Ô Danh

Chương 60

Khuất nhục

Y phục thái tử điện hạ từng mặc thì không giống.

- --

Khuất nhục: áp bức, lăng nhục

- --

Tuế Yến và Giang Ân Hòa run rẩy: "Dọa chết ta!"

Vô Sự đứng trước bảo vệ hai người, y ôm quyền: "Làm kinh động tiểu hầu gia."

Bằng thời gian nói một câu như vậy, hai bên đã lao vào hỗn chiến.

Ám vệ Tuế Yến với Giang Ân Hòa dẫn theo đều mặc y phục gia đinh bình thường trong phủ, bọn họ đánh nhau với đám thích khách bận y phục đi đêm, đao kiếm lóe nhau, chiêu nào cũng chí mạng, vô cùng hung tàn.

Trong tiếng đao kiếm chạm nhau leng keng ấy, có lúc đao kiếm hai bên quét đến, âm thanh làm người ta khiếp hãi đau cả răng.

Hai người được mấy người Vô Sự bảo vệ, trông thấy cảnh trước mặt hoa cả mắt, vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu sao.

Tuế Yến hỏi nhỏ: "Ngươi dẫn mấy người theo?"

Giang Ân Hòa cũng nói nhỏ theo: "Tám người."

"Ta dẫn mười người."

Hai người đếm sơ thử người mình trong trận hỗn chiến rồi hai mặt nhìn nhau.

"Vậy năm người dư ra là của ai?"

Giang Ân Hòa "hây da", y tỏ ý không câu nệ tiểu tiết: "Kệ đi, dù sao không phải kẻ địch là được. Có khi anh ngươi lo lắng nên âm thầm phái thêm đó."

Tuế Yến suy nghĩ gì đó, cả buổi sau hắn mới nghiêng đầu, đang định nói ra kết luận của bản thân thì thấy Giang Ân Hòa đạp tung vụn gỗ đá cửa ra, y lớn tiếng hét "Hàm Duệ Hàm Duệ" rồi tất tưởi chạy đi.

Căn phòng nhỏ của Hàm Duệ đã bị đám thích khách phá bừa từ lúc nãy, ủa không, có thể là nó đã bề bộn ngay từ đầu, có phá cũng không hủy được cái gì.

Giang Ân Hòa vọt vào trong, đến khi hai mắt thích ứng được bóng tối thì trông thấy một dáng người nằm nghiêng trong góc, không rõ sống chết.

Hai chân y mềm oặt suýt đứng không nổi, may mà có Tuế Yến theo sau đỡ lấy.

Giang Ân Hòa thì thầm gọi: "Hàm Duệ…"

Y hất tay Tuế Yến rồi loạng choạng nhào tới, dịu dàng đỡ Hàm Duệ đang nằm đấy dựa vào khuỷu tay mình. Y chỉ thoáng nhìn thôi hơi thở đã phát run.

Hàm Duệ nhắm nghiền đôi mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy toàn bùn dơ không biết cọ ở đâu dính vào. Lúc Giang Ân Hòa đỡ nàng lên, Hàm Duệ yếu ớt hé mắt nhìn chăm chú hồi lâu mới nhận ra người tới là ai.

Giang Ân Hòa trông thấy dáng vẻ mong manh này của nàng ta, trái tim như bị thứ gì đó siết chặt, y hét lên: "Hàm Duệ!"

Hơi thở nàng yếu ớt như tơ: "Giang công tử…"

Giang Ân Hòa nắm chặt cánh tay mảnh dẻ của nàng: "Là ta, ta đến rồi, ta tới cứu nàng đây!"

Hàm Duệ gượng nở nụ cười thoải mái: "Trước… khi chết có thể… gặp được người, thật sự quá, tốt rồi…"

Tuế Yến đứng bên cạnh, dường như hắn không nhẫn tâm nhìn nữa, quay đầu bịt miệng mình lại, đôi vai run run.

Giang Ân Hòa nức nở: "Nàng nói cái gì ngốc vậy? Cái gì mà chết không chết? Có ta ở đây nàng sẽ không chết đâu!"

Vô Sự đứng một bên khó xử nhắc: "Giang công tử, hay là chúng ta đi xem đại phu đi?"

Dường như nghe vậy Giang Ân Hòa mới sực nhớ đến, y toan bế Hàm Duệ lên cất bước chạy nhanh.

Hàm Duệ đè tay y lại, nàng nói trong đau khổ: "Không được rồi… ta không xong rồi…"

Giang Ân Hòa sợ tới mức lập tức dừng động tác lại, y nhìn nàng bằng đôi mắt đẫm lệ.

