Chung Cẩn nhìn thấy nụ cười gian xảo của con bé trong gương chiếu hậu, nghĩ thầm, xong rồi, chắc chắn là ăn phân gà rồi.
Bé Đồng uống được ba ngày rưỡi nước hoài sơn, cơn ho liền khỏi hẳn. Hai ngày sau, giọng nói cũng khôi phục hoàn toàn, giọng nói líu lo biến mất, trở lại giọng nói trong trẻo vang dội như trước.
Trong lúc Chung Cẩn cũng nhăn nhó mũi uống xong một đợt thuốc bắc điều trị, anh nhận được điện thoại của Thu Sanh.
Thu Sanh nói với anh qua điện thoại rằng Thu Trầm sẽ cùng cô ấy về Hải Sơn, anh ấy muốn đích thân đến gặp bé Đồng một lần.
Vì thế Chung Cẩn tính toán vào ngày họ về, sẽ cho dì Lương nghỉ phép.
Dù sao sau khi Thu Trầm đến, mọi người sẽ không thể tránh khỏi việc nhắc đến thân thế của bé Đồng, dì Lương tuổi đã cao, không thích hợp nghe những chuyện chấn động như vậy.
Ngày Thu Sanh và Thu Trầm trở về, Chung Cẩn ăn sáng xong liền bắt đầu trang điểm cho bé Đồng.
Tóc bé Đồng đã dài ra rất nhiều, không buộc lên trông rất lôi thôi, hôm nay dì Lương lại nghỉ. Chung Cẩn cố ý đưa con bé đến tiệm làm tóc, chải cho con bé hai búi tóc tròn đáng yêu.
Chung Cẩn biết gu thẩm mỹ của mình chẳng ra gì, không dám tùy tiện phối đồ cho bé Đồng, sợ phối không đẹp bị Thu Sanh mắng.
Anh liền lấy một bộ đồ Thu Sanh đã phối sẵn, bên trong là chiếc váy liền thân kẻ caro bằng lông cừu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dáng rộng màu nâu dài đến bắp chân.
Váy áo khoác tông trầm, phối thêm hai búi tóc tròn, trông bé rất ngoan, như một cô bé đáng yêu xách giỏ đi hái nấm.
Thật ra mấy ngày Thu Sanh vắng nhà Chung Cẩn cũng không qua loa với bé Đồng, nhưng không hiểu vì sao, Thu Sanh đi một thời gian rồi về, anh luôn muốn thể hiện thật tốt.
Giống như trước kia Thu Sanh đi du lịch, nhờ anh giúp chăm sóc con chó Greyhound tên Phao Phao của cô ấy.
Trước khi Thu Sanh về, Chung Cẩn còn cố ý đưa Phao Phao đến cửa hàng thú cưng, tắm rửa và làm đẹp lông. Tốn hơn một ngàn tệ, chỉ vì Thu Sanh về có thể khen anh một câu.
Trong sảnh chờ đông người qua lại ở ga tàu, bé Đồng ngồi trên tay Chung Cẩn, phấn khích vỗ đầu anh: “Bên kia có bán gà rán, con muốn ăn.”
Chung Cẩn nắm tay bé kéo xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay: “Không được nghịch, chúng ta phải đi đón mẹ và cậu trước.”
Bé Đồng véo ngón tay Chung Cẩn hỏi: “Cậu là gì ạ?”
“Cậu là anh trai của mẹ, lát nữa con gặp cậu phải lễ phép, phải gọi người, biết chưa?”
Bé Đồng lại vui vẻ lên, đá đôi chân mũm mĩm đi đôi ủng to đầu ngắn: “Xin cậu mua cho con một cái gà rán.”
Chung Cẩn vừa nói chuyện với bé Đồng, vừa nhìn thấy Thu Trầm và Thu Sanh cùng nhau đi ra, hai anh em đều cao lớn như nhau, chỉ là Thu Sanh mảnh mai cao gầy, còn Thu Trầm thì cao lớn vạm vỡ.
Thu Trầm vẫn giống như ấn tượng của Chung Cẩn, ít nói cười, lúc nào cũng mặc bộ vest cao cấp chỉnh tề lịch lãm.
