O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 140

Quy tắc tiếp nhận chức vụ của tám Quân đoàn hành tinh có ghi: trước khi từ chức, Quân đoàn trưởng tiền nhiệm được phép đề cử từ một đến ba ứng cử viên được bản thân công nhận, sau đó Quân đội và Quốc hội sẽ quyết định ai là người được bổ nhiệm. Nhưng trong thời chiến, chỉ cần số phiếu phản đối không vượt quá một phần ba quân số Quân đoàn thì việc bổ nhiệm sẽ được thông qua mà không cần đến sự chấp thuận của Quân đội và Quốc hội.

Tinh khu trung ương, nhất là các vị ở viện Kỹ thuật Úy Lam đều không phải hạng chỉ biết ăn không ngồi rồi, đã nhanh chóng phát hiện ra luồng thông tin đối ngoại của Thủ Đô tinh đã bị chặt đứt.

Chắc chắn đã có chuyện xảy ra, mà còn là chuyện lớn.

May mắn là hệ thống chỉ huy có một bộ mã hóa riêng dành cho quyền hạn. Khi Quân đội Liên bang cùng khoa Kỹ thuật Úy Lam cấp quyền cho Lưu Hoàn – vị lão tướng một lần nữa được trưng dụng vào thời điểm nguy cấp – khỏi phải nói ông đã sửng sốt thế nào khi thấy người nắm quyền chỉ huy Quân đoàn thứ nhất đã thay đổi.

Có người nhanh chóng hoàn hồn: “Chẳng lẽ Thượng tướng Wimmer đã…”

Nếu con đường thăng chức của Rennes đã đặc biệt thì của Lâm Kính Dã lại càng độc nhất vô nhị.

Ngay cả nữ Trưởng khoa Kỹ thuật cũng không giấu được vẻ kinh ngạc: “Thượng tướng Wimmer hy sinh vì nước không phải chuyện khó tưởng tượng, nhưng chọn học trò ông để thừa kế… Ngay cả tôi cũng không ngờ đến.”

“Không chọn thằng bé nhà tôi thì chọn ai?” Là câu trả lời ngắn gọn của Lưu Hoàn.

Việc này tất nhiên cần phải được thông báo cho ngoại giới. Khi chương trình thời sự buổi tối đưa tin vị trí Quân đoàn trưởng Quân đoàn thứ nhất đã được chuyển giao giữa cuộc chiến, động tác cắt miếng bít tết của bà Lâm khựng lại giữa chừng, mà cậu con út đã nhanh nhảu chỉnh âm lượng lên mức tối đa.

“Anh hai kìa!!” Cậu bé hét toáng lên một tiếng còn át cả TV, khiến Lâm Lộ đang giả vờ giận dỗi trong phòng cũng lộn nhào chạy ra đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, ngây ngốc nghe từng lời từng chữ.

[… Thượng tướng Beta đầu tiên của Liên bang…]

[… Quân đoàn trưởng xuất thân từ tầng lớp bình dân, sinh viên xuất sắc nhất Úy Lam…]

Đã thế mà hình ảnh được phát kèm trong bản tin còn là đoạn phỏng vấn từ mấy năm trước của Lâm Lộ, trong đó ông ta đang gào thét thành vần: “… Tòng quân có tiền đồ gì sao, chẳng khá hơn shipper là bao! …”

Hai mẹ con đang ngồi tại bàn lập tức ngoái lại nhìn người đứng trên cầu thang, khiến ông ta lúng túng gãi ót, im thin thít nhấc chân lên lầu.

“Đến giờ cơm rồi, còn đi đâu nữa?” Bà Lâm nhìn ông chồng rõ ràng đang chột dạ của mình, nở nụ cười khôn khéo nhã nhặn, giơ nĩa lên gõ nhẹ vào chiếc ly đế cao.

Lâm Lộ ủ rũ đi xuống ngồi vào bàn, không hé răng lấy một tiếng.

“Mẹ ơi, hay mình tổ chức tiệc chúc mừng anh hai đi mẹ?” Bé út chớp chớp đôi mắt to tròn lấp lánh. Bà Lâm sao lại không biết con mình nghĩ gì, chỉ đơn giản là muốn hai người anh đang ở tiền tuyến và người chị đang học nội trú về nhà chơi mà thôi, bèn vươn tay xoa đầu bé.

