O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 90

Bọn tinh tặc ngớ người, không hiểu vì sao đối phương lại chọn cách đổ bộ vừa tốn thời gian vừa hao sức này, thay vì tận dụng ưu thế của chiến hạm. Chẳng lẽ là để bắt sống con tin?

Nhưng sự thật đến rất nhanh sau đó, khiến tên nào tên nấy đều muốn nứt mắt.

“Mẹ kiếp! Con tàu rách ngụy trang này mà là quân chính quy con c*c gì!!”

Hình ảnh một con tàu vận chuyển Liên Bang xuất hiện trên màn hình. Bề ngoài nó tàn tạ xấu xí, con số 927 màu đỏ nhạt bên mạn tàu đã có phần bong tróc vì lâu ngày. Nhưng không biết người trên đó làm thế nào mà lại cho mở khoang chở hàng, để lộ một khẩu pháo với kiểu dáng kỳ lạ. Có lẽ vì được dỡ xuống từ chiếc tinh hạm nào đó chứ không phải hàng mới cóong nên nó không thể bổ sung năng lượng rồi tiếp tục nã đạn như thường, mà hoàn toàn tắt ngòi sau phát bắn vừa rồi.

“Mẹ! Thằng chó nào tự xử anh em thì chớ mà còn giả làm quân Liên Bang trước mặt tao?”

Giả Phóng cảm thấy như bao thể diện đều bị quét sạch vào hố đen vì hành động cắm đầu chạy trốn trước đó, bèn lập tức rút vũ khí, gầm thét muốn rửa mối nhục này.

“Mau đem-“

Ầm!

Một tiếng nổ trầm đục phát ra từ sâu bên trong con tàu đi kèm với một cơn xóc nảy giần giật.

York hét toáng lên: “Đóng cửa!”

Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu.

Một bản giao hưởng từ tiếng nổ ầm vang và tiếng kim loại rạn nứt vang lên từ xa đến gần. Những tên ở đài chỉ huy ngây ra như phỗng, đặc biệt là nữ Alpha tóc đỏ đứng bên bàn điều khiển. Ả thét lên một tiếng chói tai như xé vải, không khác những Omega mà hay bị ả khịt mũi chế nhạo là mấy.

“Phản bội!”

Giả Phóng quay phắt lại: “Gì?!”

“Nó… nó… con tàu này biết rõ kết cấu trên tàu chúng ta! Còn biết cả mật mã! Tôi không ngăn lại được! Nó chắc chắn là người của chúng ta!”

“Sao lại thế được?!”

Hàng loạt cái mồm đồng thanh la lên.

“Có thằng phản bội nào còn sống mà rời khỏi tàu ta? Lại còn trà trộn vào đội ngũ có chiến lực thế này?!”

“Thằng trộm đồ đi bán lần trước đến tro cũng chẳng còn nữa là!”

Nghe thấy tiếng ẩu đả và bước chân dồn dập vọng lại từ cuối hành lang, ai nấy đều căng thẳng giơ súng lên.

Bỗng nhiên, một ngọn lửa lóa mắt thổi bùng lên khiến mấy tên tinh tặc đứng ở rìa ngoài kêu lên thảm thiết, hốt hoảng bỏ chạy.

Chỉ mới có mấy phút trôi qua kể từ khi đổ bộ mà đã đánh đến tận đây… Bọn tinh tặc rợn tóc gáy khi nhận ra đối phương không chỉ sở hữu chiến lực kinh người mà còn nắm rõ từng đường ngang ngõ tắt trên tàu chúng, mới có thể đánh vào đài chỉ huy với tốc độ quỷ khóc thần sầu như vậy.

Trong khi những tên khác sởn da gà, York đứng cạnh cửa lại bị tiếng nổ quen thuộc ấy làm cho chấn động. Một đoạn ký ức tưởng như đã chìm vào quên lãng bị khơi dậy, tựa như con quái vật biển sâu trở về bãi cạn, không chỉ phá tan mặt biển tĩnh lặng mà còn cả những ảo tưởng về sự an toàn.

