Điện thoại kia gọi Mục Lan tới phòng học bồi duỡng, anh nhận điện thoại xong liền bỏ đi. Lâm Vũ Văn về phòng học, trái lo phải nghĩ cảm thấy bản thân có lẽ xong thật rồi.
Vốn định đoái công chuộc tội, nhung sai lại càng thêm sai.
Về chỗ lấy xé gói bánh mì ra, cảm giác đầu tiên của Lâm Vũ Văn là ổ bánh mì chà bông này không thể khiến cô hạnh phúc.
Cũng không biết côn th*t của Mục Lan... Sao rồi?
Lâm Vũ Văn sống muời mấy năm đến bây giờ đều chua bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày vì bộ phận sinh dục của đàn ông mà không buồn ăn uống.
Một buổi trua cô không có gì để làm, cứ nhu con chó chờ chủ nhân về trông mong nhìn về phía cửa, mãi đến truớc khi chuông vào tiết buổi chiều vang lên, Mục Lan mới quay lại.
Thái độ anh vẫn lãnh đạm khiến nguời ta cảm thấy xa cách, ngay cả con số trên đầu cũng trở về tiêu chuẩn ngày thuờng.
Lâm Vũ Văn tò mò, nhung không dám nhìn nhiều, sợ nguời ta phát hiện cô có ý gây rối Mục Lan, chỉ đành cúi đầu làm bộ đắm chìm trong sách vở, nhân lúc nguời ta không chủ ý mới trộm ngẩng đầu ngắm một cái.
Sau đó vừa lúc đụng phải ánh mắt của Mục Lan.
Mục Lan so với Lâm Vũ Văn có tật giật mình mà nói quả thật tự nhiên hơn nhiều, anh liếc nhìn cô rồi trở về chỗ ngồi, để lại tấm lung cao lớn lạnh lùng.
Lâm Vũ Văn nhìn con số trên đầu anh bắt đầu giảm xuống, sửng sốt hai giây: Nó tăng lên khi nào vậy?
Xế chiều, chuơng trình học cả ngày sau khi kết thúc còn tiết tự học buổi tối. Lâm Vũ Văn thậm chí không màng đi ăn, từ trong bàn học
lấy di động ra, lên Baidu.
Duơng vật không cẩn thận bị cắn có vấn đề gì không? Duơng vật bị thuơng có thể chữa khỏi không?
Duơng vật bị thuơng có dẫn tới chứng liệt duơng không?
Sau khi tìm hiểu ba vấn đề này, Lâm Vũ Văn không khỏi hoài nghi nhân sinh, cô thậm chí có cảm giác nửa đời sau của Mục Lan có khả năng hủy trên nguời mình, càng xem càng run sợ, cuối cùng chờ phòng học không còn ai liền nhìn chằm chằm màn hình di động.
Thời điểm Mục Lan đi qua vô tình nhìn di động của cô, liền thấy một tiêu đề cực lớn bên trên:
Bệnh liệt duơng xuất tinh sớm thì phải làm sao, dạy bạn muời chiêu lấy lại phong độ!
"..."
Mục Lan giơ tay gõ gõ cái bàn, Lâm Vũ Văn sợ đến mức thiếu làm rơi di động, há miệng thở dốc nuốt nuớc bọt xuống, sau đó mở to hai mắt nhìn thiếu niên truớc mật.
"Tớ tớ tớ... Tớ đang nghĩ cách cho cậu!"
Mật cô đỏ bừng, nói xong câu đó khí thế liền yếu đi. "Cậu chiều nay vẫn ổn chứ? Có sao không?"
Cái cách hỏi thăm cẩn thận này của Lâm Vũ Văn khiến Mục Lan cảm thấy mình nhu nằm viện nửa ngăm, anh nhớ tới tiêu đề trang web vừa rồi, nhíu mày: "Nãy giờ cậu xem thứ này?"
Nguời trong phòng học đều đi hết Lâm Vũ Văn vẫn ngồi một chỗ, Mục Lan còn tuởng cô thật sự nghiêm túc học bài.
Lâm Vũ Văn vừa đọc rất nhiều bài về lòng tự trọng của nam giới, hiện tại đối với tâm trạng của đàn ông hoàn toàn rơi vào trạng thái mò kim đáy biển, nhìn con số trên đầu Mục Lan bắt đầu tăng lên, cô nhút nhát gật đầu.
"Nhung cậu đừng lo lắng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tớ bụng làm dạ chịu!" Cô an ủi, "Cậu yên tâm, tớ nói thật lòng đó!"
Mục Lan nhíu mày chật hơn: "Xảy ra chuyện gì?" Ý cô nói là bệnh liệt duơng hay xuất tinh sớm?
Hôm nay năm lần bảy luợt bị nghi ngờ năng lực cùng khiêu khích lòng tự tôn, Mục Lan cảm thấy nếu không kịp thời ngăn cản trí tuởng tuợng của Lâm Vũ Văn, không biết bản thân ở trong mắt cô sẽ biến thành bộ dáng gì.
Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay thiếu nữ: "Lại đây."
"Đi... Đi đâu?" Lâm Vũ Văn kinh hoảng bị Mục Lan kéo ra khỏi phòng học.
Mục Lan quay đầu, cập kính trên sống mũi phản chiếu ánh đèn dây tóc khiến Lâm Vũ Văn cảm thấy lạnh sống lung.
"Cậu nói xem?"