“Đợi anh hai thắng trận trở về, nhà mình sẽ mở tiệc ngay nhé.”

Bà nở nụ cười dịu dàng, chôn chặt nỗi niềm lo lắng bên dưới.



Những tiếng cảnh báo thi nhau vang lên khắp Thủ Đô tinh.

Mỏ năng lượng của nhà họ Lâm không phải nguồn cung duy nhất cho Thủ Đô tinh, chủ yếu chỉ phục vụ cho nhu cầu dân dụng. Suốt nhiều năm trước khi Lâm Kính Dã xuất hiện, Lâm Lộ đã vắt hết óc để tìm cách chen chân vào tầng lớp trung tâm nhưng thất bại, vì vậy nên nhà bọn họ hoàn toàn không liên quan gì đến nguồn năng lượng quân dụng.

Vậy mà hôm nay, nó lại là trạm năng lượng duy nhất may mắn còn đứng vững.

Rennes thật sự đang phải chiến đấu cùng Sở Nhiêu. Bởi để thoát khỏi sự giám sát của mạng lưới Tiếng Vọng, bà đã phải từ bỏ phần lớn nhân tính của mình, chỉ khi con trai bà phá hủy toàn bộ đơn vị Tiếng Vọng, đồng thời tạo nên một bức tường lửa che chắn tín hiệu từ dịch nhiên liệu, bà mới chính thức tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng dài hai mươi mấy năm này.

Tuy đã tính trước được ngày hôm nay, nhưng Sở Nhiêu vẫn không khỏi cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm bề cảm xúc.

Một khi đã thành công đưa bà lên chiến hạm rồi, Rennes tất nhiên sẽ không để trạm năng lượng bị hủy diệt, vì vậy nguồn năng lượng dân dụng hoàn toàn không bị ảnh hưởng đáng kể.

Nhưng…

“Tướng Lưu, đã xảy ra chuyện!”

Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, Lưu Hoàn – người được lệnh bảo vệ Thủ Đô tinh trong thời chiến – đã nhận được mười tám báo động đỏ.

“Trạm năng lượng C-4 bị virus xâm nhập, hệ thống tự động đã khóa cứng!”

“Trạm năng lượng D91 gặp sự cố máy móc. Rất may là bộ phận Kỹ thuật đã phản ứng kịp thời, chỉ bị nổ mất một nửa đường ống…”

Máy móc phát nổ, virus xâm lấn, lỗi hệ thống… Tuy không phải cái nào cũng thành công, nhưng hàng loạt sự cố xảy ra trong thời gian ngắn đã khiến nguồn năng lượng quân dụng ở Thủ Đô tinh rơi vào tình trạng báo động.

“Chúng đã chuẩn bị từ trước.” Lưu Hoàn kết luận: “Nếu có chuyện gì xảy ra, lực lượng an ninh Thủ Đô lập tức bảo vệ Quân đội và Quốc hội, cả Viện trưởng Lê nữa. Sinh viên từ năm hai trở đi của học viện Úy Lam và Đệ Nhất, sẵn sàng chiến đấu chống lại những đơn vị Tiếng Vọng xâm lược Saltian qua đường bộ!”

“Rõ!”

“Đây không phải chuẩn bị từ trước.” Giọng Lê Giang lạnh lùng vang lên trong kênh: “Mà có kẻ làm phản.”

“Một thiếu gia Omega của gia tộc Wimmer mà lại nắm trong tay quyền lực lớn vậy ư?” Lưu Hoàn cau mày: “Chấp hành đóng quân ở Thủ Đô tinh là Quân đoàn thứ hai và thứ ba, ghi chép điều phối hôm nay ra sao?”

Bộ phận điều hành nhanh chóng đáp: “Quân đoàn thứ ba phát hiện tung tích Tiếng Vọng đang tiếp cận khu vực phòng thủ của Thượng tướng Fiditz ở biên giới tinh khu thứ chín, đã lên đường xử lý. Quân đoàn thứ hai đang đóng quân phòng thủ.”

