Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính

Chương 14


Đây là một câu chuyện xưa bi thương.

Khương Mạt Lỵ nhìn về phía em trai đang bi phẫn muốn chết, càng cảm thấy tên nhóc này càng giống một con ếch xanh bi thương.
Mọi chuyện giống như Hoắc Tự Hàn đã nói, anh không có thêm mắm thêm muối, nói ra đều là sự thật.
Phản ứng đầu tiên của Khương Mạt Lỵ chính là: "Bị người ta lừa tiền lừa sắc rồi?"
Loại chuyện yêu qua mạng này, hiện nay trên weibo chính là vừa quơ tay một cái là có một bó to.

Chỉ là Khương Mạt Lỵ chưa từng nghĩ đến, đứa em trai đang vỡ giọng kia của mình thế mà cũng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Trong ấn tượng của cô, cô luôn cảm thấy đứa em trai này vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, năm trước vẫn còn mặc đồ lót đứng trong nhà xoay xoay cái mông, xem phim kinh dị xong thì không ngủ được, nhất định phải qua phòng cô nằm xuống đất ngủ, sau đó chính là bị cô đuổi đi, còn hu hu hu giả khóc.
Nó mà cũng nói chuyện yêu đương.
Khương Mạt Lỵ không khỏi cảnh tỉnh bản thân, ngay cả em trai đều yêu đương, thế mà cô vẫn còn là chó độc thân, điều này thật kỳ cục.

"Nghiêm chỉnh mà nói, còn chưa bị lừa sắc." Hoắc Tự Hàn ngữ khí bình bình tĩnh tĩnh nói.
Khuôn mặt Khương Bạch Lịch đều đỏ bừng, cậu hít sâu mấy lần, mới nói: "Em thề, cô ấy gửi ảnh chụp cho em đẹp đến mức giống như tiên nữ!"
"Em trai thật là đáng thương." Khương Mạt Lỵ đau lòng nhìn Khương Bạch Lịch, cô quá rõ cảm giác này, giá trị nhan sắc của người trong nhà đều không cao, hiện tại ngũ quan em trai còn chưa có nẩy nở, vóc dáng cũng còn thấp, bốn bỏ lên năm thì cũng chỉ có một mét bảy, còn may năm nay nhóc còn chưa tròn mười lăm tuổi, còn có thời gian để cao thêm.
Bỏ đi lọc kính của người chị gái thì Khương Bạch Lịch chính là dáng dấp không cao, tiếng nói như giọng vịt đực, còn cái bộ dáng kia sao..


Chỉ cần đến cổng trường trung học, đám học sinh trung học dáng dấp ra sao thì nhóc chính là cái dạng đó, cơ hồ không có gì nổi bật.

Cho nên, trên dưới nhà họ Khương, trên cơ bản mỗi người đều là hội viên thâm niên của hiệp hội yêu cái đẹp.
Khương Bạch Lịch cũng không ngoại lệ, cậu chính là thích những cô bé có dung mạo xinh đẹp, làn da trắng, lại vừa cao vừa gầy.

Này vừa tới tuổi dậy thì, lại ở trên mạng đụng phải một người như vậy, đẹp đến mức giống như tiên nữ, còn chơi game giỏi, thanh âm ngọt như mật, cậu khẳng định một đầu liền đâm vào, cho nên lập tức trốn học, ngồi máy bay đi đến thành phố mà tiên nữ sống, muốn cho cô ấy một kinh hỉ, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, kinh hỉ* này lại biến thành kinh hách*.

* Kinh hỉ: Chuyện bất ngờ vui vẻ - kinh hách: Chuyện bất ngờ hoảng sợ, hết hồn.
Khương Bạch Lịch tưởng là đụng phải chân ái, kết quả lại phát hiện đối phương gửi ảnh chụp cùng video đều đã trải qua chỉnh sửa..
Những người trời sinh có giá trị nhan sắc cao chính là không hiểu được lòng yêu cái đẹp của người nhà họ Khương!
Khương Mạt Lỵ đang xem ảnh chụp của người bạn gái Khương Bạch Lịch gửi cho nhóc lúc trước và ảnh chụp người thật, sau đó cả người đều là sợ ngây người, nhanh chóng thu hồi tâm tình đau lòng cho em trai.
Cô ngẩng đầu nhìn em trai đang khổ sở đến mức không nuốt nổi thạch trái cây, kiềm chế tâm tình kích động, thận trọng hỏi: "Kỹ thuật sửa ảnh của bạn gái em thật tốt, em có thể cho chị số điện thoại của cô bé được không, chị nghĩ muốn bỏ tiền ra thuê cô bé về làm người sửa ảnh cho chị."
Khương Bạch Lịch: "..."
Ngồi ở một bên khác trên ghế sô pha, khóe miệng Hoắc Tự Hàn cong lên một chút, nhưng lại cực nhanh thu liễm, tiếp tục bảo trì mặt lạnh của mình.
Khương Mạt Lỵ rất cần nhân tài, lại lần nữa truy hỏi em trai phương thức liên lạc của cô bé.

