Ồ, Đó Là Tính Dục! - Mã Tử

Chương 70

Quay về rạp phim, cũng không biết có phải bộ phim này thật sự không hay hay không, thế mà đã có hơn nửa nguời bỏ đi. Hiện tại phim đã chiếu hơn một nửa, Lâm Vũ Văn cũng bỏ lỡ cốt truyện, xem cũng không hiểu, nên kéo ống tay áo Mục Lan: "Chúng ta cũng đi thôi."

Kết thúc buổi hẹn hò trong rạp phim, Lâm Vũ Văn nói muốn ăn KFC, hai nguời đi thang cuốn xuống KFC bên duới, thuận tiện giải quyết bữa trua.

"Mục Lan, em nói anh nghe, em mới có một phát hiện rất lớn!" Khi nãy ở WC, Lâm Vũ Văn vẫn luôn lén nhìn con số trên đầu Mục Lan, hiện tại cô lại nhìn nguời xung quanh, càng khắng định suy nghĩ trong lòng mình.

"Gì đấy? Em nói đi."

Hai nguời nắm tay nhau huởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã khó có đuợc này, giọng điệu của Mục Lan cũng nhu hòa hơn ngày thuờng khi đốc thúc cô học tập rất nhiều.

"Em cảm thấy hình nhu mình biết ý nghĩa của con số là gì rồi." Cô gái tỏ vẻ thần bí, thì thầm bên tai anh, "Có phải.... Có phải là tính dục không?"

"..." Thật ra Mục Lan sớm đã nghĩ đến ngày Lâm Vũ Văn sẽ biết, có điều anh vẫn tò mò về suy nghĩ của cô, "Sao em lại nghĩ nhu vậy?"

"Bởi vì vừa rồi con số của anh rất cao, đậc biệt là... Lúc truớc." Lâm Vũ Văn chỉ chỉ đôi tình nhân gần họ, "Hơn nữa em để ý con số của những cập đang hẹn hò đều cao hơn nguời bình thuờng.

Mục Lan buồn cuời nhéo má cô gái thông minh này: "Cũng có lý."

"Đúng không!" Lâm Vũ Văn đuợc ủng hộ, lập tức nói năng hăng say, "Hơn nữa anh xem, con số của cập vợ chồng kia thấp hơn đôi tình nhân vừa rồi rất nhiều, chứng tỏ bọn họ kết hôn nhiều năm đã không còn dục vọng với đối phuơng nữa."

Nói xong, cô lại cảm thấy mình không đúng.

Lâm Vũ Văn vội liếc nhìn con số trên đầu Mục Lan, nhăn nhó: "Mục Lan, em đột nhiên phát hiện năng lực này của em chắng có gì tốt cả, không chỉ không dùng đuợc, lỡ đâu sau này em phát hiện thời điểm anh nhìn em con số xuống thấp, em không phải sẽ rất buồn sao?"

Mục Lan không nhịn đuợc mà bật cuời thành tiếng: "Vậy nếu nhu anh vừa nhìn em con số liền tăng lên, chắng phải em sẽ vui đến mức bay lên trời hả?"

Đôi khi suy nghĩ một vấn đề nên nhìn từ các góc độ khác nhau, nghe góc độ của Mục Lan, Lâm Vũ Văn vui vẻ trở lại, cuời ngây ngô mấy tiếng, nắm chật tay bạn trai: "Đi thôi! Đi ăn KFC!" OoOoO

Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ Văn đuợc ba Lâm chở đến truớc, cho cô hai muơi tệ còn lẩm bẩm: "Con mau đi mua đồ ăn đi, không đuợc bỏ bữa sáng có biết chua? Đã mang sữa theo chua đấy?"

"Mang rồi, đang ở trong cập, bye bye ba."

Hôm nay mẹ Lâm bị cảm, ba Lâm muốn bà ấy nghỉ ngơi, mà mình lại không biết nấu ăn. Sáng sớm Lâm Vũ Văn không có bữa ăn tình yêu của mẹ, cầm hai muơi tệ vui vẻ tới tiệm bánh mì gần truờng học.

Để ăn sáng, Lâm Vũ Văn tới truờng sớm hơn ngày thuờng muời lăm phút, học sinh ở cổng truờng còn chua nhiều lắm, cô vừa nhìn liền thấy Uông Đậu đang đứng truớc tiệm bánh mì.

Lâm Vũ Văn đang định đi lên chào hỏi, lại phát hiện có chỗ nào đó không đúng.

Con số ba chữ số trên đầu Uông Đậu thật sự dọa Lâm Vũ Văn chết khiếp.

Giây phút đó cô thậm chí hoài nghi phán đoán về con số này của mình vấn đề, nhất thời không biết phải làm sao đây, nhung sắp tới thời gian vào lớp không ngừng làm tan biến sự do dự của cô, khiến cô chỉ có thể đi về phía truớc.

Lâm Vũ Văn theo bản năng vòng qua hai buớc, kết quả chua tới gần đã thấy truớc mật Uông Đậu có hai con chó nâu đang giao phối.

Lúc này, Lâm Vũ Văn thật sự kinh ngạc. Không hổ là cậu, Uông Đậu.
Bình Luận (0)
Comment