O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 109

Trong khi phần đông những người khác đều rơi vào trạng thái hóa đá, phản ứng của Lâm Kính Dã đã xem như bình tĩnh nhất. Bình thường, nếu Tướng quân coi trọng cấp dưới nào đó thì hẳn nên nói “Cậu chuyển sang biên chế của tôi / Chúng ta đến sân đấu giao lưu tiếp nào / Vào đánh mô phỏng một trận”, chứ ai đời lại mời đi ăn tối?

Với lại mời đi ăn… có khác gì Alpha đang tỏ ý với Omega không??

Thấy biểu cảm của Lâm Kính Dã, Charles bèn nhún vai: “Chẳng lẽ làm Tướng thì không cần ăn cơm?”

Lâm Kính Dã: “Tôi thấy vẫn cần.”

Charles: “Thế không phải hợp lý rồi sao?”

Sau đó hai người thật sự sóng bước cùng nhau, để lại một dọc những bức tượng rớt cằm xuống đất. Trong đó, Oscar trông như bị sét bổ nứt toác, trong đầu văng vẳng tiếng chuông báo động réo tận mây xanh, hai chữ “KHÔNG ĐƯỢC” chạy vù vù trước mắt (tuy hắn ta cũng không hiểu vì sao lại “không được”).

Trên đường phố có thể bắt gặp vô số chiếc drone đang lượn lờ, mỗi chiếc treo lủng lắng một màn ảnh ba chiều. Người phụ nữ trong ảnh sở hữu dung mạo có thể được xem là yêu kiều, nhưng đôi mắt đang đang nhếch lên đầy tùy tiện kia lại biến cô thành một chiến sĩ hiên ngang.

Lâm Kính Dã vừa lúc nhìn lướt qua chiến giáp trên người cô gái trong một khắc lơ đễnh ngẩng đầu, sắc mặt bỗng có chút thay đổi.

Số lượng hạm đội không chiến của Trái Đất tương đối khiêm tốn, vì vậy giáp xương ngoài của họ có khuynh hướng như một trang bị hỗ trợ hơn là chiến giáp thực thụ. Nhưng bộ giáp của nữ Alpha này lại hoàn toàn khác biệt từ kiểu dáng, cấu tạo, màu sắc đến chức năng. Thậm chí, Lâm Kính Dã còn nhìn ra nó được cường hóa về mặt tốc độ.

Cô là người am hiểu di chuyển ẩn nấp, sở hữu khả năng sinh tồn xuất sắc, chuyên phụ trách do thám tình báo.

Lâm Kính Dã vờ như không có gì mà thu hồi tầm mắt, lại câu được câu mất mà tán gẫu cùng Tướng quân tóc vàng kế bên.

Vừa rồi không phải một kết luận có được sau khi phân tích, mà giống tư liệu anh đã biết từ trước hơn, như thể… anh đã từng đọc qua tài liệu tương quan rồi.

Cảm giác xa lạ ấy lại tới.

Một lần nữa, Lâm Kính Dã cảm thấy anh và hành tinh này hệt như hai mảnh ghép xa lạ, khiến bản năng phòng bị của anh luôn ở mức cao nhất. Bốn phía đều mang lại cảm giác lạc lõng, đặc biệt là người sóng vai cùng anh. Tuy biết Tướng quân Charles là Tổng chỉ huy lực lượng Trái Đất tại tiền tuyến, nhưng anh lại thấy không đúng.

Màu tóc sai sai là một. Anh ngẫm nghĩ một hồi, sau đó thêm vào cả vóc dáng và mùi hương cũng sai nốt.

Một Alpha tóc vàng chóe, lưng hùm vai gấu sao lại có thể làm chỉ huy được nhỉ? Nhìn thôi đã thấy không ổn rồi.

Trưởng quan chân chính của anh hẳn là có mái tóc bạc suôn mượt, ngặt nỗi luôn bị chủ nhân tùy ý giày vò; có đôi mắt xanh biếc như sao trời; thích lười biếng tan chảy trên ghế ngồi như một viên chocolate dẻo thơm. Quan trọng nhất là…

Hắn thích xây tổ.

Charles bỗng lên tiếng: “Tôi thấy hình như cậu có… ý kiến với tóc của tôi thì phải?”

Ấy, mình để lộ rõ ràng vậy à? Lâm Kính Dã cúi đầu, đáp: “Không có, thưa Tướng quân.”

Charles: “Có.”

Lâm Kính Dã: “À.”

Không biết vì sao, Charles bỗng cảm thấy tim mình đập rộn lên.