Hàm Duệ ho nhẹ mấy tiếng, giọng nói ngày một nhỏ dần: "Giang công tử, thật ra khi đó ta không phải vô tình trộm đồ của người, thật ra… lúc đó… ta đã không còn đường để đi, mới làm chuyện bất đắc…"

Bây giờ Giang Ân Hòa làm gì còn quan tâm chuyện cũ từ đời tám hoánh, y cất giọng lẫn trong tiếng khóc: "Ta tha thứ cho nàng rồi, nàng đừng nói nữa!"

Tuế Yến bỗng ho một tiếng.

"Ta sợ nếu còn không nói, sau này sẽ không còn… cơ hội nói ra nữa… Giang công tử, người có thể ôm ta không?"

Có vẻ như trước cảnh người thân quen của mình sắp phải rời xa, Giang Ân Hòa bị sự đau thương đả kích nên không hề nghe thấy lời nhắc nhở của Tuế Yến, y không nói thêm lời nào đã ôm Hàm Duệ vào lòng, nước mắt lưng tròng: "Ôm nàng, chỉ cần nàng không chết ta sẽ ôm nàng mãi mãi."

Hàm Duệ nở nụ cười nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt…"

Nàng nói xong thì nhẹ nhàng quàng tay lên vòng eo mảnh khảnh của Giang Ân Hòa, khép hờ đôi mắt.

Giang Ân Hòa: "..."

Cả người cứng đờ, y cúi đầu không dám tin nhìn Hàm Duệ còn đang nhắm nghiền đôi mắt, chốc sau thì tức hộc máu: "Ngươi lại chơi ta?!"

Giang Ân Hòa tức giận bừng bừng vứt Hàm Duệ xuống đất, sau khi đau thương quá độ lại vui mừng quá sức, trong một chốc y không biết nên bày ra biểu cảm nào mới đúng, chỉ còn cách hung dữ trừng Hàm Duệ, hai tay thì vội vàng che eo mình lại.

Còn Hàm Duệ vốn đã "không được rồi" thì từ từ bò dậy ngồi xếp bằng, nàng ta cười hì hì: "Bị phát hiện rồi, hì hì."

Giang Ân Hòa tức gần chết, ban nãy Hàm Duệ sờ s0ạng eo mình như vậy, y mà còn không nhận ra người ta đang diễn trò thì thật sự thành tên ngốc mất.

Tuế Yến che miệng nhịn cười từ nãy đến giờ rốt cuộc hết nhịn nổi phải cười thành tiếng.

"Giang Ân Hòa ơi, Giang tiểu công tử à, trên người nàng ta không có vết thương cũng chẳng có máu, hơi thở ổn định tới không thể ổn hơn. Con mắt nào của ngươi nhìn ra nàng ta sắp ngỏm vậy? Lát nữa ta phải đi tìm Tống Tiển…"

Giang Ân Hòa tức rầm trời trừng hắn: "Không được nói với kẻ khác!"

Tuế Yến thấy y có vẻ thật sự tức giận thì hai tay đưa về phía y hơi đè lại, tỏ ý kêu y bình tĩnh: "Được rồi được rồi, chuyện hồi đó là ta làm sai, ta xin lỗi ngươi đó, đừng giận."

Giang Ân Hòa miễn cưỡng tin lời hứa của hắn.

Hàm Duệ đứng dậy phủi bùn đất trên người: "Lúc bà cô đây lăn lộn ở miếu Thành Hoàng có khi bọn chúng còn đang bú tí đấy, muốn giết ta à, không nhìn xem bà đây lăn lộn trên đường nào… Giang tiểu công tử, ban nãy ngươi không cho là ta chết thật đấy chứ?"

Giang Ân Hòa đứng đờ ra đó, oán hận nhìn nàng ta. Nghe thấy câu này thì vành mắt ửng đỏ, một tấm chân tình bị người ta lấy ra tùy tiện đùa cợt lăng nhục, nỗi ấm ức chợt tràn khắp cõi lòng.

Y hít sâu rồi gằn giọng nói: "Không sai, nhưng giờ ta hối hận rồi, thật lòng thật dạ với ngươi cũng thật là lãng phí tình cảm. Hàm Duệ cô nương, không hẹn ngày gặp lại."

Y nói xong thì miễn cưỡng duy trì phong độ xoay người phất tay áo bỏ đi, cũng không hề nhìn lại.

Hàm Duệ điếng người, nàng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng quyết ý rời đi đấy, bỗng chốc thấy luống cuống.

