lại càng tò mò hơn về món quà sinh nhật của con trai mình.

Lương Quảng Lai đem món quà sinh nhật giá 20 triệu này về đây đã hơn một tháng, ông cụ rất tò mò nên rất muốn xem nhưng Lương Quảng Lai lại không chịu. Sau đó hắn lại trực tiếp cầm lấy rồi mang đến nhà của mình ở trong thành phố.

Thần bí như vậy thật khiến người ta phải mong chờ.

Ông cụ mở hộp bên ngoài, mở tấm vải đỏ ra, bên trong vẫn còn một chiếc hộp thủy tỉnh trong suốt. Sau khi tấm vải đỏ được lấy ra, bức bình phong chạm khắc bắng gỗ trong hộp thủy tinh được bày ra trước mặt mọi người.

Ông cụ nhà họ Lương sững sờ khi nhìn thấy bức chạm khắc gỗ trong hộp, khi nhìn thấy hoa văn trên bức bình phong, ông lập tức bị mê hoặc.

Ông lão nhà họ Lương cúi xuống nhìn kỹ những hình chạm khắc bên trong hộp thủy tỉnh.

Máy quay cũng quay lại cận cảnh, những vị khách xung quanh đều vươn cổ xem chuyện gì xảy ra, chỉ có người nhà họ Tô là ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.

Bình Luận (0)
Comment