O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 40

“Anh hỏi tôi là ai?” Ông chậm rãi nhìn y: “Anh nghiêm túc đấy ư?”

Lần đầu tiên kể từ khi cuộc thi chính thức diễn ra, khuôn viên Úy Lam rơi vào sự tĩnh mịch khiến lòng người hoảng sợ. Trong khi khán giả trên mạng còn đang không hiểu mô tê gì, một ít sĩ quan cao cấp tại hiện trường đã nhận ra.

Đây mới là mục đích chân chính của Thanh Kiếm Bầu Trời.

Dưới vô số ánh mắt như kim chích, Elliot ngẩng lên nhìn gương mặt in hằn dấu vết thời gian nhưng vẫn không che được vẻ uy nghi của ông lão. Trong đôi mắt ông không có lửa giận, chỉ có vẻ hờ hững lạnh nhạt, tựa như đang nói y không có tư cách khiến ông phải kích động.

Bấy giờ y mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến nhường nào, máu toàn thân như đông đặc lại.

Oscar cũng khó được một lần thu lại vẻ bốc đồng thường ngày, nhưng khóe môi vẫn cong lên đầy mỉa mai: “Đứa thôi học giữa chừng như tôi còn biết mỗi sinh viên năm ba sẽ được phân về dưới quyền một huấn luyện viên, mà người tự xưng là xuất sắc nhất Úy Lam như anh lại không nhận ra huấn luyện viên trực thuộc của mình? Vị này chính là Tổng huấn luyện viên Úy Lam, Lưu Hoàn. Ông ấy giữ cương vị này nhiều năm như vậy, chỉ tự mình chỉ dạy một học trò duy nhất là anh.”

Các thí sinh đều đeo micro trên người để tiện bề phát biểu, vì vậy từng lời từng chữ của hắn ta đều được truyền đi rành rọt khắp khán đài.

Sinh viên xuất sắc nhất Úy Lam lại không biết mặt huấn luyện viên của mình ư? Ngay cả khán giả đang ngơ ngác trên mạng cũng nổ tung trước phát hiện này.

Oscar chậm rãi bổ sung: “Vậy nên anh nói đi, anh đã lấy ngôi sao trên chiến hạm kia từ tay ai?”

Cả người Elliot lạnh buốt như bị dìm xuống đáy sông băng. Y ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy tổ quân y đang khẩn cấp tiêm thuốc ổn định cho một ông cụ ngoài sân.

Đó là ông nội y.

Y bắn ánh mắt van lơn xin giúp đỡ qua theo bản năng, nhưng khi Thượng tướng Wimmer đẩy những quân y kia ra, một luồng áp lực tinh thần khổng lồ đến từ Alpha cũng theo đó mà ập xuống.

“Rốt cuộc. Đã xảy ra. Chuyện gì?”

Elliot không khỏi lùi lại một bước. Không được, y nghĩ, không thể để lộ ra chuyện này được, bằng không ông nội sẽ là người đầu tiên lột da y.

“T- tôi không làm gì hết! Tất cả là vu khống! Từ đầu đến cuối đều là tôi!” Y hét toáng lên: “Dáng dấp tôi bây giờ có gì khác hồi đi học sao? Thành tích của tôi trong trường có chỗ nào bất thường sao?”

“Không có.” Một huấn luyện viên lên tiếng từ trên khán đài. Ông không được bình tĩnh như Lưu Hoàn, giọng nói lạnh lẽo nhưng tràn ngập lửa giận vang lên rành mạch mà không cần micro: “Điểm đầu vào, điểm tập huấn, đánh giá mỗi học kỳ, điểm diễn tập thực chiến, thậm chí video tác chiến mô phỏng của anh đều được ghi lại  rõ ràng. Thành tích của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng nhất học viện, cho đến khi anh tốt nghiệp Úy Lam, tiến vào Quân đoàn thứ nhất.”

Kế đó, một người phụ nữ trung niên chậm rãi đứng dậy: “Đại tá Wimmer, anh biết tôi là ai không?”