Trước kia Chung Cẩn và Thu Sanh còn sau lưng trêu chọc Thu Trầm, anh chàng này gia thế, ngoại hình và tính cách đều chuẩn hình mẫu nam chính bá đạo tổng tài, chỉ tiếc 35 tuổi rồi, nữ chính của anh vẫn chưa xuất hiện. Uổng phí điều kiện tốt như vậy, trốn tránh nửa đời người trở về vẫn là một cẩu độc thân.
Bé Đồng nhìn thấy Thu Sanh, dùng sức vẫy vẫy tay nhỏ, đầu nhỏ cũng lắc lư theo.
Thu Sanh bước nhanh về phía hai ba con, cuối cùng gần như chạy vội đến, ôm đầu bé Đồng vào lòng: “Bảo bối, mẹ nhớ con mỗi ngày.”
Bé Đồng giống như một chú vịt con vụng về, vươn hai cánh tay vỗ hai cái, rút cái đầu tròn xoe của mình ra khỏi lòng Thu Sanh.
Con bé thở hổn hển, ngoan ngoãn giảng đạo lý với Thu Sanh: “Mẹ nhớ con, nhưng mẹ ôm con nhẹ nhàng thôi ạ.”
Thu Sanh bị con bé chọc cười, lại nhẹ nhàng ôm con bé một lần nữa.
Lúc này, Thu Trầm cũng chậm rãi bước đến bên này.
Đây là lần đầu tiên Chung Cẩn gặp lại Thu Trầm sau khi anh và Thu Sanh ly hôn, anh giằng co vài giây giữa hai cách gọi 【 tổng giám đốc Thu 】 và 【 anh 】, cuối cùng vẫn mở miệng gọi một tiếng:
“Anh, đến rồi ạ?”
Thu Trầm không có biểu cảm gì, chỉ "ừ" một tiếng.
Ánh mắt anh lướt qua Chung Cẩn, dừng lại trên mặt bé Đồng một lát, đứa bé mập mạp này nhìn vừa không giống Chung Cẩn, cũng không giống Thu Sanh.
Thật ra là một đứa bé lớn lên rất xinh xắn, xứng với bốn chữ "phấn điêu ngọc trác", chỉ là nghĩ đến con bé đến từ dị giới, tâm trạng Thu Trầm có chút phức tạp.
Bé Đồng ngồi trên tay Chung Cẩn, nắm chặt tay nhỏ, ngoan ngoãn cúi người chào: “Chào cậu, cháu là Chung Vân Đồng ạ.”
Thu Trầm lại lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu hỏi Chung Cẩn: “Xe ở đâu?”
Đoàn người cùng nhau đi về phía bên ngoài ga sân bay, Thu Trầm không có biểu cảm gì đi ở phía trước, Chung Cẩn ôm con, cùng Thu Sanh đi chậm hai bước ở phía sau.
Chung Cẩn nhìn thấy Thu Trầm vẫn luôn mân mê một chiếc vòng tay trong tay, liền nhỏ giọng nói với Thu Sanh: “Anh trai em thật đúng là đến tuổi rồi, đều bắt đầu đeo vòng hạt.”
Thu Sanh che miệng nghiêng đầu: “Đó là vòng tay bồ đề đã được khai quang ở chùa cầu về, trừ tà.”
Chung Cẩn liếc nhìn bé Đồng, nhướng mày: “Anh ấy không phải chứ?”
Thu Sanh: “Em khuyên rồi, thật sự hết nói nổi, người chưa đọc tiểu thuyết bao giờ, khó chấp nhận quá.”
Chung Cẩn ghé sát môi vào tai bé Đồng nói mấy câu, bé Đồng trợn tròn đôi mắt to đen láy gật gật đầu, rồi lại quay đầu, dùng bàn tay nhỏ che miệng siêu cấp nhỏ giọng trả lời: “Tuân lệnh, sếp Chung.”
Đến bãi đỗ xe, Chung Cẩn đặt bé Đồng vào ghế trẻ em xong, kéo cửa ghế phụ ra: “Thu Sanh ngồi ghế phụ đi?”
"Được." Thu Sanh nhấc vạt áo khoác lên, cúi người ngồi vào ghế phụ.
