Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 69

Về đến nhà, vừa mở cửa Tô Thi Hàm lập tức ngửi thấy hương vị đồ ăn quen thuộc khiến cô lập tức nhoẻn miệng, đổi dép lê rồi đi về phía phòng bếp.

Tân Lãng thấy cô đi vào vừa cười vừa nói: "Vê rồi

“Vâng, thơm quá đi”

“Làm món em thích nhất cá chua ngọt đó, cái mũi nhỏ này của em thật là thính”

Tần Lãng bưng món cá chua ngọt vừa nấu xong đi ra, nước sốt đỏ tươi toá ra vị thơm ngon đậm đà,

Tô Thi Hàm nhịn không được nuốt nước miếng một cái. “Đi rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm” Tân Lãng nhìn

dáng vẻ như con mèo tham ăn của cô, nhịn không. được vừa cười vừa nói.

Tô Thi Hàm lại liếc mắt nhìn nồi món cá chua ngọt cần răng nói: "Em đi xem tụi nhỏ trước rồi ra lập tức”

"Trong phòng ba tên tiểu bảo bối vẫn còn đang ngủ say, nhìn khuôn mặt trắng nõn nà của tụi nhỏ. Tô Thi Hàm tiến đến khẽ đặt lên mặt tụi nó một nụ hôn nhẹ nhàng, không dám làm nhiều hơn. Nếu như mà làm ba tên tiểu quỷ này tỉnh giấc, thì bản thân cô. không có cách nào hưởng thụ tốt đồ ăn ngon ngoài kia.

Rửa tay xong đi ra, đã thấy Tân Lãng ngồi trước. bàn ăn đợi cô, thấy cô đi ra Tân Lãng đưa cho cô chén cơm đã chuẩn bị sẵn.

“Hôm nay tới trường thế nào? Giáo viên có nói gì với em không?” Tân Lãng quan tâm hỏi.

Tô Thi Hàm lắc đầu nói: “Không có việc gì! Chỉ là giáo viên hướng dẫn gọi đến, để đưa tất cả tài liệu ôn tập của các môn học cho em. Cuối tháng sáu sẽ thi cuối kỳ em cần phải trở về tham gia dự thị”

“Đúng rồi! Cũng đã sắp thi cuối kỳ, cửa hàng thì còn mấy ngày nữa sẽ khai trương. Hay là em cứ dành thời gian để ôn tập đi đừng gắng sức quá."


Tô Thi Hàm cười một tiếng nói: “Yên tâm, em là sinh viên giỏi mà”

Cô nói lời này đúng là không giả, hoa khôi đại học Thượng Hải Tô Thi Hàm là một nữ sinh viên giỏi có tiếng.

“Tân Lãng! Gần đây anh phải về trường đi học, còn phải làm đồ điêu khắc để bán, chuyện thi cuối kỳ. Em cảm thấy, học tập phải đưa lên hàng đầu vì thế chuyện cửa hàng có thể chậm một chút cũng được” Tô Thi Hàm nói.

Tãn Lãng hướng về cô nở một nụ cười tự tin nói “Em yên tâm! Thi cuối kỳ không thành vấn đề, dù gì anh cũng là người nhà của sinh viên giỏi nha”

Tô Thi Hàm sững sở lập tức cúi đầu nở nụ cười

Sau buổi cơm trưa mặt trời dân đăn ẩn mất. Sau khi Tân Lãng đi học thì bầu trời bắt đầu tối săm đi

Tô Thi Hàm ở nhà ngủ trưa cùng ba đứa nhỏ, bỗng nhiên bị một tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc.

Cô theo bản năng hô: “Tân Lãng."

Tay phải không tự chủ đặt lên trên vòng tay, Tân Lãng đang trong lớp đột nhiên cảm thấy trên cổ tay truyền đến rung động. Hẳn cúi đầu liếc mắt nhìn, khóe miệng không khỏi giương lên.

Hãn ấn một cái nhẹ nhàng xuống, Tô Thi Hàm ở. bên kia lập tức nhận được phản hồi.

“Cô gái nhỏ bé này không phải là nhớ mình đấy chứ?” Tần Lãng nghĩ thầm.

Tô Thi Hàm nhìn thời gian một chút, nghĩ tới lúc này Tăn Lãng hắn là đang ở trên lớp khiến cô không khỏi có chút chán nản, nhưng chán nản xong lại không khỏi cười một tiếng.

Quen thuộc thật là một thứ đáng sợ.


“Cô Tô, con dậy rồi à? Lúc nãy trong phòng bếp nghe thấy con gọi cậu Tăn, cậu Tân lúc nãy đã đi học rồi" Dì Vương xuất hiện tại cửa phòng ngủ nói

Tô Thi Hàm vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bà mim cười nói: “Con biết rồi! Vừa rồi bị tiếng sấm làm mình tỉnh giấc, cho nên vô ý thức lại gọi một tiếng, con không sao đâu dì Vương người đi làm việc đi”

Nói xong Tô Thi Hàm đứng dậy xuống giường, thế nhưng vừa mới cử động một chút thì phăn eo đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức. Cô không khỏi cau mày hít vào một hơi rồi lấy tay đỡ phía sau lưng.

Dì Vương thấy thần sắc của cô không đúng, vừa mới chuẩn bị quay đi lại quay người lại hỏi: “Con bị làm sao thế?”

Tô Thi Hàm lắc đầu sắc mặt có chút nhợt nhạt nói: "Không có chuyện gì đâu dì Vương."