Đôi môi Elliot run run, nhìn bà với vẻ ngây dại. Lưu Hoàn liếc sang, lãnh đạm nói: “Vị này là chủ nhiệm khoa Kỹ thuật của Úy Lam, đã từng ngăn anh lại trên đường lên lớp suốt một tháng, hòng thuyết phục anh chuyển ngành học.”

Mọi chuyện đã đến nước này, lại một huấn luyện viên khác bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Nói đi! Rốt cuộc anh đã mạo danh ai?”

“Ai cũng cho rằng khi anh vừa gia nhập Quân đoàn thứ nhất, vì thanh danh vang dội mà bị tinh tặc và phản quân truy đuổi, tạo thành áp lực tâm lý quá lớn. Vậy cũng tạm chấp nhận, nhưng áp lực tâm lý có thể gây mất trí sao? Đó giờ chỉ biết Alpha cấp S bị chứng siêu nhớ tra tấn, chưa từng nghe có ai bị mất trí nhớ! Thật là mở mang tầm mắt!”

Vô số áp lực tinh thần ập đến từ bốn phương tám hướng khiến thần kinh yếu ớt như que củi khô của Elliot gần như đứt đoạn.

Y gào lên trong vô vọng: “Nói hươu nói vượn! Cho dù là thật thì các người cũng phải trừng phạt thằng khốn đã dùng thân phận tôi đi học mới đúng! Tôi mới là người bị hại, tôi mới là người bị mạo danh!”

Ánh mắt sắc lẻm của Lưu Hoàn lập tức bắn sang: “Vậy là anh thừa nhận việc mạo danh.”

Sắc mặt Elliot lập tức thành màu gan heo. Thượng tướng Wimmer loạng choạng, được quân y dìu dậy.

Trên đài cao, Thượng tướng Fiditz nhìn gương mặt không gợn sóng của Nguyên soái Rennes mà ảo não day day thái dương. Giờ phút này bà đã nhận ra mình bị thằng nhãi này kéo đến làm không công rồi, nhưng thôi, ai bảo bà cũng không vừa mắt chuyện này làm chi.

Bà nâng micro lên, nói.

“Elliot Wimmer, nếu anh đã thừa nhận có người mạo danh anh, mà học viện Úy Lam khẳng định thành tích của anh từ khi nhập học đến lúc tốt nghiệp đều thuộc hạng Ưu, chứng tỏ rằng không có chuyện đổi người giữa chừng, mà từ đầu đến cuối đều là thành tích của người kia. Nếu thực lực của người ấy có thể nhập học Úy Lam thì tại sao lại không đường đường chính chính tiến vào, mà lại phải dùng thân phận của anh?”

Lời đã nói đến đây, đại đa số người đều đoán được nguyên nhân.

Oscar lạnh lùng thốt lên: “Vì anh đã động tay động chân, sử dụng thế lực của gia tộc Wimmer khiến người kia vĩnh viễn không có cơ hội vào Úy Lam, sau đó giả vờ lân la đến nói rằng ‘Ô kìa, hay là cậu đi học thay tôi đi, xem như thiếu gia Wimmer tôi đây mở lòng từ bi’, có phải thế không? Bởi vì anh biết anh căn bản không thể đậu!”

Vào giờ phút này, các huấn luyện viên Úy Lam ai nấy đều như hạch động cơ warp drive đang đốt cháy hừng hực.

“Elliot! Sau khi người kia tốt nghiệp, mi đã làm gì người ta?”

“Một chỉ huy ưu tú như vậy không thể vô danh cho dù ở bất kỳ đơn vị nào. Mi đẩy người đó đi đâu rồi? Hay đã giết người diệt khẩu?”

“Các bài thi của Úy Lam đều do huấn luyện viên đích thân ra đề, Tổng huấn luyện viên tự mình giám sát, công bằng nghiêm khắc. Cơ hội duy nhất mi có thể loại hồ sơ của người ấy là giai đoạn báo danh do phòng Hành chính sàng lọc. Nói ngay, là đứa nào chán sống dám cấu kết với mi?”