Nàng ta quay sang cầu cứu Tuế Yến theo bản năng nhưng Tuế Yến vô tội nói: "Đừng nhìn ta như thế, là ngươi muốn trêu y. Nói thật ta chưa bao giờ thấy y giận dữ tới vậy, ngươi cũng giỏi thật đấy."

Hắn gọi Vô Sự: "Đi theo Giang Ân Hòa, bên ngoài loạn như vậy, đừng để y bị thương."

Vô Sự nhận lệnh rời đi.

Bên ngoài có vẻ đã được xử lý ổn thỏa, Tuế Yến bước ra khỏi căn nhà thì thấy ám vệ đã trói gô đám thích khách lại, có vẻ định đưa về thẩm vấn.

Tuế Yến sửa sang lại tay áo, hắn không mấy để ý đến, chỉ thản nhiên nói: "Không cần thẩm vấn, giết hết."

Ám vệ sửng sốt: "Hầu gia, sau lưng đám thích khách này nhất định có người bày mưu, nếu không tra ra…"

Tuế Yến cười khẽ, ung dung nói: "Ngươi cảm thấy bọn chúng ngang nhiên thích sát trọng thần đương triều giữa phố thế này thì sẽ nôn ra ai là kẻ chủ mưu à? Hơn nữa dù cho chúng có nói là ai đi nữa thì một chữ ta cũng không tin."

Có vẻ ám vệ là người bên cạnh Đoan Minh Sùng, thấy Tuế Yến cười mỉm như gió xuân thì sững ra đó.

"Ngay tại đây, giết đi, sẽ có người đến dọn dẹp cho."

Nếu Giang Ân Hòa đứng đây có khi hắn sẽ lo tiểu thiếu gia không rành thế sự ấy không thể thấy máu. Bây giờ xung quanh không ai, hắn giết người cũng không cần lo gì thêm.

Ám vệ của hầu phủ nhận lệnh vâng lời, tay vung đao hạ, máu bắn lênh láng.

Tuế Yến chẳng buồn nhìn tới, hắn quay sang nhìn Hàm Duệ đi ra khỏi căn nhà nhỏ: "Chỗ này không ở được nữa, tới chỗ ta đi."

Hàm Duệ ngoái đầu nhìn góc tường máu chảy thành sông, nàng ta không nói lời nào đã gật đầu hệt như nhìn cảnh tượng đó nhìn đã quen.

Có hơi mất hồn mất vía.

Tuế Yến cười hỏi: "Biết sai chưa?"

Hàm Duệ gật đầu: "Y sẽ không… để ý tới ta nữa sao?"

"Cái này cũng khó nói, dù sao lần này ngươi cũng quá đáng lắm."

Hàm Duệ rầu rĩ không vui.

Tuế Yến thấy nàng ta ăn vận mỏng manh, bờ vai run run thì thở dài, hắn cởi áo choàng của mình phủ lên người nàng ta: "Đi, về trước rồi nói. Chuyện này ta cũng có chỗ sai, đợi y bớt giận ta đưa ngươi tới Giang phủ tìm y."

Hàm Duệ gật đầu.

Bấy giờ Tuế Yến mới quay người, hắn liếc nhìn thi thể nơi góc tường rồi bình thản dời tầm mắt, đi với Hàm Duệ về hầu phủ.

Hàm Duệ cũng là khách quen ở hầu phủ, sau khi Tuế Yến sắp xếp cho nàng xong thì Vô Sự từ ngoài đi vào.

"Giang công tử đã trở về phủ."

Tuế Yến gật đầu: "Y rời khỏi sau phố thì đi đâu?"

Vô Sự nói theo sự thật: "Sau khi Giang công tử đi được nửa đường thì hình như người có hơi hối hận, y đứng tần ngần ở đấy một lúc rồi vòng ra lối sau con đường nấp đấy, sau khi thấy thiếu gia với Hàm Duệ cô nương rời khỏi y lại bước ra đứng đó một chốc rồi mới về phủ."

Tuế Yến nén cười. Xem ra Giang Ân Hòa cũng chẳng giận bao nhiêu, có khi lúc đấy y thấy lòng tốt bị chó gặm mới ấm ức xấu hổ bỏ đi mất. Đến khi bình tĩnh lại khéo y còn hối hận vì đã nặng lời như vậy với Hàm Duệ cơ.

Ở ngoài lăn lộn cả buổi sáng, lúc Tuế Yến trở về hầu phủ, Đoan Minh Sùng đã rời khỏi từ lâu. Hắn thay đổi quần áo rồi ở trong phòng huân hương an thần một hồi, đến khi che giấu được hoàn toàn mùi máu tanh hắn mới lượn lờ tới tiền viện tìm Tuế Tuần.

