O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 47

Không biết bàn tay của vũ trụ thần kỳ đã làm thế nào để sắp xếp các hành tinh lớn bé khác nhau thành một hình chữ thập, từ đó mang lại cái tên Bắc Thập Tự cho tinh khu rộng lớn này. Mật độ hành tinh phù hợp cư trú dày đặc đồng nghĩa với việc dân số nhiều như sao trên trời, dẫn đến giao thông thương mại cũng vô cùng phát triển.

Nơi nào càng phồn vinh, nước ngầm càng chảy xiết.

Bắc Thập Tự không chỉ là khu mậu dịch tự do lớn nhất Liên Bang mà còn là nơi giao thương giữa các hành tinh với nhau, trung tâm thương mại mọc lên như nấm sau mưa, đi trên đường thường xuyên sẽ bắt gặp những người ngoài hành tinh với vẻ ngoài hoặc kỳ lạ hoặc vô cùng mỹ miều.

Lâm Kính Dã có thể cảm nhận được tinh hạm không những đang dần thả chậm tốc độ mà còn ngừng lại nhiều lần kể từ khi tiến vào Bắc Thập Tự.

Anh và Patricia bị giải đến đài chỉ huy, vừa ngồi xuống đã phải đối diện với gương mặt dầu mỡ và ánh mắt như bị dán dính vào cổ áo anh của Louis.

Gã ta là Alpha, nhưng cấp bậc thấp đến nỗi Beta như Lâm Kính Dã cũng không cảm nhận được cụ thể là gì. Số lượng Omega hiếm hoi như lá mùa thu trong xã hội phản quân khiến cho những Alpha như Louis không thể “giải phóng” bản thân trong kỳ mẫn cảm, vì vậy các Beta – những người không có pheromone khiến chúng mất trí – thường là công cụ tốt nhất để phát tiết.

Hành vi ghê tởm này bị liệt vào một trong những tội ác nặng nề nhất Liên Bang, hung thủ một khi bị bắt giữ sẽ bị đày đến hành tinh bỏ hoang cho tự sinh tự diệt. Một công dân Liên Bang, cho dù có phản xã hội cách mấy đi nữa, cũng sẽ không bao giờ xem hành vi này như một chuyện hiển nhiên, từ đó suy ra Louis chắc chắn là người của phản quân.

Lâm Kính Dã lẳng lặng ngồi tại chỗ, rũ mắt nhìn xuống tay mình. Cấp thấp như vậy hẳn chỉ là một tên tay sai không hơn không kém, không có giá trị để thẩm vấn.

Dường như có đồ vật được khuân xuống theo mỗi lần tinh hạm dừng lại, anh không cho rằng đó là thuốc cấm mà chỉ là hàng hóa phổ thông dùng để che mắt người khác, những người nhận chúng cũng chỉ là bạn hàng bình thường. Nhưng thôi, dù sao việc điều tra sau này cũng không do anh quản lý, Lâm Kính Dã thờ ơ nghĩ.

Đột nhiên, một cơn chấn động chạy dọc tinh hạm khiến Louis ngẩng lên đầy cảnh giác. Một giây sau đó, đèn báo động bị tấn công sáng lên.

“Chuyện gì?” Louis bật dậy hô to.

“Báo cáo sếp, hình như thằng già họ Lâm báo cảnh sát rồi!” Cấp dưới thét lên.

Thứ gian thương giảo hoạt như Lâm Lộ có trông thế nào cũng không phải kiểu người sẽ tỉ tê buôn điện thoại với người khác, nói chi với thằng con lớn mà lão lúc nào cũng luôn mồm chê bai, đằng nay mới có ba ngày đã báo cảnh sát là thế nào?

Gã đàn ông không khỏi bật ra một tiếng chửi thề, trừng Lâm Kính Dã đầy cay cú trước khi hỏi lại: “Cảnh sát Liên Bang à?”

“Hình như thế.” Cấp dưới đáp rồi mở tầm nhìn phía trước ra.