Trước kia có không ít Omega cố tình diễn trò trước mặt anh ta: nào là hắt rượu, ngã sõng soài (dù đi trên đất bằng) hay “lỡ” phát tình, nhưng tất cả đều không khiến anh ta rung động bằng người thanh niên trước mặt, với tính tình lãnh đạm, khí chất toát ra cũng lạnh nhạt này.

Nghe sao giống mấy bộ phim truyền hình mà em trai Omega khoái xem ở nhà vậy? Cái gì mà “Beta, em không giống với lũ yêu tinh ngoài kia, em đã có được sự chú ý của tôi” ấy.

Da gà da vịt thi nhau nổi rần rần.

“Tướng quân.” Lâm Kính Dã bỗng hỏi: “Anh cho rằng khi trở thành một chuỗi chương trình hoặc máy tính rồi, thì có được xem là còn sống không?”



Chuông báo động ngừng kêu, hành lang khôi phục sự im ắng tĩnh lặng.

Bên trong, Mera hòa vào làm một cùng bóng tối.

Cô quả thật đã vượt ngục, nhưng “trốn đến thành phố kia” chỉ là tin giả do cô tung ra. Những toán lính đặc nhiệm hối hả xuất phát ấy hẳn không ngờ rằng tên “tội phạm” này lại dám to gan lớn mật, không những không rời đi mà còn trốn vào một trong những phòng thí nghiệm ở căn cứ.

Về phần mình, Mera chỉ nghĩ rằng đã vào được căn cứ quân sự lớn nhất ở Tân Trường An – thành phố tập trung công nghệ quân sự và khoa học kỹ thuật của Trái Đất – rồi thì còn phải mất công chạy ra làm gì?

Thành phố được đặt tên theo thành Trường An này phỏng lại phong cách thời xưa vô cùng hiệu quả. Những tòa cao ốc của thế kỷ mới đều được lát gạch xanh, phủ ngói đỏ cổ kính của phương Đông; bảng quảng cáo ba chiều trên đường lại được vẽ thành tranh thủy mặc. Nếu Trái Đất và Liên bang thiết lập quan hệ ngoại giao, Mera sẽ rất sẵn lòng xin nghỉ phép để đi thăm thú một phen.

Nhưng trong quá trình bí mật thăm dò căn cứ, cô cảm thấy khả năng ấy chỉ còn lại 1%, bèn không khỏi tiếc nuối cho phong cảnh tuyệt đẹp này.

Bởi vì rất nhiều gian phòng cô ghé qua đều chứa đầy những ống nghiệm thủy tinh đứng sừng sững trong bóng tối, chỉnh tề như từng hàng bia mộ. Lơ lửng trong thứ dung dịch mờ đục, lập lòe ánh xanh ấy là những cơ thể người với hai mắt nhắm nghiền.

Mera lặng lẽ tiếp cận, thấy có nam có nữ, có già có trẻ. Bên cạnh mỗi ống nghiệm là một màn hình ghi chú trình tự DNA, trạng thái, tên gọi và số hiệu.

Nhưng không phải vật nào ở đây cũng là hình người. Tựa như ống nghiệm trước mặt Mera, bên trong là một bộ xương lởm chởm trắng hếu với những thiết bị như kim thăm dò di chuyển trên bề mặt. Cô quan sát một hồi mới thảng thốt nhận ra những chiếc kim trông như đang đan len kia thật sự đang dệt ra một mạng lưới thần kinh trên bộ xương!!

Cái quái quỷ gì thế này?!

Mera lại bước về trước, nhìn thấy mạch máu được tái tạo, bắp thịt được đắp nặn, và làn da được phủ lên cơ thể đỏ hỏn.

“Đệt.” Một tiếng hít sâu đi kèm với lời chửi tục.

Đây là nhà máy chế tạo cơ thể người ư? Chẳng lẽ họ đang tạo ra một đội quân nhân bản?

Sau đó, cô phát hiện màn hình ghi chú của những cơ thể này chỉ có “Nam” và “Nữ” mà không có giới tính thứ hai. Kiểm tra một phen, Mera xác nhận không phải “họ” từ chối thừa nhận như Dạ Vũ, mà thật sự không có dấu vết của tuyến thể hay khuynh hướng sẽ được trang bị tuyến thể giả.

Nữ chiến sĩ tìm đến một đài điều khiển, mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cẩn thận hack vào từng chút một mới vượt qua được tường lửa. Một danh sách thông tin về nhân viên trong căn cứ trải rộng trước mặt cô.

