Ở Đồn Công An Ăn Dưa, Được Cưng Chiều Hết Mực

Chương 23

“Ăn đi, tôi đi thật đây, có việc thì điện thoại liên lạc.” Hướng Duệ Thành xua tay, xoay người rời đi.

Tay phải Chung Cẩn bị Tiểu Đồng nắm chặt, anh liền dùng tay trái mở hơn nửa nắp hộp, dùng miệng cắn rách bao nilon đựng đôi đũa dùng một lần, tay và miệng cùng phối hợp bẻ đôi đũa, tư thế vụng về gắp một miếng hoành thánh, cứ vậy tạm chấp nhận ăn.

Anh thật sự đói bụng, húp sột soạt, cảm thấy chén hoành thánh hôm nay đặc biệt thơm, thêm chút giấm nữa thì càng hoàn hảo.

Chung Cẩn cúi đầu ăn hoành thánh, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ hơi khàn khàn: “Ba ăn gì đấy?”

Chung Cẩn quay đầu lại, quả nhiên là con bé đã tỉnh, đang trừng đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm anh.

Anh bị sặc, ho khan hai tiếng: “Con không được ăn, con đang ốm, hôm nay không được ăn gì nữa.”

Tiểu Đồng chép chép miệng: “Vậy con uống một ngụm canh.”

“Không được.” Chung Cẩn lạnh lùng từ chối.

Vì tốt cho con, anh thật sự không cho con bé ăn một miếng nào, chẳng qua dưới ánh mắt tha thiết, thành khẩn mà lại đầy khát vọng của con bé, mỗi khi Chung Cẩn ăn một miếng anh đều có chút áy náy.

Rõ ràng anh là người chưa ăn tối, đói đến suýt tụt huyết áp, rõ ràng con bé là người ăn quá nhiều bị khó tiêu phải vào viện, nhưng vì sao anh lại có cảm giác tội lỗi mạnh mẽ như vậy?

Ăn vội vàng nốt chỗ hoành thánh còn lại, Chung Cẩn ngay cả canh cũng không dám uống, trực tiếp đậy nắp lại, đứng dậy đi ra hành lang, bỏ hộp đã gói kỹ vào thùng rác.

Tiểu Đồng lúc này không ngủ được, kéo tay ba, muốn anh kể chuyện.

Chung Cẩn cúi đầu tra điện thoại, xem có câu chuyện nào thích hợp để đọc cho con bé nghe không.

“Ba không biết kể, vậy cho con xem hoạt hình đi.” Tiểu Đồng có vẻ tốt bụng đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng.

“Ba biết kể.” Xem hoạt hình hại mắt, Chung Cẩn nhất định không cho con bé xem hoạt hình, tiếp tục tra tìm trên điện thoại: “Ba kể cho con nghe câu chuyện về vị vua bụng to này.”

Câu chuyện còn chưa bắt đầu kể đã bị người khác cắt ngang, một người đàn ông lặng lẽ không tiếng động đi đến bên này, khẽ gọi một tiếng: “Trưởng phòng Chung phải không?”

Chung Cẩn ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhận ra người đàn ông là bố của La Gia Hạo, trước đó ở bệnh viện đã gặp một lần, tuy rằng anh ta không nói gì, nhưng Chung Cẩn gần như có tài nhớ mặt người chỉ cần nhìn qua.

Đối phương xoa xoa tay lúng túng đứng một bên: “Trưởng phòng Chung, tôi vừa ở hành lang thấy anh vứt rác, tôi liền tìm đến đây. Vợ tôi cô ấy không phạm chuyện gì, các anh sao lại bắt người ta đi? Con tôi lúc này đang khóc đòi mẹ, anh xem, có thể châm chước một chút, cho cô ấy về trước được không? Anh cũng là người có con, châm chước châm chước.”

Chung Cẩn không lộ vẻ gì tránh ánh mắt anh ta: “Anh có nghi vấn gì thì trực tiếp đến đồn công an hỏi. Bây giờ là giờ tan làm của tôi, con gái tôi bị bệnh, tôi cần thời gian ở bên con bé, xin anh ra ngoài được không?”