Tinh hạm của tập đoàn đang di chuyển giữa hai trạm giao dịch trong một tinh vực rộng rãi không có gì che chắn, vì vậy có thể thấy rõ mồn một chiếc tinh hạm cảnh sát đang truy đuổi phía sau. Những phát đạn cảnh cáo liên tục được nã tới, tuy không gây sát thương nhưng vẫn khiến tinh hạm tập đoàn run lên bần bật.

Nhưng sức chiến đấu của tàu cảnh sát so với chiến hạm của Quân đoàn hành tinh thì chỉ như muỗi đốt voi, lại chỉ có lẻ loi một chiếc. Louis âm thầm suy tính, ra lệnh cho cấp dưới mở radar, quét xem có còn tinh hạm nào đang tàng hình nữa không.

“Báo cáo sếp, radar không phát hiện gì, trừ khi bên kia là Thanh Kiếm Bầu Trời.” Tên Alpha quan sát radar cười hềnh hệch: “Nhưng thằng già đó làm gì có cửa thuê Nguyên soái.”

Louis nghe vậy thì lấy lại bình tĩnh. Gã trở lại sô pha, ung dung tự hỏi: “Chẳng lẽ bọn cớm này muốn đòi lộ phí?”

“Bọn nó gửi yêu cầu đối thoại ạ!”

Gã hất đầu sang Lâm Kính Dã, lập tức có một nữ Alpha trong bộ dạng nhân viên đến ngồi vào bên anh. Ả ta mặc một chiếc váy công sở với lớp trang điểm xinh đẹp kiêu sa, nhưng khi ả nghiêng mình áp sát vào người thanh niên, khẩu súng quang năng giấu dưới bộ móng nhuộm màu đã tì vào lưng anh. Louis không nói gì thêm, nhưng nụ cười giả dối của gã và cảm giác họng súng mơn trớn dọc sống lưng – một cách vừa nguy hiểm lại ái muội – khiến sắc mặt Lâm Kính Dã không khỏi tối đi.

Đường truyền nhanh chóng được kết nối, trên màn hình xuất hiện một nam Alpha cao lớn trong bộ quân phục chiến đấu, phác họa ra bờ vai rộng và đôi chân dài.

Hắn ta giơ tay chào theo quy định trước, sau đó mới nghiêm nghị cất giọng: “Các công dân Liên Bang vui lòng xuất trình thẻ căn cước và thông tin tinh hạm. Cảnh sát đã nhận được tin báo, sẽ tiến hành-“

Thấy hắn ta cắn trúng lưỡi giữa chừng, chân mày Lâm Kính Dã không khỏi rục rịch. Anh biết ngay lỡ để Teval nhìn thấy một con ả diêm dúa ăn vạ trên vai mình sẽ gây ra hậu quả khôn lường thế nào mà.

Cũng may Teval chỉ tằng hắng một cái trước khi hô lên: “X- xin chào cậu Lâm Kính Dã! Chúng tôi nhận được tin báo từ ông Lâm Lộ nên đến đây kiểm tra xem cậu có an toàn không. Nếu không có vấn đề gì, vì sao máy liên lạc của cậu ba ngày qua đều nằm ngoài vùng phủ sóng?”

Lâm Kính Dã vừa ngẩng đầu lên đã bị nòng súng lạnh lẽo thọc vào hông: “Không có gì đâu, chẳng qua lỡ đánh rơi thiết bị trí năng xuống bồn cầu lúc tắm rửa mà thôi.”

Teval: “…”

Nhịn xuống! Không được cười! Cười là sáng tinh mơ bị dựng dậy trồng chuối chạy vòng bây giờ!

Hắn ta nghiêm giọng: “Nếu đã vậy, chúng tôi sẽ đi cùng để đảm bảo an toàn của cậu trong phần còn lại của chuyến đi, cho đến khi cậu suôn sẻ trở về không vực Thủ Đô.”