Đôi mày Mera nhăn lại.

Trên danh sách đó, khoảng một nửa có cột giới tính được ghi chú tương tự với Liên bang, gồm nam Alpha, nữ Alpha, nam Beta, nữ Omega, vân vân; số còn lại đều thống nhất đánh một chữ X, có chỗ chỉ có X, có chỗ thì “Nam” hoặc “Nữ” rồi đi kèm chữ X.

Kiến thức lịch sử của Mera không tệ, vẫn nhớ khi Trái Đất còn ở giai đoạn chỉ phân nam nữ, có những người không hài lòng với giới tính mà mình được sinh ra, hoặc đang trong quá trình chuyển giới, hoặc căn bản không muốn được gọi là “Nam” hay “Nữ”, đều có thể dùng dấu X để thể hiện.

Nhưng chuyện này lại là thế nào đây? Chẳng lẽ trình độ y học Trái Đất đã đạt đến mức có thể chuyển đổi giới tính ABO? Quá hoang đường là một, thứ hai là cho dù kỹ thuật ấy có khả thi thì cũng không thể có chuyện hết phân nửa dân số là người chuyển giới được.

Trái Đất có quá nhiều điểm đáng nghi vấn, ở lại càng lâu thì nguy cơ rủi ro càng cao, nhất định phải tìm cách mang tư liệu về tàu Nhiễm Tinh.

Cũng không biết Hạm trưởng và những người khác đi đâu rồi. Suy nghĩ này vừa bật ra, Mera chợt không còn thấy căng thẳng nữa, bởi cho dù Hạm trưởng có gặp bất trắc thì vẫn còn Nguyên soái tọa trấn. Lấy phong cách của Rennes Sở, chỉ cần một ngày không liên lạc được với Lâm Kính Dã thì sẽ bắt đầu xới ba tấc đất lên để tìm người.

Chẹp, sến súa (gato) không chịu được.

Ai mà ngờ Thanh Kiếm Bầu Trời, Chiến thần máu chiến bừng bừng, khi yêu vào rồi lại dính rịt người ta đến vậy. Lại còn cái mùi chocolate nồng nàn, không biết đã kinh qua bao nhiêu hộp quà lễ Tình nhân mới đậm đà đến vậy. Nhòm ngọt ngào sến rện không khác gì Omega bé bỏng vừa yêu đương, cần có cảm giác an toàn.

Khoan…

Omega…???

Khóe miệng vừa giương lên của Mera lập tức cứng lại.

Rennes Sở, chiến tướng sinh ra từ vùng chiến khói lửa; phong cách hành sự kiêu ngạo, bừa bãi lại quỷ quyệt; tính nết khó lường, không ai nắm bắt được. Một khi không vui, hắn có thể đá nát cửa phòng họp Quốc hội, kẻ địch dám chọc vào sẽ bị hắn tìm đến tận cửa, đứa nào ngáng đường làm thịt đứa ấy, ngang tàng phách lối đến cùng cực. Nghe nói trước kia hắn đã xử tử Thiếu tướng Benson ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội ra tòa án quân sự cũng không cho, sau đó ngang ngược kéo Hạm trưởng Lâm từ chức Trung tá văn phòng đến Hạm trưởng Thiếu tướng của Thanh Kiếm Bầu Trời.

Tóm lại, chỉ cần Rennes thích thì không ai có thể ngăn được hắn.

Vậy…

Trong một lần tụ tập nói chuyện phiếm, sĩ quan hậu cần Roland có kể: trong thời gian ở trên tàu vận chuyển 927, Nguyên soái từng moi ở đâu ra một nùi chocolate hết hạn, sau đó lựa đúng một viên còn hạn đưa Hạm trưởng ăn.

Dân Liên bang ai chẳng biết việc Nguyên soái ghiền chocolate, nhưng Mera cẩn thận nhớ lại, phát hiện cô chưa từng thấy hắn ăn viên kẹo nào trong nhiệm vụ lần này.

Mà một người nghiện chocolate thời kỳ cuối liệu sẽ để kẹo quá hạn ư?

Cảm thấy suy nghĩ của mình đang đi theo hướng không ổn lắm, Mera đánh cái rùng mình.

“Không thể nào, không thể nào! Đó là Thanh Kiếm Bầu Trời, là Rennes Sở! Ngài ấy…” Cô run rẩy lẩm bẩm: “Mình điên rồi hay sao mà dám nghĩ vậy!!”

Nhưng tên đã rời cung thì khó mà quay về.

