O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 144

Nhớ lại chuyện xưa, Rennes bỗng nghiêng đầu hỏi: “Ê này, nhà cậu cũng lâu rồi chưa sắp xếp cho đi xem mắt nhỉ?”

Lâm Kính Dã khẽ gật đầu.

Đơn giản là vì anh đã đích thân tống vị hôn phu cũ của mình vào ngục giam hành tinh với tội danh sử dụng thuốc cấm để nâng cao tinh thần lực vì cố tình tiết lộ bí mật cho phản quân để đổi lấy thuốc. Còn Fritz Wimmer, người vẫn luôn công khai bày tỏ tình cảm với Lâm Kính Dã thì… Tuy nói đầu óc thằng bé này không được bình thường lắm, nhưng ngu xuẩn đến mức gia nhập Tiếng Vọng trong lúc hai bên đang giao chiến thì đúng là bỏ xa anh nó cả cây số. Nghe kể rằng Lâm Kính Dã không chút nương tay, đích thân cho nó tan xác giữa vũ trụ.

Sau hai bông hoa đào thối ình do chính mình se duyên kia, vị Tổng giám đốc con buôn nọ không còn dám kết thông gia bừa bãi nữa.

Rennes: “Thằng Idi-”

Lâm Kính Dã: “Elliot.”

Rennes: “Ờ, thằng Idiot nghe đâu còn bắt tay với phản quân, làm ra cái thuốc biến Alpha thành Omega gì đó rồi định cho cậu dùng?”

Lâm Kính Dã chỉ biết dở khóc dở cười trước việc hắn cố tình gọi sai tên người khác, nhưng nhiều năm cộng tác đã rèn cho anh khả năng làm ngơ trước cái thói ngang ngược này của Rennes.

“Đúng là có chuyện này, nhưng thứ thuốc ấy không có khả năng tồn tại, chỉ là tin vịt mà thôi. Phản quân muốn dùng nó đổi lấy bản đồ phòng thủ Bức tường Vành đai, bị Thượng tướng Z phát hiện, tương kế tựu kế cho chúng bản đồ giả.”

Rennes cười: “Cái này tôi biết, nhưng mà rốt cuộc nó nhận được gì? Trong báo cáo chính thức không ghi.”

Đúng vậy, vì Thượng tướng Wimmer khi biết tin đã được đưa vào bệnh viện với hai hàng máu mũi đổ như thác. Suy xét đến sức khỏe ông cụ, bọn họ quyết định giấu được gì thì cứ giấu. Sau một thoáng im lặng, Lâm Kính Dã mới nói: “Phản quân cho nó… một hộp kẹo bạc hà.”

Đã vậy còn là kẹo quá đát, anh vừa cho vào miệng đã phun ra ngay tắp lự.

Rennes hả họng cười đến là càn rỡ.

Cấp bậc của Elliot Wimmer sau khi phân hóa, nghiêm túc mà nói thì là B-, nhưng y thà chết cũng phải phóng đại nó lên thành “kém chút nữa là A”, không khác gì mấy thằng Alpha đểu cáng chỉ có ba nghìn tệ tiết kiệm trong tài khoản nhưng nói thành “dưới một trăm nghìn” để lừa cưới vậy.

Hai Alpha kết hôn với nhau đã không còn là chuyện hiếm thấy ở xã hội ngày nay nữa. Tạm không nói đến những cặp đôi yêu nhau thật lòng, ngay cả trong việc liên hôn giữa gia tộc lớn, có khi hai Alpha cũng phải “rổ rá cạp lại” khi không có ai khác phái đến tuổi. Trong cuộc hôn nhân này, người có cấp bậc thấp hơn thường sẽ giữ vai trò truyền thống của Omega trong xã hội, tức quán xuyến việc nhà.

Mà Lâm Kính Dã là Alpha cấp S.

Tuy việc hợp tác giữa hai nhà đã đổ vỡ nhưng Tượng tướng Wimmer vẫn rất thưởng thức Lâm Kính Dã, còn quyết tâm truyền Quân đoàn thứ nhất lại cho anh. Bản thân ông cụ không bắt buộc phải kết thông gia nhưng Lâm Lộ lại cho rằng đã thân thì phải càng thêm thân, bằng không thì không thể an tâm để con trai thừa kế Quân đoàn của gia tộc Wimmer được.

Tư duy quần chúng vẫn chưa thể tách biệt giữa Quân đoàn và thế lực gia tộc như vậy đấy, đây cũng là một phần trong kế hoạch mà anh, Tổng thư ký Ansel và Rennes đang nỗ lực thực hiện để thay đổi mấy năm gần đây.