Người đàn ông còn muốn nói thêm vài câu, đối diện với ánh mắt lạnh băng sắc bén của Chung Cẩn nhìn sang, cảm giác áp bức mười phần: “Xin anh ra ngoài.”

Người đàn ông không dám nói gì nữa, ngượng ngùng rời đi.

Tiểu Đồng học theo dáng vẻ vừa rồi của cha, phồng má, trừng mắt, giọng non nớt nhưng ra vẻ hung dữ lặp lại: “Xin anh ra ngoài.”

Chung Cẩn không nhịn được bật cười: “Ba có hung dữ vậy sao?”

Tiểu Đồng cười ha ha ha : “Siêu hung, con cũng siêu hung.”

Chung Cẩn ở bệnh viện một đêm, sau nửa đêm liền khom lưng gục bên mép giường ngủ thiếp đi một lát, ánh nắng sớm xuyên qua cửa chớp chiếu lên người anh, vòng ra sau cổ đến vai tạo thành một đường cong tao nhã.

Tiểu Đồng cũng vẫn còn ngủ, cơn sốt cao đã hạ, khuôn mặt lại trở về vẻ trắng trẻo ngày xưa, con bé nhắm mắt ngủ ngon lành, hàng mi dài và rậm rũ xuống gò má tạo thành một vầng sáng như bóng mờ.

Y tá đi vào, thấy cảnh tượng như vậy có chút ngây người, rất giống một bức tranh, một bức tranh sơn dầu duy mỹ được chiếu sáng dịu dàng. Cô vốn định vào thông báo họ có thể về, nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến nao lòng này, y tá lại có chút không nỡ đánh thức họ.

Trong sảnh truyền dịch có người gọi một tiếng: “Bác sĩ, phiền bên này xem một chút, con tôi nói muốn nôn.”

Chung Cẩn bị đánh thức, cau mày mở mắt, khuôn mặt lơ đãng mang theo chút mệt mỏi của người vừa tỉnh giấc, vô tình nhìn qua, đối diện với ánh mắt ngẩn ngơ nhìn anh của y tá.

“Có việc gì sao?” Giọng Chung Cẩn khàn khàn, nghe lên lại có một vẻ gợi cảm hờ hững.

Y tá lập tức cảm thấy hai má nóng lên: “Cái đó, bé không sao rồi, hai người có thể về, nhớ mấy ngày này ăn thanh đạm một chút, đừng ăn quá no.”

“Ừ.” Chung Cẩn xoa xoa giữa mày, lại gọi y tá đang định xoay người rời đi: “Xin hỏi có thể cho con bé ở lại viện thêm một ngày nữa không? Tôi sẽ thuê người chăm sóc giúp.”

Y tá có chút không hiểu, lặp lại một lần: “Bé không cần nằm viện, có thể về được.”

Hôm nay thứ sáu, Chung Cẩn vốn định cho Tiểu Đồng ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm một ngày, anh ngày mai có thể đón con bé về nhà nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bệnh viện không phải nhà trẻ, nếu không có việc gì thì đừng chiếm dụng tài nguyên.

Vì thế anh chỉ gật đầu với y tá: “Được, vất vả các cô rồi.”

Chung Cẩn đưa Tiểu Đồng về nhà một chuyến, rửa mặt thay quần áo, lúc này mới lại đưa con bé ra ngoài.

Ở tiệm bánh bao quen thuộc dưới lầu khu dân cư, Chung Cẩn hôm nay chỉ gọi màn thầu và cháo kê, đồ ăn quá thanh đạm bưng lên, Tiểu Đồng trong mắt không vui.

“Không ăn thịt con sẽ chết.” Tiểu Đồng rũ đôi vai nhỏ, yếu ớt phản kháng.

Chung Cẩn đưa nửa chén cháo kê và nửa cái màn thầu đặt trước mặt con bé, vỗ vỗ vai con: “Đừng nói linh tinh, ba ăn cùng con, đợi khỏi bệnh rồi lại ăn thịt.”

Trẻ con ốm nhanh khỏi cũng nhanh, Tiểu Đồng kỳ thật cảm thấy mình đã không khó chịu chút nào, nhưng buổi sáng không được ăn thịt, đến đồn công an người cũng ỉu xìu, không có chút sức sống nào như ngày xưa.