Tuế Tuần đang định đi tìm hắn, vừa trông thấy hắn bày ra dáng vẻ vô tâm vô tư đi tới thì y lập tức nổi giận: "Tuế Yến!"

Tuế Yến vô tội nhìn y: "Huynh trưởng? Sao vậy?"

Tuế Tuần kéo hắn tới đánh giá trên dưới một phen, thấy không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, kế đó sắc mặt y càng xấu: "Gặp thích khách bên ngoài quay về sao không nói với ta? Nếu không phải ta hỏi gia tướng đi theo đệ thì đệ định giấu ta luôn đúng không?"

"Ta có bị thương đâu, có gì đáng nói đâu."

Đời trước hắn gặp ám sát nhiều lần, cho dù chịu kinh hãi ra sao cũng đâu ai để nói cùng, lâu dần hắn đã tự thành thói quen đấy.

Tuế Tuần giận dữ: "Không lẽ chuyện này không phải chuyện lớn à?"

Tuế Yến thấy y giận thật thì vội vàng sửa lời: "Ta… ta vốn định sang đây nói với huynh trưởng đó, không hề có ý giấu diếm, hơn nữa việc này còn có chỗ kỳ quặc."

Tuế Tuần thấy hắn có ý định nói thật thì mới thoáng thu lại vẻ giận dữ, y lạnh lùng hỏi: "Chỗ nào kỳ quặc?"

"Nhóm thích khách đó có vẻ đã biết trước ta sẽ tới con phố sau miếu Thành Hoàng còn chờ sẵn ở đó từ sớm."

Tuế Tuần cau mày: "Từ phủ đi ra, đệ rong chơi bên ngoài bao lâu?"

Tuế Yến suy nghĩ rồi đáp: "Một hai canh giờ nhỉ?"

Tuế Tuần lập tức mắng: "Một hai canh giờ? Bấy nhiêu đã đủ cho kẻ khác xếp nửa số quân lính vào miếu Thành Hoàng, là đệ ở ngoài rêu rao quá mức. Sao, không lẽ định nói hầu phủ có mật thám à?"

Tuế Yến chỉ muốn thay đổi đề tài, hắn vô tội chớp mắt: "Thế à, vậy sau này ta không tùy tiện ta ngoài nữa."

Tuế Tuần trừng mắt, giận hắn không có tiền đồ.

"Thái tử điện hạ đã đi rồi à?"

Tuế Tuần: "Ừ, Hôm nay rốt cuộc hai người sao vậy? Sao điện hạ lại mặc y phục của đệ?"

Tuế Yến ngoẹo đầu đáp: "Đồ y bị ướt, ta lấy ra cho y mượn thay."

Tuế Tuần đang định nói nữa Tuế Yền bỗng phấn chấn hẳn, hắn vui vẻ nói: "Ca, ta thích bộ y phục đó lắm lắm luôn, không thể tùy tiện tặng cho thái tử được. Sáng mai tảo triều huynh đưa ta theo nha, sau khi tan triều ta tiện đường đến đông cung lấy đồ về."

Tuế Tuần: "..."

Tuế Yến đã tới tuổi thượng triều, nhưng nhờ có Đoan Minh Sùng giúp hắn chống đỡ trong triều nên chuyện thượng triều nghị chính toàn xem tâm tình. Cơ mà nhắc tới chuyện thượng triều phải dậy sớm thì tâm tình hắn làm sao tốt được, thành ra ba năm nay, số lần hắn thượng triều có thể đếm hết trên đầu ngón tay. Hoàng đế mắt nhắm mắt mở, các đại thần thấy cũng không lấy làm lạ lùng gì.

Tuế Tuần cau mày: "Lúc đưa bộ đồ đó sang đệ còn chê này chê nọ mà phải không? Hơn nữa ta nhớ hình như đệ có chứng ưa sạch sẽ, một ngày phải thay mấy bộ. Quần áo quý giá ra sao dù cho đổ chỉ một giọt nước đệ cũng không mặc lần thứ hai, sao giờ…"

"Y phục thái tử điện hạ từng mặc thì không giống."

Ta mặc vô quan tài còn được nữa là.

Tuế Tuần: "..."

Có phải tên khốn kiếp này bị mình nuôi hỏng hóc rồi không?

Tuế Tuần bắt đầu lo lắng, lỡ đâu liệt tổ liệt tông Tuế gia trên cao trông xuống thấy bộ dạng trụy lạc bừa bãi này của Tuế Yến thì có bổ thiên lôi xuống đây không?
Bình Luận (0)
Comment