Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 90

Lâm Hùng nhìn thấy bình luận của ông Tô, không nhịn được liếc nhìn bên kia Tân Lãng và Tô Thi Hàm.

Hắn vụng trộm mỉm cười, trực tiếp mở ra khung chat với ông Tô,

Lâm Hùng: "Lão Tô! Đây không phải thứ lần trước. tôi mua, cái này so với cặp hạch đào lần trước tôi mua. tốt hơn nhiều!”

Nói xong, hẳn chụp một tấm hình cặp hạch đào mà hẳn mang tới, rồi gửi qua cho cha của Tô Thi Hàm.

Cha Tô Thi Hàm nhìn một chút, nói: “Hai cặp. hạch đào điêu khắc đều rất tinh mỹ, nhưng mà đôi Long Phượng này đúng là xuất sắc hơn hẳn.”

Lâm Hùng: "Đúng vậy! Hơn nữa, hai cái này đều do một cao thủ trẻ tuổi điêu khắc ra, cặp Long Phượng. này là báu vật trấn tiệm trong cửa hàng của hẳn!”

Cha Tô Thi Hàm: “Ồ? Người trẻ tuổi sao? Điêu khắc tốt như thế tôi còn tưởng là một vị nghệ nhân điêu khảc đã có tuổi.”

Lâm Hùng: "Ha ha, lúc trước tôi cũng nghĩ như. vậy nhưng mà hôm nay tôi đã gặp được cậu ta. Hôm nay là ngày cửa hàng của cậu ta khai trương, lúc trước tôi nghe Lâm Lâm nói cậu ta cùng với nó tuổi xấp xỉ nhau. Hôm nay được gặp quả thật là một người trẻ tuổi, dáng dấp còn rất đẹp trai

Lâm Hùng: "Lão Tô! Người trẻ tuổi ưu tú như vậy thực sự là không nhiều nha, còn đang học đại học vậy mà đã tự mình mở một cửa hàng điêu khắc thủ công, việc làm ăn cũng khá vô cùng. Hơn nữa tay nghề điều khắc của cậu ta khá như thế về sau nhất định có thể kiếm nhiều tiền! Còn có còn có.

Lâm Hùng liếc mắt nhìn cách đó không xa, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm đang nói chuyện. Dường như là sợ Tô Thi Hàm đứng ở nơi đó sẽ mệt mỏi, Tân Lãng căm ghế để cho cô ngồi xuống, còn nhẹ nhàng lấy tay xoa bờ vai của cô, vẻ mặt trông hết sức ôn nhu.


Lâm Hùng cười nói: "Còn có, cậu ta rất biết quan tâm người khác, người làm điêu khắc thì tâm tư rất trầm ổn!”

Cha Tô Thi Hàm thấy Lâm Hùng liên tục gửi đến ba tin nhẳn, trong lòng có một chút ngạc nhiên.

Đã lâu rồi không thấy lão Lâm khen người khác như thế, đối phương lại cùng Lâm Lâm nhà bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, cha Tô Thi Hàm đoán lão Lâm đại khái là muốn đối phương làm con rể hẳn!

Cha Tô Thi Hàm: "Ông khen ngợi cậu ta lên tận trời như vậy chắc không phải là vừa ý người ta rồi đấy chứ, muốn đem người ta biến thành con rể nhà ông à?”

Lâm Hùng: “Nếu là cậu ta có thể vừa ý Lâm Lâm nhà tôi, vậy thì tôi phải thắp nhang cầu nguyện rồi!”

Cha Tô Thi Hàm: "Lâm Lâm nhà ông dung mạo xinh đẹp, với lại cũng rất ưu tú ông đừng coi nhẹ nó. như thế”

Lâm Hùng: “Ài!Không phải tôi tự coi nhẹ mình, sợ là thật sự không có phúc khí này, không nói cái này nữ. Lão Tô! Tôi chụp vài tấm hình cho ông xem, cửa hàng của tên nhóc này thực sự không tệ”

Lâm Hùng chụp mấy tấm hình cảnh bên trong cửa hàng, ông chỉ chụp đại khái vài tấm chứ không. chụp nhiều. Dù sao hắn cũng muốn giấu diếm quan hệ của Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng.