“Ôi, tiểu Đồng nhà ta làm sao vậy? Ốm à?” Gặp Mao Phỉ Tuyết ở đại sảnh làm việc, cô liếc mắt một cái đã nhận ra Tiểu Đồng không ổn.

Tiểu Đồng diễn lại trò cũ, đáng thương vô cùng ôm chân Mao Phỉ Tuyết: “Không cho con ăn một miếng thịt nào.”

Mao Phỉ Tuyết bế con bé lên ôm vào lòng: “Sao vậy? Sao lại không cho ăn thịt? Muốn ăn thịt gì nào? Dì mua cho.” Hôm qua cô về nhà không gặp Hướng Duệ Thành, cũng không biết chuyện Tiểu Đồng ốm.

Chung Cẩn không mắc mưu: “Con bé tối qua bị ốm, hai ngày nay không được ăn thịt, đồ ăn vặt càng không được.”

“Ôi chao, ốm thì thật không được ăn.”

Tiểu Đồng bĩu môi nhỏ, hậm hừ trừng mắt cha kế: “Xin ba ra ngoài.”

Chung Cẩn: “...Đây là chỗ làm việc của ba, con mới là người phải ra ngoài.”

Nhìn hai ba con cãi nhau, Mao Phỉ Tuyết cười ha ha, rồi dỗ dành con bé: “Nếu không được ăn thịt, vậy chúng ta xem hoạt hình được không?”

Chung Cẩn vốn đang đi về phía văn phòng, nghe thấy xem hoạt hình lại dừng bước, bất mãn nói: “Xem nữa mắt muốn mù.”

“Con bé không phải đang ốm sao? Cho xem một lát thôi.” Mao Phỉ Tuyết trực tiếp bỏ qua lời Chung Cẩn, ôm Tiểu Đồng đi lấy máy tính bảng.

Khi Chung Cẩn lần thứ hai từ văn phòng ra, nhìn thấy Tiểu Đồng ngồi trên chiếc ghế dài quen thuộc của cô bé, ôm máy tính, cong cổ xem hoạt hình, thấy chỗ vui còn hắc hắc cười theo.

Anh đi về phía cô bé, Tiểu Đồng lập tức ngoan ngoãn đưa máy tính cho anh. Mỗi lần xem khoảng nửa tiếng, Chung Cẩn đều sẽ kiên quyết thu lại, cho nên Tiểu Đồng đã hình thành phản xạ có điều kiện, khi thấy ba đến, cô bé sẽ chủ động nộp máy tính.

Chung Cẩn không nhận lấy máy tính, mà khom lưng bế cô bé lên, ôm thẳng vào văn phòng.

Đặt cô bé nằm xuống sofa đã trải thảm nhỏ, rồi lấy áo khoác và gối của mình lót sau lưng cô bé, để bé nửa nằm trên sofa với tư thế thoải mái.

Trong văn phòng bật điều hòa đủ lạnh, Chung Cẩn lấy chiếc chăn nhỏ của bé đắp lên người: “Nằm đây xem hoạt hình, mắt nhìn xa một chút biết chưa?”

Tiểu Đồng nằm trong chăn mềm mại, vui vẻ đến rung đùi đắc ý: “Tuân lệnh ba ạ.”

Tiểu Đồng ôm máy tính bảng nằm trên sofa xem 《Hàng xóm Totoro của tôi》, Chung Cẩn ở bàn làm việc xem xét một số văn kiện do cục gửi đến, Cốc Nhạc gõ cửa bước vào.

Nhìn thấy Tiểu Đồng cũng ở trong văn phòng, Cốc Nhạc đi trước đến chỗ con bé, véo má bé một cái, rồi mới trở lại bàn làm việc báo cáo công việc với Chung Cẩn.

“Trưởng phòng Chung, tình hình cơ bản của Quách Thất đã điều tra xong, cơ bản khớp với những gì hắn nói hôm qua. Còn một tình tiết nữa, Quách Thất là người địa phương, hiện tại cả nhà sống trong một căn nhà cũ nát do đời trước để lại, con trai hắn gần đây quen bạn gái, nhà gái có thai, yêu cầu nhà hắn mua nhà mới mới chịu kết hôn, chuyện này ầm ĩ một thời gian, hàng xóm xung quanh đều biết.”