Thu Trầm đứng im không nhúc nhích, anh không muốn ngồi cạnh đứa bé quỷ quái đến từ dị giới, nhưng Thu Sanh đã ngồi vào ghế phụ rồi, anh cũng không thể gọi người xuống.
Đành phải kéo cửa sau xe ngồi vào.
Thu Trầm ngồi ở ghế sau, trong tay vẫn luôn mân mê chiếc vòng tay trừ tà kia, mắt cũng không dám nhìn về phía bé Đồng.
Bé Đồng đột nhiên vươn tay nhỏ vỗ vỗ cánh tay anh, ngọt ngào gọi: “Cậu.”
Thu Trầm khẽ gật đầu: “Ừ?”
Bé Đồng làm theo lời Chung Cẩn vừa dạy, chỉ vào chiếc vòng tay đã được mân mê đến bóng loáng: “Đây là cái gì ạ?”
Thu Trầm: "..." Đây là thứ đặc biệt dành cho cháu, chú dậy từ khi trời chưa sáng, chen chúc giữa một đám ông bà già, vất vả lắm mới xin được chiếc vòng tay hộ mệnh cho cháu.
Bé Đồng lại túm lấy tay áo vest của Thu Trầm: “Cho cháu xem.”
Thu Trầm đưa vòng tay cho con bé, đồng thời cũng âm thầm quan sát phản ứng của con bé.
Bé Đồng cầm lấy vòng tay, nghịch một lát trong tay, còn đeo chiếc vòng tay to tướng lên cánh tay nhỏ xíu của mình, cười hì hì nói với Thu Trầm:
“Cậu xem cháu này, buồn cười quá ha.”
Thu Trầm: "..." Uổng công.
Chung Cẩn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Thu Trầm lặng lẽ cất chiếc vòng tay trừ tà vào túi, sau đó rốt cuộc không lấy ra nữa. Đáy mắt Chung Cẩn thoáng qua một nụ cười đắc ý.
Trong nhà không có phòng khách dư, Chung Cẩn rất hào phóng tỏ vẻ, anh nguyện ý ngủ sofa, để Thu Trầm ngủ phòng ngủ chính.
Thu Trầm vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, trên mặt thoáng lộ ra vẻ vui mừng 【 thằng nhóc này cũng hiểu chuyện 】.
Anh xách chiếc vali LV họa tiết cổ điển vào phòng ngủ chính, khi nhìn thấy khắp phòng toàn màu cầu vồng, trên giường còn trải bộ bốn món hình ngựa con Pony, trên sàn nhà bày la liệt hàng trăm món đồ chơi nhồi bông lớn nhỏ, anh lại không cảm xúc xách vali ra ngoài.
Thu Trầm xách vali đứng ở hành lang, nhìn thấy Thu Sanh và bé Đồng quỳ trước lồng giữ nhiệt ở phòng khách, đang đùa với một chú gà con xấu xí trong lồng.
Phòng ngủ chính sửa thành phòng trẻ con, tầng trệt nuôi gà ta.
Thu Trầm cảm thấy Chung Cẩn và Thu Sanh nhất định là người ngốc nghếch, đứa bé không rõ lai lịch này, quả thật có chút thủ đoạn.
Chung Cẩn thắt tạp dề đi ra từ phòng bếp: “Anh, sao vậy? Sao không vào để hành lý?”
Thu Trầm nhàn nhạt nói: “Anh thấy phong cách phòng khách này vẫn dễ chấp nhận hơn.”
“Ừ, vậy anh ngủ sofa.”
Chung Cẩn đáp ứng rồi đi về phía phòng bếp, đi được hai bước lại dừng lại:
“Em nhớ anh nấu cơm rất ngon, vào phụ một tay đi.”
Thời còn đi du học Thu Trầm quả thật đều tự nấu cơm.
Vì thế vị phú hào tài sản nghìn tỷ, tổng giám đốc tập đoàn Thu thị, mặc vest đi giày da mà xuất hiện ở phòng bếp làm tạp vụ.
Chung Cẩn đưa cho anh một chiếc tạp dề hình trái tim vỡ, ân cần nhắc nhở: “Đằng trước tạp dề có hai cái túi đó, anh có thể để điện thoại vào.”
Thu Trầm: “...”
