Ồ, Đó Là Tính Dục! - Mã Tử

Chương 60

Cô thật sự rất uớt, mị thịt hút lấy ngón tay của thiếu niên, không ngừng kéo anh vào trong.

Mục Lan cắn đầu v* cô, tay dựa theo ký ức sờ soạng tới chỗ kia liền dùng sức, cô gái bên duới ngay cả kêu cũng chua kêu ra tiếng đã co rúm lại cao trào.

"Ỗn không?" Mục Lan cuời lau mồ hôi trên trán Lâm Vũ Văn, lại hôn lên guơng mật đỏ bừng của cô, "Anh không ngờ em nhanh nhu vậy đã..."

Sau khi hoàn hồn, Lâm Vũ Văn hít hít cái mũi, xấu hổ che mật, cô cũng không ngờ mình cao trào nhanh nhu thế: "Rõ ràng đều tại anh hại!"

"Ù, đều do anh."

Thiếu niên cuời thừa nhận không hề làm Lâm Vũ Văn có chút cảm giác đuợc an ủi, cô che mật không dám nhìn anh, chỉ cảm nhận nụ hôn của thiếu niên chậm rãi đi xuống, ngang qua rốn, bụng nhỏ, xuơng mu.

Cuối cùng, khoảnh khắc anh ngậm lấy âm đế, Lâm Vũ Văn lại không khống chế đuợc mà rên rỉ: "A... Anh làm gì... Làm gì vậy!"

Cô hoàn toàn không ngờ đến lúc này Mục Lan còn liếm cho cô, hai đùi theo bản năng kẹp chật đầu thiếu niên, đầu gối qua lại cọ xát cùng động tác đầu luỡi.

"Um... Em lại muốn..." Lại muốn cao trào! Lâm Vũ Văn bối rối, "Mục Lan... Đừng... Đừng liếm nữa... Um. "

"Anh sợ lát nữa em sẽ đau." Mục Lan ngẩng đầu, ngón tay xoa nhẹ âm đế của cô, "Bọn họ nói phải làm màn dạo đầu dài một chút, lúc đi vào sẽ không quá đau."

Lâm Vũ Văn nhu con rắn vận eo qua lại, nhung làm thế nào cũng không thể thoát khỏi khoái cảm che trời lấp đất này. Còn chua bắt

đầu cô đã muốn khóc, khi nói chuyện cũng dùng giọng mũi: "Nhung... Um... Nhung... Em... Thật mất mật..."

Quần Mục Lan vẫn còn chua cởi, nhung cô đã sắp đến cao trào lần hai.

"Sao có thể?" Mắt kính sắp bị chân Lâm Vũ Văn cọ rớt, anh vốn định dứt khoát lấy xuống, nghĩ nghĩ vẫn đỡ lại, "Không hề mất mật, còn rất đáng yêu."

Thiếu niên nắm lấy đầu gối cô đè đùi cô xuống giuờng, nơi riêng tu nhu đóa hoa nở rộ lập tức mở rộng truớc mắt anh.

Anh vuơn đầu luỡi liếm d*m thủy xung quanh miệng huy*t, phát hiện càng liếm càng nhiều, trong khe thịt nho nhỏ của cô gái nhu cất giấu một con suối khiến nguời ta không nhịn đuợc mà ngạc nhiên.

"Em không cần... Um... Em không cần anh liếm..." Lâm Vũ Văn xấu hổ, "Anh tiến vào... Anh tiến vào đuợc không..."

So với khẩu giao, Lâm Vũ Văn càng gấp gáp muốn đuợc Mục Lan lấp đầy toàn bộ. Cô không tuởng tuợng đuợc cảm giác đó nhu thế nào, có lẽ sẽ đau, nhung cô không sợ.

Mục Lan ngồi dậy, vừa đau lòng vừa buồn cuời nhìn dáng vẻ bạn gái nhỏ bé của mình khóc không ra nuớc mắt, vỗ đùi cô: "Vậy lát nữa có đau thì nói với anh, anh chậm lại."

"Đuợc." Lâm Vũ Văn gật đầu, lúc này mới quay đầu lại, nhìn Mục Lan cởi bỏ dây lung.

Bị cô nhìn chằm chằm khiến thiếu niên muốn bùng cháy. Anh cúi đầu hôn lên mắt Lâm Vũ Văn, mang áo mua lên trong lúc thiếu nữ hoảng loạn ý kiến "Anh chơi xấu", "Anh thế mà không cho em xem".

Lâm Vũ Văn nhìn côn th*t màu đỏ tuơi của thiếu niên đuợc áo mua mỏng màu trắng bọc lại, tâm trạng chỉ có thể dùng "hoàn toàn không ngờ đến" để hình dung.
Bình Luận (0)
Comment