“Tình hình bên Quách Thất thế nào?”

Cốc Nhạc nói: “Một mực khẳng định là hắn làm, miệng kín như bưng.”

Chung Cẩn gật đầu: “Gọi ông chủ Kim Thái Dương đến chưa?”

“Đã đến, Tiểu Vương và đội trưởng Hồ đang thẩm vấn.”

“Đi, đi xem.” Chung Cẩn đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Hai người trước sau bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua sofa, Cốc Nhạc lại lần nữa đưa tay về phía khuôn mặt bánh bao thịt của Tiểu Đồng. Chung Cẩn quay đầu lại liếc anh ta một cái, cảm nhận được sát khí trong mắt trưởng phòng, Cốc Nhạc hậm hực rụt tay lại, không dám chống đối.

“Cảnh sát, tôi thật sự không biết chuyện này, đây hoàn toàn là hành vi cá nhân của Quách Thất, hơn nữa Quách Thất làm bảo vệ ở nhà trẻ chúng tôi chỉ là nhân viên tạm thời. Đương nhiên, các cháu đã bị tổn thương là không thể nghi ngờ, tôi là ông chủ nhà trẻ Kim Thái Dương, có thể xuất phát từ lòng nhân đạo tiến hành bồi thường thích đáng.”

Liêu Hoằng Cực nghiêng người dựa vào tay vịn ghế, bộ dạng bất cần đời.

Liêu Hoằng Cực, 46 tuổi, ông chủ nhà trẻ quốc tế Kim Thái Dương. Thời trẻ làm trong ngành khai thác quặng chì kẽm phát tài, sau này ngành quặng kẽm kinh tế đình trệ, hắn lại đầu tư vào rất nhiều ngành khác, y tế, giáo dục, xây dựng, thậm chí còn mở cửa hàng đêm, bất quá phần lớn đều không kiếm được nhiều tiền, nhưng dựa vào cơ nghiệp tích lũy từ quặng kẽm, Liêu Hoằng Cực vẫn sống rất thoải mái.

Hắn có hai tiền án, một lần là bị vợ cũ tố cáo bạo hành gia đình, sau đó bồi thường một khoản tiền là xong, hiện tại Liêu Hoằng Cực đã cưới vợ mới, là một giáo viên dạy múa trẻ hơn hắn 24 tuổi.

Lần thứ hai là đánh nhau gây rối, Liêu Hoằng Cực ở quán bar trêu ghẹo một nam sinh viên đang làm thêm kỳ nghỉ hè, bị đối phương đá vào hạ bộ, Liêu Hoằng Cực dùng chai rượu đập vào đầu sinh viên đó, hai bên xô xát đánh nhau. Chuyện này tuy rằng do Liêu Hoằng Cực gây ra, nhưng cả hai bên đều động tay, cuối cùng Liêu Hoằng Cực cũng bồi thường tiền để giải quyết riêng.

Một kẻ giàu mới nổi lấc cấc, không có đạo đức, không có điểm mấu chốt như vậy, cư nhiên lại là ông chủ một nhà trẻ, thật là một chuyện đáng sợ.

Mà đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát, Liêu Hoằng Cực cũng thể hiện sự trơ tráo của một tên côn đồ xã hội, trước sau giữ vững một nguyên tắc, những câu có trả lời, mọi chuyện không biết, nhìn như mỗi câu hỏi đều trả lời nghiêm túc, kỳ thật thông tin mấu chốt một chữ cũng không tiết lộ.

Chung Cẩn đứng bên cạnh nghe vài câu, trực tiếp cắt ngang màn diễn Thái Cực của Liêu Hoằng Cực:

“Anh sai khiến Quách Thất bỏ chất độc vào đồ uống rồi ném vào sân trung tâm ủy thác Tiểu Thái Dương, sau khi sự việc bị điều tra ra, anh biết chuyện này sẽ phải ngồi tù, liền đẩy Quách Thất ra làm bia đỡ đạn, sau khi xong việc sẽ bồi thường cho con trai Quách Thất một căn nhà mới, có phải như vậy không?”

