O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 127

Fritz lẳng lặng đứng trong góc, không ngừng cho tua đi tua lại hình ảnh, tựa như chỉ cần săm soi thêm vài lần là có thể phát hiện chỗ cắt ghép giả tạo trong video, chẳng hạn như cánh tay kia sẽ bất thình lình mọc thêm bắp thịt to bằng đầu người – trở thành một cánh tay Alpha chuẩn mực.

Nhưng điều ấy hiển nhiên là bất khả thi.

Fritz đã sớm qua cái tuổi mơ mộng hão huyền. Niềm tin của nó vào truyện cổ tích đã dừng lại kể từ khi phân hóa vào năm lên bảy.

Những câu chuyện tình yêu ngọt ngào phổ biến hiện nay đều viết về một chú vịt con xấu xí, thấp hèn bỗng một ngày hóa thân thành Omega mỹ miều, sau đó sẽ được vô số Alpha “cool ngầu” theo đuổi như của hiếm, thậm chí ngay cả kẻ thù truyền kiếp cũng sẽ không kềm được mà bị hấp dẫn…

Tất cả chỉ là giả dối.

Một khi phân hóa thành Omega rồi, ngay cả buổi tối không về nhà cũng sẽ bị người nhà quở trách chứ đừng nói đến kẻ thù.

Fritz vẫn luôn vững tin rằng, sở dĩ loại tiểu thuyết này được hoan nghênh là vì tính phi thực tế của chúng. Những tình tiết biết bao hoàn hảo ấy căn bản không thể xảy ra ngoài đời thật, nhưng trong thế giới giả tưởng thì muốn bao nhiêu cũng được.

Sau đó nó mới phát hiện, nó sai rồi.

Khi các trưởng bối trong giới thượng lưu đang bàn tán xem nó sẽ sinh được bao nhiêu đứa bé bụ bẫm, Rennes Sở đã được Nữ vương phong tặng danh hiệu Thanh Kiếm Bầu Trời. Khi người khác, bao gồm cả ông nội, một mực nói tiền tuyến quá nguy hiểm với nó, Rennes Sở đã trở thành Nguyên soái bất bại, chỉ huy hạm đội lượn vòng trên căn cứ phản quân, để lại bóng ma khiến kẻ địch mất ăn mất ngủ.

Fritz không quên được cái lần nó và Lâm Tịnh Nhiên bị gã anh trai ghê tởm kéo đến quán bar cùng bạn bè. Khi bọn thanh niên suồng sã ôm eo những minh tinh mới nổi, hai đứa trẻ lên bảy và lên sáu túm tụm co ro dưới góc bàn, nghe thấy tiếng cười phóng đãng của đám người kia.

“Eli cưới rồi chắc không đi chơi như này nữa đâu nhỉ, thảm vãi.”

Elliot đảo ly rượu trong tay, lạnh nhạt nói: “Hừ, đéo biết ông già nghĩ gì nữa. Chỉ là một thằng Beta tàn phế, lại mới gặp có hai lần mà đã nói Omega như Fritz không kềm được nó. Tao thấy thằng đó ngoại trừ chán bỏ mẹ thì chả có gì đặc biệt, nó lấy đâu ra lá gan để quản tao?”

Fritz nhớ tên của kẻ lên tiếng ban đầu kia: Marley Connor, một thằng vừa ngu vừa hèn, khi cưỡng hiếp Omega bất thành đã giá họa cho người khác. Theo thông báo chính thức, gã chết trong một đợt tấn công của tinh tặc, nhưng nó biết người ra tay thật sự là Lâm Kính Dã.

Marley vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc thua kém Teval Shawn, vì vậy đã thông qua mối quan hệ với Elliot mà lấy được thứ thuốc nâng cao tinh thần lực. Nhưng IQ của gã cao hơn Elliot một tẹo, không sử dụng nó cho bản thân mà dùng cho em gái của Teval.

Lâm Kính Dã căn bản không quen không thân với hạng người này, hai bên chỉ gặp mặt đúng một lần tại quán bar năm ấy. Nhưng anh lại bỏ công bỏ sức lấy mạng gã, chỉ để bảo vệ phó quan của mình.

Fritz nhìn màn hình với gương mặt ngây ngốc, không thể tự kềm chế dòng suy nghĩ.