Quay trở lại vấn đề, sở dĩ Elliot từ chối chăm lo việc nhà không phải vì có tư tưởng ủng hộ quyền bình đẳng mới gì đó, mà là vì y tự xưng là con cưng của trời, cho rằng mình mới là người nên được hầu hạ.

Rennes: “Không biết lão Wimmer dạy cháu kiểu gì nữa, hứ~”

Lâm Kính Dã bắn sang một ánh mắt khó hiểu: “Nguyên soái, hôm nay ngài…” Sao có vẻ lạc đề thế nào, tự dưng lôi chuyện cũ ra nói làm gì?

Nguyên soái nổi tiếng tính tình khó đoán nhưng cũng không phải người thích nhai đi nhai lại chuyện xưa, huống chi còn là chuyện riêng của người khác.

Chắc là sắp đến kỳ mẫn cảm.

Nghĩ vậy, Lâm Kính Dã bèn không cảm thấy kỳ lạ nữa, bởi bản thân anh cũng phải trải qua khoảng thời gian cảm xúc lên xuống thất thường như đại đa số Alpha khác. Trước kia, Đế quốc từng dùng lý do Omega dễ bị ảnh hưởng về tâm lý mà không cho họ giữ chức vị trong xã hội, nhưng anh cảm thấy Alpha trong kỳ mẫn cảm còn dễ xúc động hơn Omega đến kỳ sinh lý ấy chứ.

Lâm Kính Dã không khỏi thở dài. Kể từ sau lần lỡ tay đánh ba mình gãy xương, anh không còn dám về nhà mỗi khi đến kỳ nữa. Nhưng mà lỗi cũng không phải tại anh, ai bảo Lâm Lộ đã biết Elliot là một thằng ngu thượng hạng rồi mà còn muốn bắt Lâm Tịnh Nhiên thế chỗ anh sau khi y từ chối kết hôn?

Bà Lâm khi ấy còn khen Lâm Kính Dã giỏi kiềm chế, chỉ đấm gãy mũi chứ chưa đánh cho tàn phế đã là có hiếu lắm rồi.

Đấy, thấy tiêu chuẩn xã hội với Alpha thấp đến cỡ nào chưa?

Nguyên soái và Thượng tướng tiện tay quét sạch tinh tặc, vừa đặt chân về Thủ Đô đã bị kéo đến Úy Lam diễn thuyết.

Rennes xưa nay không ưa hoạt động này, thứ nhất là hắn không thích nói chuyện trước đám đông, thứ hai là chưa từng học qua trường lớp chính quy, không biết dùng mấy lý thuyết và thuật ngữ chuyên nghiệp, vì vậy những bài giảng đều do Lâm Kính Dã chủ trì. Hơn nữa sinh viên cũng thích nghe Thượng tướng Lâm giảng hơn, bởi anh không chỉ hiền hòa (trong mắt người ngoài), điển trai, sở hữu chất giọng hấp dẫn mà còn có bản lĩnh chiến đấu cao cường, khiến giảng đường sức chứa năm nghìn người còn phải kê thêm ghế (bởi còn có cả những thành phần kỳ lạ như huấn luyện viên, đồng nghiệp trong quân đội, lẫn mấy cô cậu ôm các loại mục đích khác).

Trên bục, Lâm Kính Dã ôn tồn giảng giải: “Tinh tặc thường am hiểu nương nhờ địa hình để chiến đấu, chớp thời cơ để cướp bóc, một khi không có lợi sẽ bỏ chạy. So bì với chúng về khả năng lợi dụng cơ hội không phải là quyết định sáng suốt…”

Sinh viên bên dưới cúi đầu ghi chú sột soạt, bỗng nghe chất giọng lạnh tanh của cái người đang khoanh tay kế bên vang lên: “Chưa chắc. Bọn đó vừa ngu vừa hèn, chỉ cần bắt lấy sơ hở rồi đánh úp lại là xong. Thắng bằng tâm lý chiến có tác động mạnh hơn hỏa lực chiến nhiều.”

Giảng đường im thin thít, bao nhiêu con mắt của các sinh viên bắn qua bắn lại giữa hai vị Tướng quân.

Lâm Kính Dã không buồn phản ứng: “Sở trường của tinh tặc là tấn công bất ngờ, hành tung không cố định, qua lại như bóng ma…”

Rennes: “Thiệt luôn? Ma kiểu trùm mền lên, khoét hai cái lỗ rồi đứng trước cửa nhà kêu ‘cho kẹo hay bị ghẹo’ hả?”

