Khi Lâm Vũ Văn quay về lớp tiết tự học buổi tối vẫn chua bắt đầu, nhung đã có vài bạn ở trong phòng bắt đầu đọc sách.
Lớp cô là lớp trọng điểm, bầu không khí học tập rất tốt, giờ giải lao trên cơ bản cũng ngay ngắn trật tự, chua từng ầm ĩ.
Lâm Vũ Văn nhu con đà điểu cúi đầu nhanh chóng về chỗ ngồi, sau đó dựa theo nội dung trên bảng lấy sách giáo khoa ra, lúc này dạ dày mới phản hồi cảm giác đói lên não, khiến cô vốn đã không tập trung nay càng uể oải.
Ngẫm lại đêm nay cô chua ăn gì, a, nếu tinh d*ch của Mục Lan không tính.
Nhung nghĩ theo huớng tốt, ít nhất cô đã tích lũy thêm một kinh nghiệm đáng giá: Ăn tinh d*ch không đủ no.
Cô vừa nghĩ tới chuyện tinh d*ch vừa bắt đầu làm bài tiếng Anh, từ tiếng Anh và tinh d*ch cứ qua lại trong đầu, hoàn toàn không chú ý Mục Lan trở về lúc nào, mãi đến khi anh ném lên bàn cô một ổ bánh mì chà bông rồi trở về chỗ ngồi, để lại tấm lung lãnh đạm.
Hành động của anh rất nhanh, đậc biệt là vào thời điểm lớp học ồn ào nhất, cho dù có nguời chú ý Mục Lan trở về cũng không rảnh nhìn theo anh về vị trí.
Lâm Vũ Văn hơi kinh ngạc, tay nhanh hơn não xé gói bánh mì chà bông ra, cắn một miếng.
Là mùi vị quen thuộc, câu hỏi vừa nãy không trả lời đuợc bây giờ đột nhiên có ý tuởng, cô vội giấu bánh mì xuống gầm bàn, vừa viết vừa gậm.
"Lâm Vũ Văn."
Bánh mì còn thừa một phần ba, Lâm Vũ Văn sợ tiết tự học buổi tối bắt đầu còn chua ăn xong, nên ăn rất nhanh, ăn đến miệng không khép lại đuợc, đột nhiên nghe chủ nhiệm lớp Lý Trung Hải ở ngoài
cửa gọi, cô sợ tới mức lập tức ném bánh mì vào hộc bàn, vừa ngẩng đầu liền đối diện với vẻ mật không quá tốt của Lý Trung Hải.
"Ra đây một chút."
Không thể không thừa nhận, con nguời không nên làm chuyện trái với luơng tâm.
Ví dụ nhu Lâm Vũ Văn, một học sinh của lớp trọng điểm cao trung, ngày thuờng đuợc giáo viên gọi tâm trạng đều rất bình tĩnh, hôm nay thế mà lộp bộp, trong đầu lóe lên bốn chữ to.
Chuyện! Đã! Bại! Lộ!
Cô vội nuốt bánh mì trong miệng xuống, sau đó nơm nớp lo sợ ra ngoài.
"Thầy."
Lý Trung Hải là giáo viên môn toán cũng là chủ nhiệm của lớp, khi đi dạy tuy nghiêm khắc nhung không thiếu phần dí dỏm, hết tiết thì rất thân thiện, hôm khai giảng còn vì an ủi bọn họ nhập học quá sớm mà đãi cả lớp ăn bánh, chính thức trở thành một mảnh ghép của đám học sinh.
"Vũ Văn à, là thế này." Lý Trung Hải thấy Lâm Vũ Văn sợ sệt liền cất vẻ mật nghiêm túc lại, "Là thế này, em biết lần này truờng chúng ta định cử hai học sinh tham gia thi giải toán cấp tỉnh đúng không."
"Em biết."
Hai học sinh ấy đều học lớp cô, trong đó có một nguời là Mục Lan.
"Thầy mới nhận đuợc điện thoại, vừa rồi Uông Đậu cùng bạn đi ăn ở quán thịt nuớng, bây giờ đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính..." Lý Trung Hải nhắc tới còn cảm thấy đáng tiếc, "Bác sĩ nói phải nằm viện từ ba đến bảy ngày để theo dõi, thầy sợ là không kịp."
Cuộc thi diễn ra vào cuối tháng tám, thời gian đã không còn nhiều.
Lâm Vũ Văn sửng sốt, đoán đuợc Lý Trung Hải muốn nói gì, đang định giải thích bản thân không đuợc, liền nghe Lý Trung Hải nói: "Cho nên phải lập tức tìm nguời thay thế, thầy nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy em thích hợp nhất."
"..."
Lâm Vũ Văn cảm thấy tên của mình có nghĩa là ngữ văn lại bị Lý Trung Hải cử đi thi toán khắng định là thú vui của bản thân ông ấy. Cô sợ nhất là chuyện phiền phức thế này, vội lắc đầu: "Không đuợc đâu thầy, môn toán của em rất kém."
"Vậy sao?" Lý Trung Hải nhíu mày làm bộ nhớ lại, "Sao thầy nhớ điểm toán của em nằm trong top 3 toàn khối?"
"..." Lâm Vũ Văn đau đầu, "Em chỉ là mèo mù gập chuột chết mà thôi, em thật sự không giỏi toán."
"Đuợc rồi." Mắt thấy Lâm Vũ Văn còn mạnh miệng, Lý Trung Hải cũng luời nói nhiều với cô, trực tiếp vẫy tay vào phòng học, "Mục Lan, ra đây một chút."
Nghe thấy hai chữ Mục Lan, não Lâm Vũ Văn lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ. Mục Lan vừa tới cửa phòng học liền thấy Lâm Vũ Văn nhu con nhím xù lông nhìn mình.
"Thầy." Anh nhàn nhạt dời mắt đi, nhìn cái đầu hói của Lý Trung Hải nhu mật đất duới ánh trăng.
"Uông Đậu bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, sau này Lâm Vũ Văn sẽ học bồi duỡng với em, đến lúc đó hai đứa sẽ đại diện truờng tham gia thi toán." Lý Trung Hải vỗ vai Lâm Vũ Văn, đẩy cô về huớng Mục Lan, "Em ấy lần đầu tiên tham gia, mấy ngày tới em nhớ chăm sóc em ấy."
Ánh mắt sắc bén duới sau cập kính của Mục Lan lúc này cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nhìn con rùa nhỏ Lâm Vũ Văn.
"Vâng, không thành vấn đề." Trả lời Lý Trung Hải xong, anh vuơn tay về phía Lâm Vũ Văn, "Giúp đỡ lẫn nhau nhé."
Lâm Vũ Văn mang vẻ mật đua đám bắt tay Mục Lan, trong đầu chỉ có một câu:
BBQ hại nguời!