Nếu như… nếu nó không phải Omega, thì bây giờ cũng sẽ được anh Kính Dã liệt vào phạm vi bảo hộ, mà không phải mỗi lần gặp mặt đều diễn ra trong lạnh lùng xa cách. Thậm chí, vì sự tồn tại của Elliot, ánh mắt của Lâm Kính Dã nhìn nó sẽ không bao giờ mang theo chút ấm áp nào nữa.

Nên vì sao…

Vì sao Lâm Kính Dã lại lựa chọn một Omega khác?

Fritz mải mê đắm chìm trong suy nghĩ, không để ý khu vực nghỉ ngơi đã vắng người tự lúc nào. Cách đó không xa là lối ra vào, nơi Thượng tướng Wimmer trong bộ chiến giáp đã đứng hồi lâu, nhìn nó bằng ánh mắt lo âu.

“Không sao chứ?”

Nó như bừng tỉnh mộng, chậm rãi quay lại: “Nội ơi, anh Kính Dã bị ép đúng không?”

Thượng tướng Wimmer từng quy định không được phép sử dụng xưng hô thân mật trong quân đội, nhưng vào lúc này lại khó được một lần không quở trách, chỉ nói: “Con còn phép năm chưa dùng, xin nghỉ hai ngày đi, tạm thời không cần đến điểm danh.”

Fritz vẫn bất động.

“Anh ấy bị ép buộc. Chẳng lẽ chỉ cần dùng thủ đoạn phi pháp trở thành Nguyên soái là có thể không bị truy cứu chuyện trước kia sao? Tại sao Quân đội không lập tức điều tra việc Rennes Sở là Omega? Hắn ta rốt cuộc đã làm g-”

“FRITZ WIMMER!” Ông lão rống lên: “Ăn nói cẩn thận!”

Fritz lập tức đáp: “Xin lỗi Thượng tướng, tâm trạng tôi không được tốt lắm, xin ngài tha thứ.”

Ông lão nhìn nó với gương mặt nhuốm màu mỏi mệt, thật lâu sau mới khoát tay: “Đi nghỉ đi.”

“Vâng.”

Nó dường như bình tĩnh lại ngay lập tức, chỉ có vệt đỏ hồng nơi khóe mắt bỗng gợi cho ông lão nhớ về bộ dáng nhõng nhẽo khi xưa.

Trước kia, Fritz còn được “khen tặng” là “Omega được yêu thích nhất giới thượng lưu Thủ Đô Saltian”. Vào mỗi buổi yến tiệc, sẽ có vô số người vây quanh tán thưởng, hỏi han cách ông dạy dỗ hai đứa cháu. Nhưng chỉ mới qua vài tháng mà thôi, danh hiệu trên đã rơi vào tay một nữ ca sĩ thuộc tầng lớp trung lưu, còn đối tượng “muốn được cầu hôn về nhà nhất” đã trở thành Lucia, con gái nuôi của nhà Fiditz.

Không một ai còn nhớ về Fritz từng được họ ca ngợi hết lời trước đó nữa. 

Lễ nghi hoàn mỹ và trạng thái độc thân không phải là những phẩm chất được ghi nhớ và tôn vinh lâu dài.

Giờ phút này, ông lão như lờ mờ hiểu được sự chấp nhất của đứa cháu nhỏ với trường quân đội. Nhưng khi ông lấy lại tinh thần, chưa kịp lên tiếng thì Fritz đã không còn trong tầm mắt nữa.

Chỉ mới một tuần trước đây thôi, Wimmer còn cảm thấy may mắn vì hôn sự giữa Lâm Kính Dã và Fritz không thành. Điểm khác biệt duy nhất giữa cậu Beta ấy và Thanh Kiếm Bầu Trời lừng danh chính là một lớp vỏ ôn hòa khiêm tốn. Hiện nay, theo số lượng quân địch không ngừng bị hạ gục ngoài tiền tuyến, địa vị của anh trong quân đội đã được củng cố hoàn toàn. Khi những thủ đoạn giấu diếm trước kia không còn được dùng đến, cũng có một số chuyện xưa không cần phải tiếp tục ẩn mình trong bóng đêm nữa.

Rennes đã mượn vụ án đi học thay của Elliot mà tổ chức “rửa sạch” toàn bộ Quân đoàn hành tinh từ trên xuống dưới, quét cho Thiếu tướng Connor của Quân đoàn thứ hai ngã ngựa. Lão Wimmer đến lúc này sao có thể không nhìn ra, hắn đã sắp xếp để vạch trần sự thật trước thanh thiên bạch nhật, từ đó có một cái cớ đường hoàng cho cuộc tổng thanh tra.