Louis không kịp đề phòng trước yêu cầu bất ngờ này, hai hàng lông mày xoắn tít lại. Đúng lúc ấy, nhác thấy tay Tiến sĩ Tần Mạc và một nhóm bảo an mặc giáp xương ngoài tiến vào, gã lập tức cười làm lành: “Mời trưởng quan nhìn xem, đoàn đội của chúng tôi chuyên nghiệp vô cùng. Nếu phải làm phiền đến cảnh sát Liên Bang thì chẳng khác gì chiếm dụng tài nguyên công cộng, không cần thiết phải thế.”

Teval lạnh lùng bác bỏ: “Không hề, đảm bảo an toàn cho công dân Liên Bang chính là trách nhiệm của cảnh sát. Chúng tôi sẽ đi cùng các vị.”

Thấy tình huống đang đi vào ngõ cụt, Louis đành phải đứng dậy, trịnh trọng nói: “Chúng tôi có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cậu Lâm. Nếu bạn hàng của chúng tôi phát hiện có tinh hạm cảnh sát bay theo thì sẽ cho rằng chúng tôi buôn lậu trốn thuế, việc này sẽ gây ảnh hưởng khôn lường đến hình tượng của công ty chúng tôi. Tôi tin Tổng giám đốc Lâm sẽ hiểu điều này.”

Tay cảnh sát bên kia không hề bị đả động, trưng ra mấy chữ “ông nói gì tôi chả hiểu, liên quan gì đến tôi” trên mặt.

Cánh mũi Louis phồng lên nhưng vẫn nỗ lực giữ kiên nhẫn: “Tôi rất cảm kích trước lòng tốt của trưởng quan, nhưng hành động này của ngài đang xâm phạm quyền riêng tư của công dân Liên Bang, tôi có quyền yêu cầu ngài dừng ngay việc gây trở ngại cho các hoạt động kinh doanh của chúng tôi!”

Teval đanh mặt đáp: “Tôi không cần biết, ông đi mà nói với bạn hàng.”

“…” Louis cắn răng: “Trưởng quan, tôi không muốn phải khiếu nại lên Cục Cảnh sát Liên Bang, ngài-“

“Ông thích thì cứ gửi.” Teval nói đến là thờ ơ.

“Anh-!!”

Sau một phen giằng co, thấy tay cảnh sát bên kia hoàn toàn không bị dao động, chỉ cần làm gắt một chút sẽ tung ra câu “Ông cứ việc khiếu nại tôi lên cấp trên”, Louis đã không cách nào duy trì nụ cười giả lả trên mặt nữa. Gã âm u liếc đối phương, đoạn nhìn sang người đang ngồi ngay ngắn kế bên.

Nhận được cái gật đầu của Tần Mạc ở phía sau, gã bất thình lình thộp lấy cổ Lâm Kính Dã, lôi anh rời khỏi ghế, đồng thời dí một khẩu súng vào má anh.

Bàn tay của gã Alpha thô kệch kẹp quanh cổ họng người thanh niên mảnh khảnh, tuy không đến mức bóp nghẹt nhưng vẫn khiến gương mặt tuấn tú đỏ bừng vì thiếu oxy. Anh duỗi cổ đầy đau đớn, những ngón thon dài cuống quít bắt lấy cánh tay đối phương hòng tránh thoát, đáng tiếc mọi nỗ lực của anh chẳng khác gì muối bỏ bể, chỉ có thể mở miệng hớp lấy dưỡng khí.

“Trưởng quan hà tất phải lì lợm vậy?” Louis hung tợn uy hiếp: “Bây giờ ngài lui lại được rồi chứ?”

“!” Teval lập tức biến sắc, cả giận gầm lên: “Ông làm gì đấy?!”

… Sống trên đời có gì bất mãn mà phải đi đến nước này?

Khóe miệng Louis cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn. Họng súng trong tay âu yếm vỗ vào gò má con tin, gã ra lệnh cho Teval: “Ngắt liên lạc với bên ngoài đi trưởng quan. Chỉ cần radar của chúng tôi phát hiện có chiếc tinh hạm cảnh sát thứ hai, tôi không bảo đảm chàng trai xinh đẹp này sẽ an toàn đâu.”