“Đóng cửa! Mau đóng cửa khoang-“

Nào ngờ tiếng hô của y còn chưa dứt, một tia sáng đã chuẩn xác xuyên qua ngọn lửa, đánh thẳng vào bảng điều khiển bên ngoài đài chỉ huy.

Trong hành lang mịt mù khói là vậy, nhưng người bắn dường như không cần dùng đến ống ngắm.

Hoặc người ấy biết rõ bọn tinh tặc sẽ gắn vật ấy ở đó.

Theo âm thanh giao chiến kịch liệt từng bước đến gần, chút tự tin ít ỏi chúng vừa cóp nhặt được lại tan thành mây khói. Từng tiếng la thảm thiết vang lên trong làn khói dày đặc, không khác mấy với những nạn nhân từng bị chúng tàn sát vô tội vạ.

Chân của mấy tên lính gác bên cửa đã mềm như bún. Kẻ địch đang từng bước ép sát, nhưng nếu lui lại… hẳn sẽ bị sếp cho một viên kẹo vào đầu rồi dùng xác chặn cửa. Chúng bắt đầu quơ súng loạn xạ trong những tiếng thét trợ uy, nào ngờ đạn vào khói mù như kim vào bể. Đối phương lặng im không một tiếng động, ngay cả tiếng vang cũng không có, khiến chúng không tài nào biết được liệu mình có đánh trúng hay không.

Màn xả đạn của chúng bị buộc phải dừng lại khi khẩu súng quang năng lên đến ngưỡng nhiệt độ. Đúng lúc ấy, hai luồng sáng nhàn nhạt lóe lên trước khi xuất hiện từ trong làn khói.

Đó là hai chiến sĩ mặc giáp xương ngoài đang nhịp nhàng tiến bước với khiên quang năng trong tay. Mặt khiên đã có phần ảm đạm sau khi ăn trọn loạt đạn trước đó, đổi lại những người phía sau được bảo vệ hoàn hảo đến tận chân tóc.

Đó là một đội ngũ chỉnh tề trật tự. Họ khoác trên mình những bộ giáp xương ngoài khác nhau về kiểu dáng nhưng tương đồng về quy cách: lớp sơn chống phản quang màu xám bên dưới, bên trên là hoạ tiết đỏ mờ. Họ trầm tĩnh, im lặng, không chút bắt mắt, hệt như con tàu đang lặng lẽ trôi ngoài kia; chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện đó là sự bất khuất lắng đọng trong máu và lửa, là vẻ hiên ngang không bao giờ lùi.

Những tên tinh tặc còn chưa bị dọa cho mất hồn bất thình lình vung đao quang năng lên, điên cuồng nhào đến. Hai chiến sĩ đi đầu thu khiên lại, gọn gàng lách mình về sau, nhường chỗ cho hai người đồng đội cao to hơn. Khẩu súng trong tay họ phun ra những lưỡi lửa hừng hực khiến tinh tặc ngã trái ngã phải. Ngay sau đó, hai chiến sĩ ban nãy lại giơ súng của mình lên, chính xác tặng cho mỗi tên một viên đạn vào trán, không hề lãng phí dù chỉ một chút năng lượng.

Chuỗi hành động phối hợp ăn ý và liền mạch như thể đã làm qua hàng trăm nghìn lần.

Chỉ trong chớp mắt, những chiến sĩ ấy đã xông vào đài chỉ huy, nhanh chóng vây kín hai bên, dồn Giả Phóng và đám tinh tặc còn lại vào giữa. Họ bình tĩnh đến đáng sợ, như thể những nỗ lực chống đối và những họng súng khua khoắng loạn xạ của chúng chỉ là thứ vô hình.

Từ giây phút họ xuất hiện, tinh tặc đã biết đây không phải “đồng nghiệp”, bởi không có bất kỳ một tổ chức tự do nào có thể trui rèn ra phong cách kỷ luật nghiêm minh này.

Trên ngực giáp mỗi người đều có một ký hiệu nhỏ.

Đó là đóa hoa sinh ra từ lửa đỏ, là bụi tro không cam lòng tàn lụi, là ngòi nổ có thể thắp sáng tinh tú, là hồn chiến sĩ.