Sinh viên: “…”

Lâm Kính Dã: “Tinh tặc gặp bất lợi về quân số so với chúng ta, vì vậy trực tiếp khai hỏa là lựa chọn hiệu quả nhất. Đừng nghĩ rằng sử dụng kỹ thuật đơn giản đồng nghĩa với không có năng lực. Bất kỳ tư tưởng chiến thuật nào cũng đều phục vụ cho chiến trận, chiến trường không phải nơi để khoe mẽ…”

Rennes: “Phí phạm năng lượng, trực tiếp leo lên tàu chúng làm thịt không được sao?”

Các sinh viên hốt hoảng hít vào một hơi.

Thôi xong, lại sắp đánh nhau tới nơi rồi! 

……

Kết thúc bài giảng đầy khó khăn, Lâm Kính Dã thở ra một hơi thật dài, thoăn thoắt sải bước trở về phòng nghỉ được Úy Lam chuẩn bị cho. Anh không buồn để ý đến cái người đang lững thững theo sau, chỉ tìm chỗ ngồi xuống, lần tay lên cánh tay phải. Nhưng khi mở ngăn chứa đồ be bé bên trong ra, anh sửng sốt phát hiện…

Mũi thuốc ức chế được anh chuẩn bị trước khi lên đường, đã không cánh mà bay.

Chuyện gì thế này? Đôi mày Lâm Kính Dã cau lại. Ai có thể trộm đồ từ tay anh?

Tuy Lâm Kính Dã không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì nhưng người nhạy bén như Rennes sao có thể không phát hiện một thoáng khựng lại của anh, bèn vu vơ hỏi: “Sao đấy? Mất đồ à?”

Không khó để Lâm Kính Dã nhận ra điều bất thường. Cánh tay máy được anh tự mình bảo trì cải tiến, suốt một tháng qua chỉ tháo xuống đúng hai lần. Không ai có thể thó đi thứ gì khi nó nằm trên người anh, vậy vụ trộm chỉ có thể xảy ra vào hai lần anh đi tắm, đặt cánh tay vào thiết bị hiệu chỉnh thần kinh trong phòng.

Thủ phạm có thể vào phòng Hạm trưởng…

Im lặng nửa ngày trời, Lâm Kính Dã mới không nhịn được thốt lên: “Anh ra ngoài không mang đồ tiếp tế hả?”

Chẳng lẽ Thanh Kiếm Bầu Trời lại sĩ diện đến mức không dám thừa nhận mình lỡ quên rồi đi lãnh một phần khác ở chỗ hậu cần? Một sĩ quan quân nhu ưu tú, như Roland dưới trướng anh, có thể nhớ được ai có tật đãng trí, sẽ đoán trước lần này có bao nhiêu người vì chủ quan lẫn sơ ý mà quên mang thuốc ức chế, sau đó chuẩn bị dư ra một khoản phòng hờ.

Anh không tin Thanh Kiếm Bầu Trời không có sĩ quan như vậy, để Rennes phải cực khổ lẻn vào phòng anh, lấy đồ từ tay anh!

Rennes: “Gì cơ?”

Lâm Kính Dã: “Thanh Kiếm Bầu Trời nghèo đến mức không mua nổi thuốc ức chế sao?”

Rennes hớn hở: “Ố, cậu làm mất hả?”

Lâm Kính Dã nhìn hắn chòng chọc. Rennes ngày thường cứ cà lơ phất phơ nên khó mà nhìn ra hắn đang nói thật hay đang đóng kịch, nhưng trực giác của anh nói hắn tuyệt đối có dính líu đến việc này. Đã vậy Alpha đến kỳ mẫn cảm còn dễ cáu gắt hơn bình thường, Lâm Kính Dã không khỏi thốt lên.

“Anh không có thuốc, cảm xúc bất ổn thì thôi, lại còn lấy của tôi–”

Câu nói ngưng bặt giữa chừng khi Rennes bất thình lình nghiêng người về trước, chóp mũi động đậy như đang đánh giá xem món ăn trước mặt có đầy đủ sắc hương vị hay không. Khoảng cách giữa họ gần kề đến mức có những sợi tóc bạc tản mát đã khẽ khàng cọ vào bên cổ Lâm Kính Dã.

Không ổn! Anh nghĩ. Alpha đến kỳ rất dễ xúc động!

“Có phải thuốc Đông y đâu.” Rennes lầm bầm: “Hình như là… cà phê?”