Cha Tô Thi Hàm nhìn những bức hình, đối với cửa hàng có mấy phần hiếu kỳ.

Cha Tô Thi Hàm: "Trang trí trong cửa hàng nhìn cũng không tệ, tác phẩm thủ công cũng rất nhiều. Lăn sau tôi đi công tác ở Thượng Hải thì ông phải dẫn tôi đi đến cửa hàng này để tham quan nhé, đúng lúc các đối tác làm ăn của tôi cũng có một vài người rất yêu thích điêu khắc hạch đào, đến lúc đó tôi có thể mua chút gì đó về tặng người ta”


Lâm Hùng thấy được câu này nhịn không được vụng trộm cười.

Lâm Hùng: “Được nha! Ông mà đến đây chắc chân sẽ được giảm giá rất lớn đấy!"

Cha Tô Thi Hàm thấy câu nói này hơi có chút nghỉ hoặc, nhưng mà cũng không có suy nghĩ nhiều như. vậy. Có lẽ Lâm Hùng cùng chủ cửa hàng quan hệ không tệ mới có thể nói như vậy.

Hai người hàn huyên một hồi nhóm người ông Lý có việc muốn đi, Lâm Hùng ở trong cửa hàng chọn lấy mấy vật trang trí điêu khắc thú công, sau đó tính tiền xong rồi cũng rời đi.

Bọn họ vừa đi, Tô Thi Hàm lập tức hỏi thăm Lâm Tiêu tình huống của cha cô.

Lâm Tiêu: “Yên tâm đi! Mình đã làm xong!"

Tô Thi Hàm: “Nhanh như vậy? Bác Lâm sẽ giữ bí mật sao?”

Lâm Tiêu: “Cậu có thể không tin cha mình, nhưng mà cậu tuyệt đối phải tin tưởng mình chứ! Hắc hắc, mình đã mò được mấy chỗ giấu tiền của cha. Mình dùng cái này uy hiếp ông ấy, ông ấy chắc chẳn sẽ không nói nửa lời ra đâu. Dù sao lần trước mua đôi điêu khắc hạch đào kia của Tân Lãng, tất cả tiền riêng của ông ấy đều bị mẹ tớ thụ lại”

Tô Thi Hàm nghe thấy câu nói này không khỏi đầu nở nụ cười.


Tân Lãng tới hỏi: “Thế nào? Cười cái gì vậy?”

Tô Thi Hàm ngẩng đầu, trong mắt vẫn có ý cười, nói: “Em cùng Lâm Lâm nói chuyện vui thôi, hôm nay. không phải là Bác Lâm biết quan hệ của hai chúng ta

sao? Em thật lo lắng Bác Lâm nói cho cha em nghe, Bác Lâm cùng cha em quan hệ rất tốt. Nhưng mà em đã để cho Lâm Lâm giải quyết Bác Lâm, ông ấy sẽ không nói ra đâu.”

Tân Lãng nhìn cô, Tô Thi Hàm cười kể với hản toàn bộ quá trình.

Tân Lãng nghe xong, cũng không nhịn được nở nụ cười, nói: “Không nghĩ tới Bác Lâm lòng can đảm lại lớn như vậy, làm gian thương để kiếm lời. Chưa gặp. qua hàng lập tức đã dám muốn nhiều hơn 200 ngàn tệ, khó trách bị phát hiện nhanh như vậy.”