Hắn không những đã sớm biết mọi việc về Elliot, nhiều hơn người làm ông đây nhiều lắm, mà còn trù tính từ lâu.

Trong chiến dịch thanh trừng do Rennes khởi xướng, tổ điều tra chẳng mất bao nhiêu công sức đã phát hiện được mối liên hệ giữa Thiếu tướng Connor và Elliot: thứ thuốc mà em trai gã dùng để hãm hại em gái của phó quan trên tàu Lâm Kính Dã, xuất phát từ tay Elliot.

Cô bé kia vừa là nạn nhân, vừa là nhân chứng quan trọng, đã vậy còn là người thân của quân nhân tiền tuyến, hiện đã được khoa Y học viện Úy Lam tiếp nhận, phụ trách toàn bộ quá trình trị liệu.

Một khi Thiếu tướng Connor xộ khám rồi, hung thủ thật sự đằng sau cái chết của Marley Connor và hơn bốn mươi tên đàn em đã không cần được cẩn thận che giấu nữa.

Đó là Lâm Kính Dã, chỉ một mình Lâm Kính Dã.

Câu chuyện trên đã gây náo động không nhỏ khi được đưa ra ánh sáng, lập tức có người nhạy bén đã đi đến cùng một kết luận với Thượng tướng Wimmer: Rennes và Lâm Kính Dã đã lập mưu từ rất lâu. Cuộc thi tuyển ấy nào phải được đưa ra trong một phút ngẫu hứng, mà là một phần trong kế hoạch. Điều kiện một chọi hai mươi thoạt nhìn như bất khả thi, nhưng với Lâm Kính Dã – vị giám khảo có năng lực đơn độc đối đầu với một đội ngũ vũ trang đông gấp bội – thì con số ấy chẳng khác gì hoạt động giảm stress.

Wimmer thưởng thức một vị Tướng như vậy.

Đồng thời cũng không dám để người này kết hôn với cháu mình, trở thành phối ngẫu của người thừa kế duy nhất trong nhà.

Nào ngờ đâu vào lúc ông ta còn đang phân vân mãi không thôi, Lâm Kính Dã đã bị một Omega khác lôi tuột vào phòng, cùng nhau hưởng tuần trăng mật ngay tại tiền tuyến.



Trở lại phòng mình, Fritz chậm rãi khép cửa lại sau lưng, ngồi lặng thinh một hồi. Đoạn nó đứng dậy, lôi một chiếc va-li du lịch khổng lồ từ trong tủ ra. Khóa bật mở, để lộ một người đang bó gối bên trong.

“Có cơm rồi à?” Đôi mắt người kia khẽ khép lại trước ánh sáng ùa vào đột ngột, thanh âm trong trẻo nhàn nhạt, không mang theo một tia cảm xúc.

Chính là người đã mất tích nhiều ngày qua, Lâm Tịnh Nhiên.

Nhìn một hồi, Fritz bỗng dưng tóm lấy cổ áo đối phương, hung tợn lôi ra khỏi va-li.

Tay chân cậu đều bị khóa lại bởi còng điện tử, không thể cử động dù chỉ một chút, vì vậy bị lực ném của nó đẩy ngã nhoài ra đất. Nhưng thái độ hờ hững, thậm chí còn có tâm tình hỏi chuyện ăn uống của cậu như vạc dầu đổ vào lửa nóng, Fritz không chút nghĩ ngợi mà vung tay. Một suy nghĩ lóe lên, Lâm Tịnh Nhiên chọn đúng lúc nghiêng đầu, để nắm đấm mang tính đe dọa hơn là trút giận ấy nện vào mặt.

Rốp.

Tròng kính nát vụn rạch vỡ lớp da, để máu theo xương lông mày chảy xuống. Lâm Tịnh Nhiên khẽ nheo mắt lại, không cho nó thấm vào.

Từ trên cao nhìn xuống, lửa giận của Fritz bỗng vụt tắt, nhoẻn cười hỏi: “Mày đang đợi anh Kính Dã đến cứu rồi vờ ăn vạ sao?”

Lâm Tịnh Nhiên không nói không rằng, ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nào của người bị nhốt trong vali nhiều ngày. Vì vậy nên Fritz cũng không để ý…

Khi chiếc kính vỡ mang theo vết máu ấy rơi xuống, đã có ánh sáng nhàn nhạt lóe lên từ một mảnh vụn.

