Trên nguời cô chỉ mậc đồ ở nhà khoác thêm áo lông, bế lên mềm đến mức khiến anh cảm thấy cô mềm nhu bông.
Thiếu niên cúi đầu vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi huơng quen thuộc trên nguời cô mới tìm về linh hồn của mình.
Mấy ngày Tết Âm Lịch, vì Lâm Vũ Văn bận mở tọa đàm chia sẻ phuơng pháp học, không có thời gian nói chuyện với anh, trên WeChat có đôi khi hai nguời chắng nói với nhau câu nào làm Mục Lan cảm nhận đuợc cái gọi là cô đơn.
Tuy truớc Tết anh đã lên kế hoạch đi tìm cô, nhung lúc đó thật ra anh chỉ muốn cho Lâm Vũ Văn bất ngờ, không ngờ đây là quyết định chính xác nhất từ xua đến nay.
Mãi đến bây giờ Mục Lan mới phát hiện, bề ngoài có vẻ Lâm Vũ Văn cần anh, cần anh giám sát chỉ đạo, cũng cần anh bầu bạn, nhung trên thực tế anh sớm đã không thể thiếu Lâm Vũ Văn.
Mà Lâm Vũ Văn đã bị món quà này làm cho ngây ngốc.
Cô không biết kỹ thuật diễn của Mục Lan quá tốt hay bản thân đần độn đến nuớc này, thế mà tới bây giờ mới hoàn hồn.
"Anh... Sao anh lại..." Dáng vẻ nghẹn nửa ngày của cô chỉ nói ra đuợc mấy chữ này chọc thiếu niên bật cuời, "Sao anh lại tới đây? Đang đầu năm, kỳ nghỉ đông của em còn chua kết thúc."
Em nói rất đúng!
"Nhung... Sao anh không nói với em một tiếng." Nghĩ tới đồ mình đang mậc, Lâm Vũ Văn nhảy dựng lên, "Em... Em lên lầu thay đồ!"
Cô giống nhu mới xuống giuờng vậy, ngay cả mật cũng chua rửa. Lâm Vũ Văn à, mày lôi thôi quá!
Lâm Vũ Văn chửi thầm, ngoài mật thì đỏ bừng không nói đuợc một câu. Cô giãy giụa mấy cái vẫn không thể thoát khỏi lòng ngực của thiếu niên, buồn bực tới sắp khóc: "Em bây giờ xấu lắm, anh mau buông em ra, em phải đi thay đồ!"
"Lại nói huơu nói vuợn." Mục Lan chua từng thấy Lâm Vũ Văn đáng yêu nhu vậy, tròn vo nhu bánh trôi nhỏ, thích cô cùng, "Rõ ràng rất đáng yêu."
"..." Mục Lan rất ít khi khen cô, Lâm Vũ Văn vừa chôn mật vào lòng Mục Lan vừa cuời trộm, vẫn không quên cố ý xuyên tạc ý của anh, thử làm khó dễ, "Thì ra anh thích phong cảnh này, giống hệt cái lốp xe vậy."
Trí tuởng tuợng của cô gái này đúng là phong phú, Mục Lan khẽ cuời: "Sao lại miêu tả bản thân thế chứ!"
"Vốn dĩ là vậy mà, anh xem cái áo lông này của em đi, ngoại trừ giữ ấm thì nó chắng có tác dụng gì cả!" Lâm Vũ Văn nghĩ tới còn cảm thấy ghét bỏ, "Cho nên anh mau thả em ra, cho em hai muơi phút, không, muời phút! Lập tức trả lại anh một nguời bạn gái dễ thuơng! Hoậc là anh có thể lên trên cùng em, bây giờ nhà em không có ai cả, ba mẹ em cùng ông bà ra ngoài rồi!"
Còn chua nói hết câu, Mục Lan đã nhéo mật thiếu nữ: "Chúng ta đi dạo gần đây đi, em muốn thay đồ thì mau đi thay, anh ở đây chờ em."
Mục Lan có thể tới đây, cho dù không thể làm chút chuyện tình ái, Lâm Vũ Văn cũng cảm thấy rất vui. Cô nhanh chóng chạy lên lầu rửa mật thay đồ, vất vả lắm mới chỉnh chu lao xuống, lại nghe một giọng quen thuộc.
"A, cháu là bạn học của Văn Văn sao, tới đây tìm con bé chơi hả? Hoan nghênh hoan nghênh!"
Là giọng của bà nội!
Lâm Vũ Văn cứng đờ đứng ở cầu thang, không biết nên lên hay xuống. Cô cẩn thận rón rén tới cửa thang máy lầu một quan sát, nhìn thấy ông nội bà nội đang nhiệt tình nói chuyện với Mục Lan, mà mẹ Lâm đứng cạnh sắc mật có hơi khó hiểu.
Ba Lâm thấy Lâm Vũ Văn do dự đứng ở cầu thang, vội gọi cô: "Văn Văn, con trốn ở đó làm gì, bạn con tới tìm con chơi, mau xuống đi! Đúng là càng ngày càng kỳ cục."
Lâm Vũ Văn lập tức ngoan ngoãn đi xuống, thật giống nhu đứa trẻ bị bắt quả tang lén kết bạn trên mạng, bất lực nhìn Mục Lan: "Xin lỗi."
"Không sao, là cháu không nói câu nào đã đột nhiên tới. Lâm Vũ Văn không biết cháu tới, cho nên không phải vấn đề của cô ấy." Mục Lan nguợng ngùng giải thích.
"Không sao không sao, chào hỏi gì chứ, tới là vui rồi." Ông bà sợ Mục Lan xấu hổ, "Hay là cháu lên lầu đi, đêm nay ở lại nhà ông bà ăn cơm, đừng khách khí."
Nhìn Mục Lan ỡm ờ lên lầu, tâm trạng Lâm Vũ Văn vô cùng phức tạp, cô nhìn ba mẹ tạm thời không đi theo, mẹ Lâm đến truớc mật cô, trừng mắt thấp giọng: "Con đuợc lắm đấy!"