Tô Thi Hàm chưa nghĩ tới chuyện này nhưng nếu mẹ của cô đã nói thì cô cũng cảm thấy đã đến lúc phải cai sữa. Gần đây nguồn sữa của cô không đủ nữa, hơn nữa bây giờ sữa mẹ cũng không chắc sẽ đầy đủ dinh dưỡng hơn so với sữa bột.
“Lần này mẹ và cha con tới đây nhất định sẽ ở lại vài ngày, hay là nhân dịp này thì các con hãy cai sữa cho bọn nhỏ đi.”
“Được ạ!”
- --
Chuyện cai sữa của bọn nhỏ cứ như thế mà được quyết định, nhưng hôm nay đã là buổi tối, buổi sáng bọn nhỏ cũng đã uống sữa rồi nên tạm thời quên buổi hôm nay đi, ngày mai mới chính thức bắt đầu.
Sáng hôm sau, Tô Thi Hàm trực tiếp đến công ty trước 7:00, bọn nhỏ thường dậy lúc 7:30 và bú sữa mẹ sau khi ngủ dậy.
Nhưng mà hôm nay sau khi ngủ dậy, Tô Thi Hàm đã không còn ở nhà nên bọn nhỏ tìm mẹ khắp nơi.
Hai người Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng lên lầu thật sớm. Lúc này Tần Lãng đang nấu bữa sáng ở trong bếp, hai người cố ý dẫn ba đứa nhỏ đi vòng quanh nhà để đánh lạc. hướng sự chú ý của chúng.
“Mama, mama đâu?” Huyên Huyên vừa kéo bà ngoại vừa hỏi.
"Mama đi làm kiếm tiền để chúng ta có thể mua đồ ăn ngon và đồ chơi rồi nha."
Gần đây, Tô Thi Hàm đến công ty hàng ngày nên bọn nhỏ cũng đã dần quen với việc này. Nhưng ngay cả khi mẹ không có ở nhà vào ban ngày thì mẹ vẫn sẽ cho chúng bú sữa vào buổi sáng.
Tại sao hôm nay mama lại đi mà không cho chúng bú rồi? Huyên Huyên uất ức nói: “Sữa, sữa, uống sữa.”
Tân Lãng lấy bình sữa của bọn nhỏ ra, trong đó có sữa bột đã chuẩn bị sẵn.
“Nào, đến bú sữa đi.”
Bọn nhỏ nhận lấy bình sữa và uống.
Kết quả, vừa mới đưa vào miệng thì Huyên Huyên lập tức lấy bình sữa ra. Vũ Đồng không uống mà đưa bình sữa cho Phương Nhã Nhàn, sau đó không ngừng chui vào trong ngực của Tần Lãng.
"Mamal Muốn Mamal Muốn uống sữa của Mama."
Bọn nhỏ có thể phân biệt được đâu là sữa mẹ, đâu là sữa bột. Bình thường sẽ uống sữa mẹ vào buổi sáng và tối, ban ngày thì ăn bổ sung. Sau đó mới uống sữa bột mà hôm nay lại đột ngột thay thế sữa mẹ bằng sữa bột cho nên bọn nhỏ đều không quen.
Bọn nhỏ không chịu uống sữa, cứ muốn đi tìm Tô Thi Hàm. Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng không thể làm gì khác hơn nên đành đưa bọn nhỏ đi chơi, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của chúng. Sau hơn nửa giờ, cuối cùng họ cũng khiến bọn nhỏ quên đi việc uống sữa.
Nhưng vào ban đêm, việc cai sữa sẽ khó khăn hơn.
Sau khi Tô Thi Hàm về nhà vào buổi tối thì cô đã bị mẹ của mình chặn lại trước khi vào nhà. Phương Nhã Nhàn để cô ở dưới nhà dưới trước, sau đó đợi khi bọn nhỏ đã ngủ rồi thì mới lên nhà.
Vì ngay khi nhìn thấy mẹ, bọn nhỏ chắc chắn sẽ muốn uống sữa.
Vì bọn nhỏ đã bỏ sữa trước đó cho nên lần này cai sữa mẹ chắc sẽ dễ dàng hơn những đứa trẻ khác.
Nhưng ngay từ đầu đã cai sữa mẹ hoàn toàn thì chắc chắn bé sẽ không quen.