“Có một điều tao không hiểu.” Lâm Tịnh Nhiên bỗng mở miệng: “Vì sao mày cho rằng hủy diệt Liên bang rồi thì Tiếng Vọng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mày?”

Khóe môi Fritz chậm rãi nhếch lên: “Sai rồi. Tao không trông mong Tiếng Vọng làm gì cho tao cả.”

Câu trả lời này khiến Lâm Tịnh Nhiên còn bối rối hơn cả khi phát hiện Fritz thì ra vẫn luôn âm thầm liên lạc với Tiếng Vọng, bán đứng Quân đoàn thứ nhất và Elliot.

“Tao chỉ muốn nhìn thấy nguyện vọng của họ, và của tao, bị bóp nát cùng nhau mà thôi.”

“Từ ‘họ’ này hơi bị vơ đũa đấy.” Lâm Tịnh Nhiên nói: “Mày có gì bất mãn với ông nội thì về nhà đóng cửa giải quyết, bằng không thì xử luôn như thằng anh mày là được.”

Trên môi Fritz vẫn là nụ cười biết bao ngọt ngào, hồn nhiên, xán lạn của tuổi thanh xuân như trước kia. Nó nghiêng đầu lảng đi, bỗng chuyển sang một chủ đề khác: “Mày sắp lên chức chú rồi.”

Chân mày Lâm Tịnh Nhiên nhướng lên, nhìn nó như đang nhìn một bệnh nhân mộng du ban ngày.

“Ồ, chưa biết tin sao? Rennes chuẩn bị thành chị dâu của mày đấy. Khó mà tưởng tượng được cảnh Thanh Kiếm Bầu Trời ôm bụng bầu sẽ thế nào nhỉ.”

Fritz cảm thán, nhưng lớp mặt nạ giễu cợt này lập tức rách toạc chỉ sau một giây. Phản ứng thần tốc của vợ chồng họ Lâm và Lê Giang đã khiến mọi kế hoạch của nó đổ sông đổ bể, vì vậy nó đã không còn gì để giấu diếm trước mặt Lâm Tịnh Nhiên, mà cậu cũng chỉ đành phải làm thùng rác cho nó trút bầu tâm sự.

Gương mặt nó vặn lại trong một thoáng: “Chẳng lẽ bọn Liên bang cũng chơi đồ như Elliot nên ngu hết rồi hay sao? Thanh Kiếm Bầu Trời ngụy trang giới tính, trở thành Nguyên soái, vậy mà đếch có một ai nghi ngờ về quân công của hắn, chỉ biết đoán… chừng nào hắn mang thai!”

“…” Lâm Tịnh Nhiên nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy mình quả thật còn kém anh hai nhiều lắm, chẳng thế mà chỉ vừa nghe xong cậu đã phá ra cười sặc sụa, không thể giữ được gương mặt vạn năm bất biến như anh.

“Nguyên soái Rennes… Khụ khụ…” Cậu cười đến nỗi ho khan: “Mày nghĩ cái gì vậy? Nguyên soái làm sao mà mang thai được, vả lại trông ngài ấy cũng không phải kiểu người sẽ chuẩn bị nuôi con.”

Fritz nhìn cậu đầy khó hiểu: “Mày đã biết hắn là Omega? Anh Kính Dã nói cho mày?”

“Tao không biết, nhưng không khó chấp nhận.” Dẫu sao thì cái thói sáng nắng chiều mưa kia của Rennes… quả thật hoàn toàn khớp với tính tình của Omega lâu ngày không dùng thuốc ức chế điều độ!

“Vậy mày cũng phải biết khả năng thụ thai của Omega cấp S gần như là tuyệt đối, anh Kính Dã có là Beta cũng không ảnh hưởng gì.”

Lâm Tịnh Nhiên hỏi lại với vẻ kỳ quặc: “Ai nói với mày Omega chỉ có thể nằm dưới?”

Chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết anh hai không đè được Nguyên soái rồi! Hơn nữa nhìn sơ qua là thấy ngay anh tao thuộc týp người không thích cày bừa, ngày thường ảnh huấn luyện khắc khổ đã đành, lên giường còn bắt phải lao lực thì đúng là vô nhân tính!

Ánh mắt cậu nhìn đối phương tràn ngập nghi ngờ: “Mày thật sự từng thích anh hai tao sao?”

Trông cái vẻ đần độn mù tịt thế này, nói mày thích không khí tao cũng tin.
Bình Luận (0)
Comment