Đó là một chiếc chiến hạm Liên Bang. 

Nhưng họng pháo của quân chủ lực Liên Bang đó giờ chỉ dành cho kẻ thù không đội trời chung là phản quân, còn tinh tặc chỉ như bầy chuột nhắt chạy loạn, chỉ khi đụng đến mới bị tiêu diệt. Chúng chưa từng bị truy đuổi gắt gao trên từng cây số, thậm chí bị đánh thẳng vào đài chỉ huy như thế này.

Mồ hôi lạnh túa ra như thác trên đầu Giả Phóng.

Đội hình ấy tách ra, nhường đường cho người đi sau cùng. Anh thu kiếm trong tay lại, nhấc chân bước qua những cái xác la liệt với một cái xoay người duyên dáng, hoàn toàn không nhìn ra vẻ dứt khoát khi chém chết những tên ôm ý đồ ám sát ban nãy.

Nhịp bước chậm rãi đưa anh tiến vào đài chỉ huy, mang theo một cơn mưa thiên thạch và kiếm sắc, chỉ khi chạm mặt mới biết đó là vực sâu hun hút rình rập.

Không như đồng đội, giáp xương ngoài của anh là một màu đỏ sậm, lớp sơn chống phản quang càng khiến nó mang vẻ âm trầm như lớp máu khô cạn. Kiểu dáng của nó không phải loại tân tiến nhất, chỉ là một mẫu đã lỗi thời của Liên Bang, nhưng không một ai dám chê nó lạc hậu.

Bởi vì người đang mặc nó bước đi thẳng tắp, trông như đang chỉ huy một đội tiêu binh lễ nghi hơn là dẫn quân tiến bước thần tốc trên sa trường như đi trên đất bằng thế này.

Giả Phóng là tinh tặc, đồng thời cũng là một con buôn tôn thờ chủ nghĩa cơ hội, xưa nay chưa từng lỗ mãng. Gã nhanh chóng nhận định đội ngũ này tuyệt đối không phải quân Liên Bang thông thường, mà càng giống như một nhóm người đã cùng đường bí lối, tụ lại với nhau hòng san sẻ chút hơi ấm, mở con đường máu tìm đến bình minh từ dưới đáy tuyệt vọng.

Trầm lặng, mà chết chóc.

Gã cố gắng níu lại một tia vững vàng trong giọng mình: “Không biết ngài đây xưng hô thế nào? Tôi nhớ chúng ta không hề có hiềm khích gì với nhau, chẳng biết có phải do hiểu lầm?”

Ánh mắt đối phương chậm rãi lia đến từ sau mũ bảo hộ, như một thanh kiếm sắc lẻm chỉ vào cổ họng gã tinh tặc, khiến bao lời còn lại lập tức mắc kẹt trong yết hầu khô khốc.

“Vị… trưởng quan này, tôi thấy… các vị trông cũng không dư dả gì cho cam… Hay là ngài bỏ qua cho các anh em một lần, ngài muốn gì cứ việc lấy!”

Đội ngũ này sở hữu tác phong nghiêm ngặt như quân tinh nhuệ Liên Bang, nhưng vũ khí và trang bị lại như tự mình tích cóp mà có. Giả Phóng còn nghi ngờ rằng tài xạ kích thần sầu của họ xuất phát từ thói quen tiết kiệm vì thiếu thốn vật tư nữa kìa.

Người kia chậm rãi đi đến, áp lực trầm trọng tỏa ra theo từng bước chân. Những chiến sĩ khác đồng loạt khởi động vũ khí, nào kiếm nào khiên đều chờ lệnh, những khẩu súng đều được bổ sung năng lượng hoàn tất, có thể tấn công bất kỳ lúc nào.

“Đừng!” Giả Phóng kinh hãi la lên: “Chúng ta không thù không oán, cần gì-”

Người trước mặt gã chậm rãi nhấc tay. Những họng súng nghe lời mà hạ xuống hai tấc nhưng vẫn ở trong trạng thái sẵn sàng.

“Có.”

Một giọng nói trong trẻo lạnh nhạt vang lên, phát âm tròn vành rõ chữ, mượt mà êm dịu như một viên ngọc sáng, có lẽ tuổi tác cũng không lớn.