Dì Vương nhìn cô một hồi rồi mới đi phòng khách tiếp tục làm

Tô Thi Hàm ngồi ở trên giường, phần eo dường. như vẫn còn cảm giác đau nhức. Vị trí cột sống sau lưng lúc thì cứ như bị kim đâm, lúc thì giống như ai dùng búa lớn gõ một chút, từng cơn đau nhức thỉnh thoảng truyền tới.

Cả một buổi chiều Tô Thi Hàm không quá thoải mái, ngồi xuống không thoải mái như vậy cho nên cô dứt khoát nằm xuống. Nhưng mà nằm xuống thì cũng chỉ làm cơn đau hơi dịu một chút

Mắt thấy trời gần tối, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là Tân Lãng tan học. Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, hơn nữa còn không có xu hướng tạnh, mưa càng lúc càng to hơn.

Tô Thi Hàm chịu đựng cơn đau, đi ra phòng ngủ tới phòng khách thấy đì Vương lập tức hỏi: "Dì Vương! Lúc Tăn Lãng đi ra cửa có mang dù theo không?"

Dì Vương lắc đầu nói: “Hình như là không có, lúc cậu Tân đi tới trường thì bên ngoài trời không có mưa. Cậu Tân đi được khoảng 45 phút sau thì trời mới bắt đầu mưa”

Tô Thi Hàm nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sau đó trở về phòng mặc áo khoác vào rồi cầm hai cây dù đi ra ngoài.


Mặc dù quãng đường từ trường học về nhà không. xa, nhưng mà Tân Lãng nếu như đầm mưa về, thì sợ là sẽ ướt sũng mất.

Ở Trường học.

Sau khi tan học.

Dương Bân nhìn sắc trời bên ngoài hỏi: “Trời đang. đẹp như thế, sao tự nhiên lại mưa nhỉ? Tôi không có mang dù, mọi người có ai mang theo không?”

Tôn Húc lắc đầu, Chu Kỳ bất đắc dĩ giang tay ra.

Dương Bân nhíu mày nói: "Xem ra chúng ta chỉ có thể dầm mưa chạy về”

"Anh Lãng anh có mang dù không?” Tôn Húc hỏi Tần Lãng.

Tần Lăng nhìn sắc trời một chút rồi cũng bất đắc dĩ läc đầu trả lời: “Không có.”

“Vậy anh phải làm sao đây? Chúng tôi chạy về ký túc xá chỉ khoảng ba tới năm phút, cùng lắm thì xem như bị mưa xối cho một trận, nhưng mà anh thì về nhà có chút xa nha” Dương Bân lo lắng nói.

“Không sao đâu, thân thể tôi khoẻ mạnh nên tắm một trận mưa nhãm nhò gì” Tần Lãng cười cười phóng khoáng đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

Bên trong hành lang, ở cửa ra vào tụ tập không ít sinh viên đều đang ở đây chờ mưa tạnh.

Có một vài nam sinh thì đâm đầu trong mưa chạy, tính dùng tốc độ chiến thẳng mọi thứ. Nhưng mà phần lớn sinh viên thì đứng ở chỗ này chờ đợi.

Tần Lãng cũng đang định chạy về nhà, nhưng mà đột nhiên nhìn thấy một bóng người chậm rãi đi tới.

Tô Thi Hàm trong tay đang bung ra một cây dù màu tím đen che mưa, tay còn lại cầm một cây dù màu đen đang hướng về bên này đi tới. Ánh mắt thì nhìn ngó nhóm sinh viên xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.

Khi cô nhìn thấy Tăn Lãng khuôn mặt trở nên nhu hoà, khóe miệng hơi hơi giương lên


Mỹ nữ cười lập tức để cho các sinh viên xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.

Hoa khôi học đường Thượng Hải, trăm năm mới có một lần quả nhiên cười là khuynh quốc khuynh thành

Dương Bân cũng nhìn thấy Tô Thi Hàm rồi hẳn mập mờ nảm nằm bả vai Tân Lãng nói:" Chị dâu tới đón anh về kìa anh Lãng”

Tần Lãng đi xuống bậc thang, Tô Thi Hàm lập tức bước nhanh hơn, hai người cùng nhau đứng dưới dù.

“Sao em lại tới đây?” Tân Lãng hỏi.

“Em thấy cơn mưa này còn lâu mới ngừng, cho nên đi đón anh” Tô Thi Hàm nói.

Tần Lãng giơ tay lau giọt nước mưa trên trán cô Mưa lớn như vậy lại còn có gió, em phải ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ mới đúng”

“Không có sao đâu em có mang dù mà” Tô Thí Hàm lung lay dù che mưa trong tay.

“Cơn mưa lạnh buốt rơi nhẹ vào mặt, giọt nước mất ấm hòa cùng với mưa...”

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hát, khiến Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng nhau quay đầu lại nhìn. Bắt gặp ba người bạn cùng phòng đang nháo nhào làm bộ dạng giả khóc.

Thấy hai người họ quay đầu lại, Dương Bân nói

" Ài!Hai người phát cơm chó tốt quá, tôi sắp bị nhét đầy dạ dày rồi đây”

Tôn Húc tiếp lời: “Anh Lãng có gia đình rồi có khác, trời mưa thì có người tới đón. Không giống như. chúng ta, một đám chó độc thân nên chỉ có thể hát IBăng Vũ đúng là cô đơn và lạnh lẽo mà”

Chu Kỳ nói: “Quả chanh trên cây chanh, bạn và tôi ở dưới cây chanh, thật là quá chua”

Bạn học xung quanh không khỏi cười rộ lên, nhưng mà nhìn Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm cùng nhau che dù đứng dưới mưa. Cả đám người đều biểu hiện ra gương mặt đầy hâm mộ.

Bình Luận (0)
Comment