Nói xong, gã hài lòng nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán tay cảnh sát đối diện. Hắn ta cứng ngắc vươn tay, tắt đi từng kênh liên lạc trên đài điều khiển, chỉ để lại đường truyền với tinh hạm của tập đoàn họ Lâm.

Louis khoái trá chỉ đạo: “Duy trì tốc độ ngang với chúng tôi rồi lùi lại. Nhanh tay lên, tôi không muốn thấy một người xinh đẹp ngần này được trang điểm bằng mấy lỗ máu đâu.”

Teval: “…”

Người xinh đẹp ấy sẽ tự tay cho mày vài lỗ thôi, đừng vội.

Khi chiếc tinh hạm Liên Bang lùi lại, Louis lập tức gửi một bản đồ sang, yêu cầu họ di chuyển theo tuyến đường vạch ra trên đó.

Teval nhìn thoáng qua mà không khỏi bội phục Hạm trưởng. Đúng như những gì anh đã nói, khi phản quân nhận ra không thể cắt đuôi cảnh sát Liên Bang, chúng sẽ khống chế đối phương trong phạm vi radar để đề phòng viện quân, sau đó sẽ dẫn đối phương đến nơi những tinh hạm khác của phản quân đang chực chờ sẵn để tiêu diệt.

Khi cảnh sát Liên Bang bình thường gặp phải trường hợp này (tất nhiên không biết bọn bắt cóc cũng là phản quân), họ sẽ tạm thời làm theo yêu cầu của đối phương để đảm bảo an toàn cho con tin, đồng thời chờ cơ hội giải cứu. Thế là Teval vào vai một đội trưởng cảnh sát hoàn toàn không hay biết huyền cơ ẩn giấu gì, cho đến khi một tiếng thét kinh hoàng – có phần hơi lố – đâm thủng màng nhĩ hắn ta.

“Đội trưởng Teval! Nguy rồi! Radar báo có vô số quân địch xuất hiện!”

Bọn phản quân không nhận ra điều bất thường trong tiết thét ấy, bởi vì sắc mặt Teval lập tức trắng bệch như tờ giấy, kinh hãi la lên: “Các người cấu kết với phản quân!”

Louis đã không thèm che giấu nụ cười trên mặt nữa, Tần Mạc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“May mà họ đến kịp.”

Nữ Alpha trên sô pha cất bước đi đến, ngả ngớn an ủi lão: “Xem Tiến sĩ sợ toát mồ hôi hột kìa, không phải chúng ta đã an toàn rồi sao?”

Tần Mạc lau mồ hôi lạnh rịn ra trên trán: “Tôi còn lo quân Liên Bang đến chứ.”

Ả ta cười khẩy một tiếng rồi rút điếu thuốc điện tử ra phì phèo. Thấy Patricia rõ ràng rúm mình lại, Lâm Kính Dã không khỏi tự hỏi chẳng lẽ khói thuốc có vấn đề?

Qua khóe mắt, anh nhìn thấy Rennes và Lưu Hoàn đứng lẫn trong đội bảo an với mũ bảo hộ được tháo xuống, một tia linh cảm bỗng lóe lên trong đầu. Chẳng lẽ đó chính là thứ thuốc cường hóa Alpha mà họ đang điều tra? Về mặt lý thuyết, loại thuốc cao cấp đến vậy không thể được điều chế ngay trên chiến trường, vì vậy đám người này đã chế ra một loại thuốc thứ hai có hiệu lực nhanh hơn.

Ngoài vũ trụ, khoảng mười mấy chiếc tinh hạm rời khỏi trạng thái ẩn nấp, vây hai chiếc tinh hạm Liên Bang vào giữa.

Louis: “Trưởng quan nên biết điều một chút, bằng không thiếu gia đây mới là người nên lo lắng cho an nguy của ngài đấy.”