Mẹ nó, Beta ư? Giả Phóng lúc này mới phát hiện. Không chỉ tên này mà phần lớn đội ngũ phía sau… đều là Beta?

“Có gì?”

Trước vẻ ngạc nhiên của gã, người thanh niên chỉ bình thản đáp: “Thù oán.”

Nghe anh dùng chất giọng ôn hòa điềm đạm thốt lên hai chữ ấy, bè lũ tinh tặc đều không khỏi ngẩn ngơ. Có ai đến báo thù mà lại… lịch sự thế này không?

Nhưng có kẻ đã nhận ra anh là ai – York. Người có thể mang lại một khoảnh trời bình yên giữa tuyệt cảnh với nửa thân ướt đẫm máu, nửa thân sáng rỡ sao trời như vậy, y chỉ mới gặp qua một lần mà thôi.

Chính là anh trai của thằng nhóc mít ướt giường bên, người đã từng cho y một viên thuốc hạ sốt, hai viên kẹo chocolate; để rồi hôm sau bị y bán đứng, đổi lại cơ hội thoát ly bể khổ.

Anh ta còn sống trở về ư?

York khó lòng tin vào mắt mình. Không thể nào, y nghĩ, năm đó anh ta chỉ mới mười mấy tuổi là cùng, vì cứ nhường thức ăn cho em trai mà gầy đến hai má cũng hóp lại. Một thiếu niên như vậy lại phải mang theo một cục tạ chạy trốn, kết cục duy nhất chỉ có thể là bị bọn tinh tặc cùng hung cực ác xé thành mảnh vụn.

“Anh… là bóng ma!” Y thì thào.

Y vốn muốn hỏi liệu đối phương có phải hồn ma bóng quế hiện về ám ảnh hay không, nào ngờ người thanh niên khoác chiến giáp đỏ máu ấy quay lại, thản nhiên đáp: “Phải.”

Anh là Bóng Ma, ác mộng của toàn bộ tinh tặc.

Giả Phóng nhớ lại trước kia từng bỉ bai khinh thường lũ đồng nghiệp chỉ biết cắm đầu chạy trối chết trước con tàu ấy như thế nào, thậm chí còn vỗ ngực huênh hoang gã sẽ cho đối phương phải quỳ xuống xin tha ra sao. Nhưng hiện tại, gã mới là người muốn quỳ xuống.

York đã nhanh hơn một bước.

“Đừng… đừng giết tôi! Anh muốn báo thù cũng đừng tìm tôi! Lúc đó tôi mới tám tuổi, tám tuổi mà thôi! Tôi không còn cách nào khác! Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm nóng, ngủ một giấc trên giường êm!”

Hồn ma trước mắt vẫn không mảy may dao động, y cuống quít thêm vào: “Tôi biết kho hàng và những chiến hạm khác của Giả Phóng ở đâu, tôi có thể dẫn-”

Đoàng!

Lời còn chưa dứt, y chỉ còn là một cái xác với đôi mắt trợn trừng và một lỗ thủng trên trán, bảo trì tư thế quỳ hồi lâu mới đổ xuống.

“Đ* mẹ thứ gió chiều nào theo chiều ấy!” Khẩu súng trên tay Giả Phóng chuyển từ York sang người thanh niên, rít lên: “Mày! Mày là ai?!”

Đáp lời hắn là một cái phẩy tay của anh. Các chiến sĩ vẫn đang duy trì tư thế sẵn sàng đồng loạt nổ súng.

Tinh tặc cũng là một đám gàn liều mạng, cho dù có sợ vỡ mật cũng rất ít khi sẽ đầu hàng như York. Chúng thét lên như những con thú phẫn nộ, giẫm lên thi thể kẻ hèn nhát mà nhào vào kẻ địch.

Ánh sáng, ánh lửa và ánh năng lượng bao trùm khắp đài chỉ huy, tạo ra cảnh tượng rực rỡ náo nhiệt vô cùng.

Bản thân Giả Phóng cũng rút ra một vũ khí cán dài, gầm lên một tiếng trợ uy rồi bổ nhào đến người đứng trước mặt.