Tô Thi Hàm đang ở tầng dưới quan sát bọn nhỏ thông qua màn hình camera.
Đã đến giờ cho bọn nhỏ bú sữa mẹ vào buổi tối nên bọn nhỏ bắt đầu kích động, chạy khắp phòng lục tung tủ, nhìn dưới gầm giường để tìm Tô Thi Hàm khắp nơi.
Khi chúng phát hiện ra rằng bình sữa mà Tân Lãng đưa cho chúng lại chứa đầy sữa bột thì cuối cùng bọn nhỏ đã không thể kìm được nước mắt mà gào khóc lên. Sáng sớm đã không được uống sữa mẹ mà bây giờ vẫn không được uống...
Nhìn thấy bọn nhỏ khóc lóc thảm thiết thì trong lòng của Tô Thi Hàm cảm thấy cực kỳ đau lòng, cô nhiều lần muốn lao lên dỗ dành chúng.
Bọn nhỏ khóc hơn nửa tiếng, cổ họng khản đặc, cuối cùng vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Bình sữa có sữa bột được đặt bên cạnh nhưng chúng không uống ngụm nào mà để bụng đói đi ngủ.
Sau khi Tô Thi Hàm thấy bọn nhỏ đi ngủ thì mới lên lầu. Cô nhìn ba cặp mắt sưng lên như quả đào ở trong nôi thì đôi mắt cũng đỏ hoe vì đau lòng.
Phương Nhã Nhàn vỗ vai con gái nói: “Thi Hàm, con đừng khó chịu! Khi trẻ em cai sữa thì đều phải trải qua quá trình này. Nếu con không nghiến răng kiên trì thì con sẽ phải trải qua quá trình này nhiều lần. Lúc đó con cảm thấy đau lòng, bọn nhỏ cũng sẽ khó chịu. Không bằng cứ dứt khoát làm một lần đi."
Trong mấy ngày kế tiếp, ngày nào Tô Thi Hàm cũng đi sớm về muộn. Buổi tối bọn nhỏ ngủ với Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng. Thậm chí chúng còn không thấy mặt của Tô Thi Hàm.
Bây giờ bọn nhỏ đã không vì không được bú sữa mẹ mà khóc rống. Từ ngày thứ ba, Vũ Đồng dần dần chấp nhận việc uống sữa bột, Huyên Huyên và Khả Hinh cũng làm theo.
Đến ngày thứ năm, Phương Nhã Nhàn cảm thấy đã đủ rồi nên bà đã bảo Tô Thi Hàm trở về sớm. Khi bọn nhỏ nhìn thấy Tô Thi Hàm thì vui mừng mà hét lên rồi lao vào lòng của cô.
Tô Thi Hàm ôm mấy đứa nhỏ trong tay. Nhìn mấy đứa con đang nằm trên vai mình, cô ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn Tân Lãng và Phương Nhã Nhàn.
Phương Nhã Nhàn thấp giọng nói: "Có vẻ như bây giờ bọn trẻ đã không muốn bú sữa mẹ nữa mà chúng thật sự rất muốn gặp Tô Thi Hàm"
Tháng sau chính là sinh nhật tròn một tuổi của bọn nhỏ, Tô Thi Hàm nhìn vào lịch, trong lòng suy nghĩ về việc này.
Cô định sẽ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt cho bọn nhỏ và sẽ tổ chức ngay trong nhà mình. Đến lúc đó sẽ mời bạn bè đến, sau đó gọi những người bạn tốt của bọn nhỏ để mọi người có thể chơi cùng nhau thật vui vẻ.
Đến lúc đó, chắc chắn cha mẹ hai bên cũng sẽ đến, bởi vì sinh nhật tròn một tuổi của bọn nhỏ rất quan trọng.
Chỉ là bây giờ Tô Thi Hàm vẫn chưa quyết định được mình nên tặng quà gì cho bọn nhỏ.
Nhớ đến lần trước Tân Lãng đã nói với cô là hắn đã chọn được món quà để tặng cho bọn nhỏ nên Tô Thi Hàm quyết định hỏi hắn một chút.
Lúc này Tân Lãng đang làm việc trong bếp, Tô Thi Hàm bước vào hỏi chuyện quà sinh nhật của bọn nhỏ.