Thân hình cứng còng nửa ngày trời đổi lại lời bình phẩm như trên khiến người thanh niên tóc đen không biết nên phản ứng ra sao, chỉ nghĩ: Mình hồi hộp cái gì? Sợ gì chứ? Sợ Rennes không thích uống cà phê sao?

“Cà phê đen.” Đối phương phán chắc nịch: “Còn là loại rang kỹ, chiết xuất lâu, đậm đặc nữa. Nhấp một ngụm là thức trắng ba ngày ba đêm luôn.”

Lâm Kính Dã: “… Không… không đến nỗi.”

Rennes: “Có chứ sao không, đã vậy còn không đường không sữa, sao mà khác người thế hử?”

Đến nỗi phóng viên vừa ngửi xong, đáp án đầu tiên bật ra là thuốc Đông y chứ còn chẳng nghĩ đến cà phê cơ.

Lâm Kính Dã không nhịn được một tiếng cười. Thanh Kiếm Bầu Trời cuồng đồ ngọt là chuyện nhà nhà đều biết. Trước kia có lần phóng viên hóng hớt hỏi trong quân có chiến hữu nào mà Rennes không thích không, hắn còn thản nhiên đáp: “Chướng mắt nhất thì là Z, tại pheromone của nó là chocolate đen nguyên chất 99%, đắng không chịu được.”

Thanh Kiếm Bầu Trời, khi chỉ huy tinh hạm thì dũng mãnh không ai bằng, ăn vặt cũng phải chọn chocolate ngọt ngào bậc nhất.

Lâm Kính Dã bỗng hỏi: “Vậy ban nãy tôi đang giảng, vì sao anh cứ…”

Nhưng anh dừng lại khi nhận ra…

Hành động của Rennes trông như đang nói leo, nhưng thật ra đều đang thuật lại những việc Lâm Kính Dã từng làm khi vẫn còn là cậu sinh viên vô danh trên ghế nhà trường. Nào là bất ngờ tấn công đánh úp tinh tặc, giả làm Omega mảnh mai trà trộn vào hang ổ chúng, đánh cho tên thủ lĩnh không biết trời trăng mây gió gì nữa…

Rennes hừ lạnh: “Ha, còn ai đó giảng bài mà không lo lấy ví dụ bản thân, chỉ lấy của tôi là thế nào?”

Lâm Kính Dã: “…”

Nguyên soái tóc bạc trưng ra vẻ mặt đắc thắng, rành rành mấy chữ “xem cậu cãi lại thế nào”. Khoảng cách gần gũi đưa hương thơm nhàn nhạt từ những sợi tơ ấy chạm vào khướu giác Lâm Kính Dã.

Ăn uống kiểu gì mà cả người toàn mùi chocolate trắng thế này, thật là…

Tư duy Lâm Kính Dã bỗng chững lại khi anh ngẩn ra.

Vị ngọt nức mũi từng chút từng chút hòa quyện cùng vị đắng, tựa như chocolate trắng chậm rãi rót vào cà phê, cẩn thận điều chỉnh tỉ lệ để thức uống đắng đến tê tái kia lập tức trở nên thơm lừng. Mùi hương đặc thù của đồ nướng này là cái mẹo mà bất kỳ nhân viên môi giới bất động sản nào cũng biết: thêm chút hương vị của cà phê và bánh ngọt trong căn hộ mới sẽ khiến nó có hương vị của một tổ ấm.

Bầu không khí bỗng có gì đó thay đổi, khi từng tấc đều được thấm đẫm trong hương bánh quy cà phê nướng. Thơm lừng, khô ran mà nóng hổi như mẻ bánh vừa ra lò.

Vấn đề lúc trước lại hiện lên…

Phải ăn bao nhiêu chocolate mới ám mùi lên cả cơ thể như vậy?

Trừ khi…

Âm thanh đã mang theo vài phần khô khốc và chút ý thăm dò của Lâm Kính Dã cất lên: “Pheromone chocolate trắng, rất thơm.”

Rennes nhướng mày “ừ” một tiếng: “Tất nhiên rồi. Cà phê đen đắng thế thì phải thêm vị ngọt vào mới được.”

Lâm Kính Dã: “Thuốc ức chế của tôi…”

Rennes: “Tôi vứt.”

Lâm Kính Dã: “… Nguyên nhân?”

Hắn đáp đến là đương nhiên: “Kỳ sinh lý của tôi đến rồi, không có thuốc ức chế, nên tôi quyết định trưng dụng em.”
Bình Luận (0)
Comment