“Quân đoàn thứ hai?” Lưu Hoàn rơi vào suy tư.

Lê Giang: “Một Quân đoàn tầm thường, không có gì bắt mắt, không có không gian phát triển, mới là nơi dễ giấu những thứ dơ bẩn nhất.”

“Quân đoàn thứ hai… Khoan đã, Thiếu tướng Connor xuất thân nơi này đúng không?”

“Ai cơ?”

Câu hỏi của Lê Giang bị ngó lơ. Một nhà khoa học ở hậu phương như anh ta tất nhiên sẽ không quen thuộc với những cái tên ngoài tiền tuyến, thật ra bản thân Lưu Hoàn cũng sẽ không nhớ ra nếu người này không có mối liên hệ với Lâm Kính Dã…

“Kẻ đã hại phó quan Te- te gì đó của thằng bé, không chỉ cướp cơ hội thăng chức mà còn muốn thủ tiêu đối phương sau khi cậu ta bị chuyển đến tàu 927, hình như tên là Marley Connor.”

Lê Giang: “… Phó quan của học trò ông là Teval, không phải Te-te-gì-đó.”

“Ừ, Lâm Kính Dã công khai thừa nhận đã ra tay với Marley để bảo vệ Teval.”

Lê Giang phản bác: “Nhưng có thừa nhận một mình cậu ta làm thịt hết bốn mươi thằng đâu?”

Lưu Hoàn: “Vụ án của Marley dậy sóng suốt nửa năm trời. Thiếu tướng Connor nhất quyết không tin bọn tinh tặc là thủ phạm, điều tra ráo riết ngần ấy thời gian, tuyên bố sẽ trả lại gấp mười khi bắt được hung thủ.”

Lê Giang: “Alpha mấy người bị khùng hết rồi hả? Chỉ vì một thằng vô dụng mà nói phản quốc là phản cái một?”

“Hai gia tộc Connor và Benson đã qua lại gần gũi trong sáu tháng qua.”

“Lại là thằng qué nào nữa?”

Lưu Hoàn giải đáp trước khi Lê Giang kịp nổi sùng: “Thằng muốn vu oan giá họa cho Lâm Kính Dã, bị Rennes cho ăn đạn vào đầu.”

“Chuyện hồi nào?” Lê Giang cáu kỉnh: “Bà mẹ, đừng nói là ông thủ sẵn quyển sổ [Tất tần tật những chuyện con trai từng trải qua] nhé? Tên kẻ thù thì nhớ mà tên Teval thì không, có thấy tội nghiệp người ta miếng nào không?”

Tại vì tên nhóc đó bị tình nghi là Alpha đểu giả dám tiếp cận ngôi sao nhỏ nhà ta…

Tuy là cuối cùng ngôi sao nhỏ bị một tên Omega ế lâu năm nhúng chàm…

Lưu Hoàn đổi chủ đề: “… Cái lần thằng bé đi cứu Rennes.”

Có tiếng Lê Giang đập đồ ầm ầm bên kia, ông tiếp tục: “Thông báo cho Tổng thư ký Ansel lập tức khống chế hai gia tộc này. Ta biết có rất nhiều người ngứa mắt cách hành sự của Rennes và Lâm Kính Dã, mà hai nhà này vừa khéo đều bị bọn nó đụng đến, có lén hợp tác hãm hại gì đó trên phương diện chính trị cũng là bình thường. Chưa chắc bọn hắn muốn gia nhập Tiếng Vọng, nào ngờ lại đụng phải hai thằng ngu nhà Wimmer bị Tiếng Vọng lợi dụng.”

Đến khi phát hiện giặc trên thuyền là ai thì đã khó lòng leo xuống.

Khi còn cách tinh khu Thủ Đô ba mươi năm ánh sáng, Quân đoàn thứ nhất chạm trán với một đội ngũ được radar đánh dấu là quân Liên bang. Nhưng Lâm Kính Dã phản ứng thần tốc, bật khiên cho soái hạm trước khi đưa ra mệnh lệnh. Hạm đội nhận được tín hiệu của soái hạm cũng nhanh chóng làm theo. Chỉ một khắc sau, đạn pháo đã vang rền dội vào khiên chắn.