Nghe thấy Quách Thất đã khai báo, vẻ mặt luôn thả lỏng của Liêu Hoằng Cực xuất hiện một thoáng ngưng trệ rất nhỏ, nhưng rất nhanh lại khôi phục trấn tĩnh:

“Cảnh sát, anh đùa gì vậy? Những chuyện anh nói tôi còn chưa từng nghe thấy.”

Chung Cẩn khoanh tay đứng trước mặt hắn, giọng không lớn nhưng rất có uy hiếp: “Quách Thất đã khai rồi, anh còn giãy giụa làm gì?”

Liêu Hoằng Cực ngẩn người một lát, đột nhiên nổi giận, hắn dùng khớp ngón tay gõ mạnh xuống mặt bàn: “Tôi muốn gọi luật sư, đây là vu khống. Trước khi luật sư đến, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu nào của các anh nữa.”

Thấy phản ứng này của Liêu Hoằng Cực, Chung Cẩn cảm thấy mình đã đoán đúng.

Tâm lý của Quách Thất kém xa Liêu Hoằng Cực, có con bài mua nhà hối lộ này, không tra hỏi vài câu đã khai hết.

Còn lại là tập trung hỏa lực nhắm vào Liêu Hoằng Cực, nhất định phải chứng minh tội của hắn, loại án liên quan đến an toàn thân thể trẻ em như hắn phải phán nặng. Nếu không Liêu Hoằng Cực có tiền, có quan hệ xã hội, lại là một tên cáo già. Giống như một con cá chạch toàn thân dính đầy nhớt, chỉ cần hơi lơi lỏng là hắn lại trượt mất.

Ngày thường Tiểu Đồng ở trong sở đều ăn cơm chung nồi với mọi người ở nhà ăn, con bé chỉ cần có thịt là được, không kén chọn, miễn là không cay đều ăn được.

Hôm nay Tiểu Đồng ốm, Chung Cẩn sợ đồ ăn ở nhà ăn nhiều dầu mỡ, chuẩn bị ra ngoài mua cháo cho con bé.

Vừa đi đến cửa đã bị dì Lộ ở nhà ăn gọi lại: “Trưởng phòng Chung, tôi nấu cho Tiểu Đồng một ít cháo khoai mài với canh gà, lại xào một đĩa cải thìa chỉ cho ít dầu thôi, anh xem được không?”

Chung Cẩn không ngờ chuyện Tiểu Đồng ốm đã lan đến nhà ăn, hơn nữa dì còn cẩn thận như vậy, đặc biệt chuẩn bị cơm cho người bệnh: “Được, lần sau đừng phiền phức vậy, tôi ra ngoài mua cho con bé chút đồ ăn là được.”

Dì Lộ liên tục xua tay: “Đồng Đồng chính là bảo bối ở đồn công an, phiền phức gì chứ, tiện tay làm thôi.”

Buổi trưa đến giờ ăn cơm, Tiểu Đồng nhìn bát canh suông và hoa quả trước mặt lại ỉu xìu, cái miệng nhỏ lẩm bẩm: “Không cho con một miếng thịt nào.”

Chẳng qua lần này tính chất không giống với chuyện Coca lần trước, lần này thật đúng là không ai chiều con bé, mọi người đều khuyên con bé ngoan ngoãn ăn cơm, khỏi bệnh rồi lại tiếp tục ăn thịt.

Tiểu Đồng một tay chống đầu, tay kia cầm thìa xúc một muỗng cháo, tự dỗ dành mình: “Đây là thịt thịt, mau ăn đi.”

A ô một ngụm ăn xong.

Tự thôi miên: “Thịt thịt thơm quá.”

Nhiêu Thi Thi và mấy người kia nhìn thấy thương con bé đến muốn chết, Tiểu Vương đánh bạo đề nghị: “Trưởng phòng, hay là chúng ta cho con bé một miếng thịt đi, không ăn, chỉ cần cho con bé liếm một chút, nếm vị thịt thôi.”

Chung Cẩn liếc anh ta một cái lạnh nhạt.

Tiểu Vương không dám đưa ra ý kiến nữa, thương cảm nhìn Tiểu Đồng cười một cái: “Chú chỉ có thể giúp cháu đến đây thôi.”

Bình Luận (0)
Comment