Chung Cẩn không cho anh thời gian nghi ngờ nhân sinh, lập tức nhét vào tay anh một chậu tôm: “Bóc vỏ và rút chỉ tôm đi.”
Thu Trầm đặt chậu tôm xuống bồn rửa, cúi người dùng tăm xỉa răng lấy chỉ tôm ra.
Chung Cẩn thỉnh thoảng lại muốn ra bồn rửa này rửa rửa đồ, liền trực tiếp nói với anh: “Anh, anh bưng ra bàn ăn ngoài kia bóc đi, bóc xong mang vào cho em.”
Vì thế Thu Trầm lại bưng chậu tôm ra phòng khách, ngồi ở bàn ăn làm việc, bóc đến con tôm thứ 10, Thu Trầm cảm thấy có chút khó chịu, anh đâu phải đến đây để gia nhập bọn họ.
Bây giờ làm đến mức hình như anh cũng muốn ở lại đây bắt đầu cuộc sống vậy.
Thu Trầm vừa muốn đứng dậy đi tìm Chung Cẩn lý luận vài câu, bé Đồng cưỡi chiếc xe ba bánh của mình, lắc lư tăng tốc lao đến bên bàn ăn, ngọt ngào gọi anh:
“Cậu ơi, cậu vất vả rồi cậu.”
Đôi chân mũm mĩm đi đôi tất năm ngón bằng lông cừu đạp lên sàn nhà, bé Đồng đứng dậy, cúi người từ giỏ xe phía trước lấy ra một hộp kẹo cầu vồng, mở nắp ra, đổ ra một viên kẹo cầu vồng, dùng ngón tay nhỏ xíu nhéo đưa đến bên Thu Trầm:
“Cho cậu ăn.”
"Tôi không ăn." Thái độ Thu Trầm rất lạnh nhạt.
Người ở địa vị cao như anh đều có lòng phòng bị rất nặng, đột nhiên xuất hiện một đứa bé không rõ lai lịch, nói là dòng dõi nhà họ Thu. Chuyện này khiến anh không khỏi nghi ngờ có người đang giở trò sau lưng.
Tuy rằng Thu Sanh nói đứa bé này đến từ dị giới, nhưng làm thế nào để chứng minh con bé đến từ dị giới thật?
Nếu không chứng minh được, vậy không thể loại trừ khả năng có sự can thiệp của con người.
Bé Đồng cũng không để bụng thái độ lạnh nhạt của Thu Trầm, con bé nhét viên kẹo cầu vồng vào miệng, bò lên ghế ăn ngồi xuống, vừa nhai kẹo vừa đá đôi chân ngắn ngủn, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt nhàn nhã ngồi ở bên kia.
Cứ ngồi như vậy, bé Đồng một lát liền thấy chán, bắt đầu luyên thuyên hỏi đông hỏi tây:
“Cậu ơi, sao tôm lại có râu ạ?”
“Cậu dùng tăm chọc nó, nó có đau không ạ?”
“Con kể cho cậu nghe nhé, trường con có một lần đi biển bắt hải sản, con với ba mẹ bắt được một con tôm, còn có một con cua to nữa.”
“Cậu ơi, cậu đi mẫu giáo chưa ạ?”
“Sao con lại gọi cậu là cậu ạ?”
Cuối cùng Thu Trầm bị con bé làm phiền đến không chịu nổi, chỉ vào viên kẹo cầu vồng con bé đang cầm trong tay: “Cho tôi một viên cái đó.”
Bé Đồng hào phóng nhéo một viên kẹo cầu vồng đưa cho anh, thấy tay anh dính đầy nước, liền bò dậy đứng trên ghế, kéo tay áo sơ mi của Thu Trầm, nhét viên kẹo cầu vồng vào miệng anh.
Thu Trầm ngậm viên kẹo cầu vồng, khi bé Đồng lại nói chuyện với anh, anh liền nói: “Khi ăn không được nói chuyện.”
Bé Đồng không thể nói chuyện, ngồi một lát liền thấy chán.
Hơn nữa cứ mỗi khi con bé mở miệng nói chuyện, cậu lại phải ăn kẹo cầu vồng, con bé cảm thấy chỗ này không thú vị, liền bò xuống ghế, bước lên chiếc xe ba bánh của mình chuẩn bị rời đi.