Haley phẫn nộ chất vấn trong kênh: “Quân đoàn Liên bang vì sao lại ra tay với chiến hữu?!”

Lâm Kính Dã vươn tay ngăn bà lại: “Không, chỉ có soái hạm là chiến hạm Liên bang, còn lại đều là giả.”

Haley sửng sốt.

Hạm đội pha trộn giữa Quân đoàn thứ nhất và Thanh Kiếm Bầu Trời cấp tốc triển khai và biến hóa đội hình chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Lâm Kính Dã không cho đối phương chút thời gian phản ứng đã hạ lệnh nã pháo.

Có vài chiếc tinh hạm còn không đợi khiên thu về đã ầm ầm khai hỏa, để đường đạn xé rách cả khiên. Vô vàn những tia sáng phụt ra như sao băng rực rỡ, biến bầu trời thành biển lửa vô tận.

Kẻ địch rõ ràng không hề ngờ tới.

Mà Lâm Kính Dã không chút do dự, tiếp tục hạ lệnh: “Đừng tham chiến, vòng qua chúng đến trạm năng lượng!”

Anh giỏi điều tiết năng lượng không có nghĩa là có thể hô biến ra chúng. Trải qua những trận truy đuổi, đẩy lùi nơi tiền tuyến, kích nổ hành tinh khí rồi lặn lội trở về, năng lượng của toàn hạm đội đã sớm cạn đáy, yêu cầu bổ sung ngay lập tức.

“Anh… Lâm… Kính Dã…”

Có âm thanh bé xíu mà vặn vẹo truyền đến theo tiếng tín hiệu rè rè.

Chân mày Lâm Kính Dã khẽ giật khi nhìn thấy một hạm đội Tiếng Vọng cỡ nhỏ ngáng đường phía trước.

“Fritz.”

Khi màn hình video sáng lên, các thành viên của Quân đoàn thứ nhất không khỏi kinh hãi. Tiểu thiếu gia nhà Wimmer, người bọn họ đều từng gặp qua, người từng được xưng là Omega đánh cắp trái tim của nhiều Alpha Thủ Đô tinh nhất, hiện nay… hơn nửa người đều là máy móc xám xịt.

Vết tích trông còn rất mới, xem ra chỉ mới xảy ra gần đây.

Lâm Kính Dã nhìn Fritz, nó cũng nhìn anh, còn đưa cánh tay phải lên so sánh: “Bây giờ hai chúng ta giống nhau rồi, anh Kính Dã.”

“Ọe—”

Các chiến sĩ Quân đoàn thứ nhất không cần thầy dạy cũng tự giác gia nhập đội hình nôn mửa khoa trương.

Mặt Fritz lập tức đen như đáy nồi.

Lâm Kính Dã khe khẽ thở dài, một tia thương cảm len lỏi vào đáy mắt.

“Anh Kính Dã đừng lo, không đau chút nào hết, đáng lẽ em đã có thể khiến chúng trông càng đẹp hơn, nếu không phải…” Nó nghiến răng nghiến lợi, cho thấy tình trạng này chính là kết quả sau vụ kích nổ hành tinh do Thượng tướng Wimmer khởi xướng mấy hôm trước.

Vì sao, vì sao đã đến nước này rồi, mà ông nội vẫn liều mạng muốn ngăn cản nó?! Fritz phẫn nộ nghĩ. Không một ai có thể!!

Lâm Kính Dã lẳng lặng nhìn nó một hồi, đoạn chống một tay lên đài chỉ huy, tay còn lại đỡ trán, thở dài: “Cái đầu ông cụ trùm sò lắm mới bày trò ăn vạ này.”

Trước vẻ hoang mang của Fritz, anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt hàm chứa sát ý lẫm liệt nhìn thẳng vào nó.

“Nhưng ai bảo tôi chậm chân, bị ông cụ bắt lại nhét cho cả một cái Quân đoàn làm gì. Thôi thì để đáp lễ, tôi sẽ thay mặt ông cụ, cố mà giải quyết mớ rắc rối này vậy.”  
Bình Luận (0)
Comment