Tay cảnh sát xanh cả mặt, cấp dưới ở đằng sau vẫn còn kêu la bài hải, bị hắn ta quát cho một câu “Câm miệng, đủ rồi!”.

Người khác chỉ cho rằng hắn ta đang mắng “La đủ rồi”, chỉ có Lưu Tuấn – phó quan của Nguyên soái kiêm “cấp dưới” vừa bị chửi – biết Teval đang bảo anh ta “diễn lố thế là đủ rồi”. Anh ta quẹt mũi, dù sao Thanh Kiếm Bầu Trời từ trước đến giờ luôn dùng sức mạnh đè bẹp kẻ thù, có đóng kịch giả trân hơn thành viên 927 cũng không thể trách được.

Cùng lúc đó, anh ta lặng lẽ gõ lệnh thu lưới vào kênh liên lạc bí mật.

Một chiếc tinh hạm phản quân chậm rãi liên kết với tinh hạm tập đoàn họ Lâm. Từ âm thanh những bộ giáp xương ngoài nhịp nhàng nện xuống, rõ ràng có kỷ luật nghiêm ngặt hơn đội bảo an tạp nham, có thể thấy phản quân hàng thật giá thật đã đổ bộ.

Cánh cửa dẫn lên đài chỉ huy mở ra, hai Alpha bước vào. Nam tướng mạo đoan chính; nữ để đầu trọc, trên mặt xăm những mảng hoa văn Gothic lớn.

“Chỉ huy Nova cũng đến ư?!”

Hai chữ “chỉ huy” khiến tim Lâm Kính Dã nảy lên một cái, bởi vì đó là xưng hô chỉ dành cho những kẻ ngang hàng với Langdon.

“Phó quan Callis cũng-“

Cái tên thứ hai này thì không xa lạ gì… Khi ánh mắt Lâm Kính Dã đọng lại, đối phương cũng đã nhìn thấy anh, lập tức trợn mắt thét lên: “Hắn là-“

ẦM!

Một bóng người vạm vỡ lao ra từ hàng ngũ bảo an, nện một quyền vào mặt Callis khiến mấy cái răng bay vút ra, chặt đứt toàn bộ những gì gã muốn nói.

Louis còn chưa kịp phản ứng thì một cơn đau đã xộc lên não. Gã phải mất một giây mới ý thức được cổ tay bên bàn tay đang dùng để bóp cổ Lâm Kính Dã đã nát vụn, mà người thanh niên xinh đẹp yếu đuối ban nãy đang thong thả bẻ cánh tay gã thành từng khúc vặn vẹo, không tuân theo bất kỳ quy luật sinh học nào.

Mà gã lại không thể tránh thoát.

“AAAAAAAA—” Louis rú lên thảm thiết, tay còn lại gắng gượng giơ súng lên. Nào ngờ bóng người thứ hai đã rời khỏi đội bảo an, không chỉ nhấc chân đạp tay gã xuống mà còn không quên nghiến gót giày thật mạnh.

Sàn tàu bỗng được trang trí bởi một bãi thịt nát và xương gãy tởm lợm vô cùng.

Bấy giờ, những bảo an còn lại mới giật mình rút vũ khí ra, bọn phản quân còn đứng bên ngoài đài chỉ huy cũng giơ súng lên.

Vào lúc nguy ngập ấy, cô gái Patricia vẫn luôn run như cầy sấy bỗng bật dậy, quyết đoán vọt đến, ném một lọ thủy tinh ra rồi nện tay vào nút đóng cửa. Khi một màn sương màu xanh lá phụt lên sau cánh cửa đang khép lại và những tiếng la chói lói lọt vào tai, Lâm Kính Dã âm thầm gật đầu, cảm thấy quả nhiên ai học Y đều chẳng phải thiên sứ gì sất, cho dù sau đó Patricia lại tiếp tục vào vai cây nấm run rẩy nơi góc phòng.