Để tránh ngộ thương đến đồng đội trong những cuộc hỗn chiến như thế này, các chiến sĩ Liên Bang đồng loạt thu súng, ai nấy nhịp nhàng vung vũ khí cận chiến của mình ra, lao vào giáp lá cà cùng tinh tặc.

Xèeee!

Trường thương và trường kiếm nện vào nhau, âm thanh điện cao thế cọ sát vào nhau, phun ra những tia lửa dữ tợn. Giả Phóng có thể rõ ràng cảm nhận được, sức mạnh và tốc độ của đối thủ đều vượt xa nhận thức của gã về một Beta. Vậy mà đối phương còn có thể nhanh hơn, từng chiêu từng thức đều chuẩn xác nhằm vào chỗ trí mạng, tàn nhẫn như một lão binh đã vô số lần vào sinh ra tử. Không có động tác màu mè, không một chút hư chiêu vờ vịt, đôi tay anh vững như bàn thạch, thế như chẻ tre.

Giả Phóng nhanh chóng bị tụt lại phía sau. Trong nhịp tấn công như vũ bão, người kia vẫn có thể phòng thủ chặt chẽ, lại còn rảnh tay hạ gục một tên tinh tặc đang định đánh lén đồng đội của mình.

Hành động của đối phương khiến gã cảm thấy mình như một con khỉ bị đùa giỡn, một con dế bị anh nắm râu quay mòng mòng. Cơn phẫn nộ dâng lên khiến pheromone tuôn trào như thác lũ, nhưng đối phương vẫn bình chân như vại, thong dong đến nỗi chỉ cần đặt kiếm xuống là có thể nâng chén thưởng trà ngắm trăng.

“AAAA!!”

Trong tiếng thét gào đầy tức tối nhưng vô dụng của Giả Phóng, tên tinh tặc cuối cùng gục ngã, bản thân gã cũng bị người thanh niên quỷ dị như bóng ma ấy ép lùi về, cuối cùng đặt mông xuống ghế Hạm trưởng. Cây thương rời khỏi tay gã, bị đối thủ tiếp lấy nhẹ nhàng như không, xoay một vòng uyển chuyển trước khi chĩa đầu thương vào tim chủ cũ.

Lại một đội chiến sĩ khác tiến vào đài chỉ huy, người đi đầu đứng nghiêm.

“Báo cáo Hạm trưởng, trên tàu không có con tin, toàn bộ tinh tặc đã được xử lý. Thượng úy Roland đang phụ trách kiểm kê và vận chuyển vật tư.”

Người thanh niên khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói một câu “Vất vả rồi” không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì. Ấy vậy mà chiến sĩ kia lại kích động như thể vừa trúng số 500 triệu, ngẩng đầu ưỡn ngực quay về hàng.

Giả Phóng không cam lòng chịu thua, cắn răng hỏi: “Hạm trưởng? Hạm trưởng con tàu vận chuyển rách nát kia ư?”

“Hạm trưởng tàu tiếp tế số 927 thuộc đội tiếp viện tinh khu thứ chín.”

Đối phương tựa như không nghe thấy sự mỉa mai trong giọng gã, đưa tay hạ kính bảo hộ trên mũ giáp xuống. Gương mặt bên dưới anh tuấn vô ngần, đôi mắt hai màu kỳ dị rồi lại khiến người khác không thể dời mắt.

Giả Phóng ngẩn ngơ, chợt nhớ lại lời York ban nãy.

“Mày là…”

“Tao đến đòi lại…” Giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tiền công làm việc suốt bảy tháng lẻ tám ngày trên tàu của mày.”

Gã tinh tặc như đã biến thành một cái máy thu âm chỉ biết nhắc lại lời đối phương: “Tiền… tiền công?”

Lâm Kính Dã tặng cho gã một nụ cười nhạt giả dối đến cực hạn, trong mắt là sát ý cuồn cuộn không thể che giấu: “Món nợ mày thiếu này không kéo dài được nữa.”

“Mày- mày muốn…”

“Trả bằng mạng là được rồi.”
Bình Luận (0)
Comment