Lão Thượng tướng Quintus từng dùng trăm phương nghìn kế kéo đứa cháu Alpha cấp S này về thừa kế gia tộc, lén sắp xếp cho các Omega vừa ý lão đến lượn qua lượn lại trước mặt Rennes, thậm chí cố ý dùng pheromone dẫn dụ, nhưng hắn chưa một lần phản ứng lại.

Có vô số Omega quý tộc trộm tóc của hắn đi làm xét nghiệm xứng đôi, kết quả đều là những con số không tròn trĩnh, trở thành một trong những giai thoại truyền kỳ của Liên bang. Dân chúng đều tự hỏi rốt cuộc phải là Omega thế nào mới xứng đôi với Nguyên soái, nhưng Mera lại nghĩ theo một hướng khác…

Trên đời quả thật có số ít AO hoàn toàn không phù hợp với nhau, nhưng hai Omega đi xét nghiệm xứng đôi AO thì… ra kết quả mới là lạ!!

“ĐỆT!!” Lại một tiếng chửi thề bật ra. Lần này, Mera chỉ thấy hai mắt tối sầm khi ý thức được một việc.

Chuyên viên ngoại giao Jocelyn xuất hiện ở Dạ Vũ là nam Omega cấp S, vóc dáng cao gầy, sở hữu pheromone mùi chocolate, có hành vi mập mờ ái muội với Hạm trưởng làm cả bọn lo sốt vó, cứ ngỡ rằng anh ta là thế thân của Nguyên soái. Cũng may Hạm trưởng không thẹn với nhân phẩm của mình, không còn liên hệ gì với đối phương sau khi nhiệm vụ kết thúc.

Jocelyn từng qua đêm trong phòng Hạm trưởng. Nguyên soái cũng vậy.

Pheromone của Thanh Kiếm Bầu Trời đến nay vẫn còn là câu hỏi không lời giải đáp của Liên bang.

Không phải không tiện tiết lộ, mà là vì…

Nó có mùi chocolate. Chocolate trắng ngọt ngào nhất. 

Hai mắt Mera trợn ngược, trong đầu có thể mường tượng ra cảnh mình bị nhét vào chủ pháo diệt khẩu.

Ùuuuuu…

Còi báo động lại cất lên, với những tiếng vang dội hơn nhiều so với lần vượt ngục, khiến nữ chiến sĩ hoàn hồn, vọt đến bên cửa sổ.

Dường như… có gì đó đang ẩn hiện trong vành đai quanh Trái Đất.



Lâm Kính Dã lơ đễnh cắt miếng bít tết trên đĩa. Đối diện anh là Charles đang tỉ mỉ giới thiệu một loại rượu vang.

Đưa tay nâng kính, anh nghĩ thầm: Vang à, không ngon bằng ca cao nóng.

Mắt phải anh không thấy đường, khi nhìn thẳng vào nguồn sáng mạnh còn thấy đau nhói, nhưng trong tay phải anh lại là hằng hà sa số những chiếc kính đủ mọi kiểu dáng, dường như không tích hợp công nghệ ba chiều mà chỉ đơn thuần dùng để bảo vệ mắt. Anh không hiểu sao bản thân lại sở hữu nhiều kính đến vậy, nhưng ánh sáng trong nhà hàng khiến anh thấy khó chịu, vì vậy đã chọn một chiếc có tạo hình giống cánh bướm mang lên.

Ùuuuu…

Động tác đưa ly rượu cho Lâm Kính Dã của Charles khựng lại khi tiếng còi báo động vang lên, những đầu ngón tay sượt qua lòng bàn tay đối phương.

Hai người đồng thời nhìn ra cửa sổ, thấy một bóng đen đang chậm rãi vươn mình từ trong vành đai Trái Đất, mang theo tư thái đầy ngạo nghễ và khí thế ngút trời.

Đồng tử Lâm Kính Dã co lại.

“Hạm đội vũ trụ?” Charles biến sắc.

Hạm đội vũ trụ? Nhịp thở Lâm Kính Dã tăng tốc.

Khoảng cách vẫn còn quá xa, chiếc soái hạm đồ sộ ấy trông chỉ tương đương với một bàn tay, nhưng trước mắt anh bỗng xuất hiện hình ảnh chiếc huy hiệu được khắc vào mạn tàu.

Sao trời lấp lánh và kiếm sắc rời vỏ.

Thanh kiếm xuyên qua bầu trời.

Thanh Kiếm Bầu Trời.
Bình Luận (0)
Comment