“Kẻ khác là vì bản thân yếu kém nên mới dùng thủ đoạn phi pháp để mạo danh người giỏi, còn mi tuy cũng bị mạo danh, nhưng thực chất chính mi mới là kẻ mạo nhận vinh dự của người khác!”

Theo từng câu từng câu chất vấn vang lên, Elliot cảm thấy mình đã không còn chốn dung thân nữa.

Lưu Hoàn đứng ở trung tâm sân đấu, cảm thấy lửa giận đã nguôi ngoai, trong lòng trấn tĩnh vô cùng. Ông biết việc cần kíp bây giờ là điều tra chân tướng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng màu đen như thanh kiếm sắc rời vỏ kia qua khóe mắt, ông bỗng nhiên phát hiện gò má mình đã ướt át tự khi nào.

Đó là đứa học trò xuất sắc nhất của ông.

Đó là người lính tinh nhuệ có thể đánh luân phiên hạ gục hai mươi đối thủ, đánh mô phỏng chiến thắng bốn người.

Đó cũng là đứa học trò ông chưa từng biết tên.

Tất cả vinh dự đều quy về dưới cái tên Elliot Wimmer, mà chính chủ chỉ có thể lẳng lặng vô danh.

Ánh mắt thầy giáo già không rời khỏi bóng lưng cao ngất mà nhu hòa ấy, bỗng nhiên lên tiếng: “Em cũng biết thầy chỉ có một thân một mình. Em là đứa thầy dạy dỗ lâu nhất, xem như con cái trong nhà. Vậy mà vừa tốt nghiệp Úy Lam, suốt tám năm sau đó, chẳng thấy em một lần trở lại thăm lão già này. Thầy giận, giận lắm, khi đứng lớp vừa khen em giỏi giang, vừa mắng em lòng lang dạ sói, bạc bẽo vô tình.”

Dưới những ánh nhìn mang theo sát ý rét căm căm của các Alpha khác, Elliot kinh hãi lùi lại, va vào khoang giả lập.

“Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi. Học trò tôi không thể trở về vì tôi hoàn toàn không biết tên họ, mặt mũi nó ra sao. Thậm chí trong suốt thời gian qua, học trò của tôi có thể đã phải giành giật từng hơi thở ở một góc tối mà tôi không thể mường tượng được, căn bản không có thời gian trở về thăm tôi.”

Nếu không phải còn nhớ tới kỷ luật trong quân, tập thể huấn luyện viên có lẽ đã ùa xuống ẩu đả một trận, phát huy truyền thống bảo vệ người mình của Úy Lam – huống chi “người mình” lần này còn là một sinh viên xuất sắc bị chôn vùi xuống bùn lầy.

Một huấn luyện viên bỗng hô lên: “Oscar Isaac! Tôi chân thành xin lỗi cậu! Năm ấy cậu mắng Elliot là thằng ngu suốt ngày chỉ biết làm đỏm đi câu Omega, biết đâu còn trộm thành tích của người khác, tôi đã đánh cậu một trận khiến cậu phải thôi học! Tôi sai rồi, cậu đánh tôi đi, tôi tình nguyện để cậu đánh lại!”

Liên Bang không trải qua trận đánh lớn nào suốt tám năm nay nên thành tích của Elliot ở Quân đoàn thứ nhất vô cùng tầm thường. Có huấn luyện viên tiếc nuối, cũng có người cảm thán y như trở thành người khác, số khác nhiều hơn thì cho rằng y không có cơ hội thể hiện, hoặc cần phải trải qua một giai đoạn quá độ sau khi vào Quân đội mới có thể từ một sinh viên xuất sắc trở thành một chỉ huy ưu tú.

Nhưng hôm nay, chứng cứ chồng chất như núi, đã rõ như ban ngày.