Cái người vừa mới nghiền nát tay Louis thấy vậy thì thu lại tư thế chuẩn bị tấn công, quay lại với “sự nghiệp” còn đang dang dở. Hắn như chưa thỏa mãn mà rút ra một thanh kiếm quang năng, hờ hững vung lên, khiến một tay bảo an bị chém rời thành từng mảnh, dưới chân vẫn tiếp tục nghiền cánh tay cụt của Louis thành từng phần bằng nhau.

Ở đầu dây bên kia, Teval đỡ trán: “Ầy… Kế hoạch không theo kịp biến hóa ạ.”

Biến hóa thần tốc khiến đám phản quân còn lại chỉ biết ngây ra như phỗng. Hai “vệ sĩ” kia ra tay vừa tàn nhẫn lại quyết đoán, rõ ràng không phải hạng tầm thường. Thậm chí người thanh niên mảnh dẻ vừa bị Louis bóp cổ ban nãy cũng xé đi lớp vỏ xinh đẹp vô hại, tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Gã Alpha lúc này đã ngay đơ như một tấm ván trên sàn tàu, cơn đau đớn lan tràn khiến gã không thể thốt lên bất kỳ âm thanh nào, thậm chí không thể suy nghĩ, chỉ có thể phát ra từng tiếng thở dốc vô vọng. Vào lúc này, cái kẻ tàn bạo kia lại cho rằng chỉ nghiền nát một cánh tay của gã thôi là chưa đủ, bắt đầu chuyển mục tiêu sang tay còn lại, bắt đầu từ cổ tay.

“Tôi cũng không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Lâm Kính Dã lạnh lùng nói với Callis. Anh từng “có duyên” gặp tay phó quan của Langdon này một lần khi đang tặng cho chỉ huy của gã năm cái lỗ trên ngực, nói cho công bằng thì không phải ký ức vui vẻ gì.

Gã phó quan với cái mồm đầy máu cuối cùng cũng khạc ra được một câu mơ hồ: “Hắn chính là tên Hạm trưởng điên của tàu 927! Con tàu dám xuyên qua tinh vân solo với chúng ta!”

“Hạm trưởng điên” lễ phép đáp lại: “Cảm ơn, khen trật rồi.”

Bỗng nhiên, ả Alpha diêm dúa nhào về phía Lâm Kính Dã. Anh nhanh nhẹn xoay người, đập chát vào cổ tay khiến ả rên lên. Khẩu súng trong tay rơi mất, nhưng tay còn lại của ả đã rút ra một con dao tự lúc nào, đang cắm thẳng vào tay phải anh. Cơn đau khiến gương mặt tràn đầy điên cuồng của ả vặn vẹo đi, hai mắt đỏ ngầu còn hơn cả Elliot lúc mất trí, lại ánh lên vẻ sung sướng vì đã thành công.

Nào ngờ Callis lại la lên: “A… Đó là tay giả-“

Choang!

Lâm Kính Dã vừa nhảy về sau vừa dứt khoát giật cánh tay phải ra. Hai vệ sĩ Alpha nãy giờ vẫn không ngừng tham chiến không hẹn mà cùng lùi khỏi phạm vi.

Ả Alpha vẫn đứng tại chỗ với cán dao trong tay, lưỡi dao lại bị cắm vào một cánh tay giả. Không có găng tay che giấu, nó hiện nguyên hình là một khối kim loại xám xịt, chỉ có hình dạng trông còn đẹp mắt chứ không có tác dụng gì.

Lâm Kính Dã nhìn ả ta, không khỏi thở dài.

Một khắc sau, một quả cầu lửa chói lòa bùng lên từ khối kim loại ấy. Ả Alpha lẳng lặng gục xuống trong mùi khét lan tràn.

Sau đó, Rennes điềm nhiên mở túi trang bị bên hông giáp của mình, lấy ra một cánh tay giả khác màu bạch kim sáng ngời với những đường vân Rococo hoa mỹ trên thân. Đây mới chính là “đối tượng” đã từng tiếp xúc thân mật với trái tim của Langdon.
Bình Luận (0)
Comment