Tô Thi Hàm gật đầu: “Đúng vậy! Sau khi chuyện lần trước bị phát hiện, dì Hoàng đã lấy lại tất cả tiền riêng của Bác Lâm. Lần này ông ấy lại đổi chỗ giấu tiền ở nơi khác, nhưng lại bị Lâm Lâm biết được mà dùng cái này để uy hiếp, thế là Bác Lâm lập tức đáp ứng giúp chúng ta giữ bí mật”

Tân Lãng nhìn xem khuôn mặt tươi cười của cô, đột nhiên nghiêm túc nói: "Anh sau này chắc chắn sẽ không giấu tiền riêng”

Tô Thi Hàm bán tín bán nghỉ nhìn hẳn: “Thật sao? Đàn ông không phải đều thích giấu tiền riêng à”

Tân Lãng xích lại gần nàng, hạ giọng nói: “Vợ của anh mỗi lần đều cho anh 200 ngàn tệ để tiêu vặt, anh căn bản không cần phải giấu làm gì” Tô Thi Hàm nghĩ đến sự tình lần trước cô cho hẳn lền, nói đó chỉ là tiền tiêu vặt. Bây giờ nghe thấy Tân Lãng nói là vợ cho, trong lòng lập tức ngượng ngùng dâng lên.

Lúc 1:00 trưa thì lưu lượng khách trong cửa hàng. ít đi một chút, Tân Lãng thu dọn thức ăn vừa ăn còn dư lại, thuận tiện đem thùng rác buổi sáng cũng dọn dẹp. Hẳn gom tất cả lại cùng một chỗ đem ra ngoài, Tô Thi Hàm lưu lại quầy thu ngân.

Vừa dọn dẹp hết rác rưởi ném vào thùng rác ở phía ngoài, điện thoại Tân Lãng lập tức vang lên.


Là mẹ Tân Lãng gọi video tới.

Tần Lãng bắt máy.

Mẹ Tần Lãng ở đầu bên kia điện thoại vui vẻ nói “Con trai! Không có quấy rầy con chứ? Hôm nay là ngày cửa hàng con khai trương, buổi sáng sợ con quá bận rộn, nên mẹ và cha con không dám hỏi. Lúc này hẳn là rãnh rỗi, cho nên mẹ gọi đến hỏi một chứt. Hôm nay ngày đầu tiên khai trương, buôn bán của cửa hàng như thế nào?”

Cha Tân Lãng cũng ở ngay bên cạnh, trong video lộ ra nửa gương mặt, ánh mắt cũng nhìn điện thoại.

Xem ra cha mẹ đều rất quan tâm chuyện bên này. của hẳn.

Tân Lãng cười nói: “Rất tốt! Mẹ, sáng hôm nay. khách hàng rất nhiều, bây giờ là giờ nghỉ trưa cho nên người hơi ít một chút”

Mẹ Tân Lãng: “Vậy sao? Nhiều người là tốt rồi, lúc khai trương có được nhiều khách là rất tốt Chúc mừng. con trai nhà ta, bây giờ chính thức trở thành ông chủ rồi đúng không! Đúng rồi con trai, cửa hàng của con trông ra sao? Mẹ và cha con vẫn còn chưa thấy qua đấy, bây giờ con đang ở bên ngoài, không có ở trong cửa hàng sao?”

Tân Lãng: "Con mới ra ngoài vứt rác, vẫn còn đang ở cửa hàng, để con chuyển qua camera sau, cho cha mẹ xem cửa hàng”

Mẹ Tân Lãng: “Được.”

Tân Lãng mở ra camera sau, hướng về phía cửa ra vào bằng kính quay hình một vòng, mỗi một chỗ đều không dừng lại quá lâu. Trong tiệm còn có lác đác một vài khách hàng, quay trúng người khác sẽ không tốt lắm.

Nhưng mà cha mẹ Tân Lãng lúc này đều ghé vào màn hình quan sát, trông cực kỳ nghiêm túc. Đương nhiên cũng nhìn thấy quầy thu ngân thoáng qua một cái, thấy đươc Tô Thi Hàn đứng sau quầy thu ngân.

Bình Luận (0)
Comment