Alpha – cho dù là cấp F – sinh ra đã được trời phú cho tinh thần lực mạnh mẽ, trừ khi rơi vào trường hợp thần kinh hoàn toàn rối loạn, không thể tự chăm sóc cho bản thân, ngoài ra thì không thể nào mất trí nhớ được. Rất nhiều lão tướng có tuổi vì không thể quên đi những gương mặt nằm lại trên chiến trường mà thường xuyên bị ác mộng tra tấn. Chính vì vậy, Elliot có bịa ra lý do gì cũng không thể che lấp chuyện này được nữa.

Thượng tướng Fiditz thở dài: “Nói đi Elliot, ai đã thay thế anh trong ba năm đó? Hiện giờ đang ở đâu? Năm đó anh đã làm cách nào để uy hiếp người này?”

Lưu Hoàn tiếp lời: “Tốt nhất anh đừng để tôi phải đích thân điều tra, đừng nói là 11 năm, 110 năm tôi cũng đào ra cho bằng được.”

Hết rồi.

Elliot thẫn thờ tựa vào khoang giả lập như một pho tượng vô tri, bên tai là những lời thì thầm khinh bỉ được phóng đại vô hạn.

Tại sao mình lại tham dự cuộc thi chó chết này? Nỗi hối hận trào dâng nhấn chìm y. Y không nên xuất hiện ở đây. Rõ ràng Quân đoàn thứ nhất đang rất ổn định, chỉ cần y ngồi yên cho đủ số năm, đợi ông nội giải ngũ rồi là có thể nắm nó trong tay, không phải ư?

Tại sao lại phải xuất hiện ở nơi đáng chết này cơ chứ?!

Y nỉ non: “Rõ ràng… rõ ràng tôi đã cảnh cáo nó… không được nổi bật quá cơ mà…”

“Chú ý kỷ luật! Không được đánh!”

Mera quát lên với người thanh niên tóc hung bị cô tóm lấy cổ tay, nhưng mùi hoa thơm trên người cô đã hung hãn hóa thành uy áp tinh thần vồ đến nghiền nát Elliot, càng đừng nói đến vị Tổng huấn luyện viên đứng kế bên.

Hằng hà sa số uy áp như hồng thủy nhấn chìm thôn xóm, như thác lũ cuốn sập bờ đê. Ngay cả Alpha cấp S cũng khó lòng chịu đựng, nói chi đến người có tinh thần lực mỏng manh như Elliot. Cục đá tảng đè nén trong ngực suốt nhiều năm của y bỗng chốc nổ tung.

“Các người đừng hòng tìm ra nó! Tôi không cho phép! Thứ ti tiện hạ đẳng đó cả đời cũng đừng hòng bò lên đầu tôi! Tôi mới là con cháu nhà tướng! Tôi mới là người thừa kế Quân đoàn thứ nhất! Tôi—“

ẦM!!

Sau một tiếng rên rỉ đứt đoạn, gã thanh niên gào thét trong cuồng loạn ấy đổ gục xuống đất.

Không có người can ngăn, bởi vì người vừa giật lấy micro khỏi tay Thượng tướng Fiditz, cực kỳ chuẩn xác chọi thẳng vào trán Elliot chính là Nguyên soái Rennes.

“Hóa ra chức Quân đoàn trưởng Liên Bang lại theo chế độ cha truyền con nối cơ đấy.” Hắn thốt lên một cách từ tốn, nhưng tất cả những người có mặt đều đứng nghiêm theo bản năng, không ai dám đứng ra hứng chịu cơn thịnh nộ của Thanh Kiếm Bầu Trời.

Có một số việc ai cũng biết nhưng hiếm người đứng ra vạch trần.

Con cháu trong gia đình Quân đội vốn có xuất phát điểm cao hơn người thường, cho dù không nương nhờ quan hệ của người lớn thì cũng được dạy dỗ mưa dầm thấm đất từ nhỏ; nhưng dám làm ầm ĩ như thể Quân đoàn thứ nhất đã là vật trong túi mình như Elliot thì quả thật là có một không hai từ trước đến giờ.

Ngay cả Thượng tướng Wimmer đứng ở rìa sân cũng sững sờ, không tin được kẻ vừa điên cuồng gào thét kia chính là cháu nội của mình.

“Quân đoàn hành tinh thứ nhất, chiến công lẫy lừng, uy danh vang dội.” Từng lời từng chữ của Rennes tựa như lưỡi đao sắc đâm vào tim ông lão: “Nên thiếu gia Wimmer cao quý đây có thể xem thường luật pháp Liên Bang, chà đạp lên kỷ luật của Quân đoàn, tùy ý đùa giỡn với cuộc sống người khác. Chỉ cần thiếu gia muốn, có xuất sắc cách mấy cũng không thể đường hoàng tham dự lễ tốt nghiệp của Úy Lam. Có phải vậy không, hả Thượng tướng Wimmer?”

Vị tướng già bị điểm danh không lên tiếng, nhưng trên gương mặt của lão hùng sư này lần đầu tiên toát ra dấu vết của thời gian.

Giữa lúc khuôn viên đang yên tĩnh, một nhóm người trong chiếc áo blouse trắng xuất hiện, làm lơ bầu không khí căng thẳng, ngang nhiên đi về nơi Elliot đang gục xuống. Người đàn ông dẫn đầu khoảng ba mươi mấy tuổi, sắc mặt từ khi bước vào đã đen như đít nồi.

“Tụ tập lại ở đây làm cái gì mà mùi Alpha nồng muốn điếc mũi vậy hả?”

Cô gái bưng theo chiếc hộp đằng sau nghe vậy thì vươn tay giật giật tay áo anh ta, bị anh ta sốt ruột phủi đi.

“Viện trưởng Lê Giang.” Lưu Hoàn nhìn sang: “Anh đến rồi.”

Thượng tướng Fiditz cũng phải chớp mắt một phen. Người đàn ông này là giáo sư danh dự của khoa Y học viện Úy Lam, đồng thời là viện trưởng viện Khoa học Sinh học Liên Bang. Một người có tiếng là hàng năm đều hợp nhất với phòng thí nghiệm như anh ta vậy mà cũng đích thân xuất hiện ở đây.

Đến cũng đúng lúc quá. Ánh mắt bà không khỏi đánh sang Rennes.

“Thưa Viện trưởng, số liệu đây ạ.” Quân y đưa một màn ảnh sang, tổ Kỹ thuật cũng trình số liệu được ghi chép trong khoang giả lập lên.

Lê Giang chỉ liếc qua một cái đã bắt đầu phun lời ác độc: “Phong thủy nhà Wimmer có vấn đề à? Cứ tưởng Alpha bình thường, ai dè nói não tàn là não tàn ngay.”

Thượng tướng Fiditz đỡ trán: “Viện trưởng Lê, có gì từ từ nói, đừng công kích cá nhân.”

Lê Giang gạt màn hình sang một bên: “Tôi chỉ mô tả sự thật. Mạng lưới thần kinh của thằng nhãi này thủng lỗ chỗ như cái sàng, chỉ số cao chót vót mà chẳng bền được miếng nào, đụng vô một chút là điên luôn. Đầu óc như tổ ong thế này, không phải não tàn thì là gì?”

“Anh nói sao?” Thượng tướng Wimmer kêu lên: “Lê Giang, anh nói… thần kinh của thằng bé bị tổn thương?”

“Tôi nghĩ Thượng tướng phải biết rõ hơn tôi chứ.” Viện trưởng nhếch mép đầy ác liệt: “Không phải bị thương, mà là chịu tác dụng phụ.”

Thượng tướng Fiditz: “Tác dụng phụ gì?”

“Thứ có thể nâng cao tinh thần lực của Alpha từ ngấp nghé B lên S chỉ trong thời gian ngắn, nói xem có tác dụng phụ không?” Lê Giang thò chân ra đá đá cái bị thịt trên mặt đất: “Nên chẳng trách sao thứ này lại phải ép người khác đi học thay, bằng không vừa chường mặt đến Úy Lam đã bị bắt vì tội sử dụng thuốc cấm Liên Bang, giải ra tòa án quân sự rồi.”
Bình Luận (0)
Comment