Cho nên cũng không có phát hiện thay đổi nhỏ đó của Hoắc Tự Hàn.
Cô chính là đang rất cần người tài giỏi như thế!

Mặc dù cô đã đẹp lên rất nhiều, nhưng người chỉnh sửa ảnh giỏi như vậy thì cần phải được trân quý! Thật muốn lập tức lấy được phương thức liên lạc của cô bé này, nhờ cô ấy mỗi ngày đều giúp cô sửa ảnh!
Khương Bạch Lịch lại muốn chết, cậu hất tay chị gái ra liền hướng cửa sổ sát đất đi đến, "Chị không cần quản em! Chị đừng có lại đây!"
"Ai bảo em tuổi nhỏ lại học đòi người ta yêu qua mạng? Còn bị người ta lừa bốn, năm vạn." Khương Mạt Lỵ nhanh chóng trở lại làm người chị gái tốt, nghĩ thầm, trước phải giáo huấn tên nhóc này, chờ chuyện này qua đi, cô lại hỏi phương thức liên lạc sau, liền nghiêm túc nói: "Em rất có tiền sao, mặt cũng chưa thấy, liền mua quà cho người ta bốn, năm vạn, ngay cả chị ruột của em đây cũng không thấy em mua quà bốn năm trăm tệ cho chị!"
"Chị là bạn gái của em sao?" Khương Bạch Lịch cũng là tức giận đến mức không chịu được, chỉ vào người đang ngồi ở một bên làm không khí- Hoắc Tự Hàn nói, "Đều là bạn trai vì bạn gái tiêu tiền, bạn trai chị là anh ấy, cũng không phải là em."
Đứa bé đang nóng giận, nói chuyện làm việc liền sẽ không quan tâm, giống như lúc này, nhóc cường ngạnh nói: "Chị mà không làm anh ấy tốn tiền sao? Chị lại hỏi anh ấy xem, có tiêu tiền cho anh chị em hay không?"
Trên mặt Khương Mạt Lỵ vẫn bảo trì nụ cười ưu nhã.

Nếu như Hoắc Tự Hàn không ở đây, cô đã sớm xắn tay áo lên, không đem thằng ranh con này đánh đến hoài nghi nhân sinh coi như cô thua.
Chỉ là hiện tại Hoắc Tự Hàn còn ở chỗ này, người này lại là người yêu cũ của cô, mặc kệ quá khứ cô cùng anh là như thế nào ở chung nhưng hiện tại cô đều không nghĩ ở trước mặt anh làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến hình tượng của mình.

Nhưng mà Khương Bạch Lịch nói như vậy cũng đích thật là nhắc nhở cô.

Lúc cô cùng Hoắc Tự Hàn yêu nhau, hoàn toàn chính xác là cô tiêu không ít tiền của anh.

Mặc dù cô vẫn luôn cảm thấy tình cảnh của Hoắc Tự Hàn khi còn bé ở nhà họ Hoắc rất đáng thương, nhưng phải thừa nhận chính là, trên phương diện vật chất này, không ai bạc đãi anh, bà Hoắc đã qua đời để lại rất nhiều bất động sản, quỹ ngân sách cùng cổ phiếu, những thứ này đều có người chuyên môn giúp anh quản lý, mặc dù trước mười tám tuổi anh không có cách nào tự mình an bài, nhưng mỗi năm chia hoa hồng còn có tiền lời đều sẽ cho anh, đây cũng là một nguồn thu không nhỏ.
Còn bà Hoắc hiện tại, nghiêm chỉnh mà nói, cũng không phải là một người mẹ kế khắc nghiệt, Hoắc Lâm Chu mỗi tháng có bao nhiêu tiền tiêu vặt thì Hoắc Tự Hàn liền có bấy nhiêu.
Huống chi chờ sau khi Hoắc Tự Hàn lớn lên, ông Hoắc đoán chừng cũng là ý thức được trong quá khứ mình không để mắt đến đứa con trai này cho nên ông ấy cũng nghĩ đến biện pháp bù đắp chính là cho tiền.
Hoắc Tự Hàn cũng giống rất nhiều người đàn ông khác, lúc nói chuyện yêu đương rất thích vì cô mà tiêu tiền, thỉnh thoảng lại chuyển khoản trên Alipay hoặc Wechat cho cô, có một khoảng thời gian, anh chuyển rất nhiều lần, ghi chú cũng đều là một chút lời nói cợt nhả, ví dụ như "Cho Nguyệt Bán Lỵ Lỵ mua nho ăn", hay là "Trời mưa, cho Nguyệt Bán Lỵ Lỵ mua dù che mưa", một lần kia cộng lại anh chuyển cho cô không sai biệt lắm mười vạn tệ.

Bây giờ nhìn Hoắc Tự Hàn này một bộ dáng không quen biết, người sống chớ gần, rồi nhớ lại một chút bộ dáng nói lời cợt nhả của anh trong quá khứ, Khương Mạt Lỵ cảm thấy mình muốn tinh thần phân liệt, cô trở nên hoài nghi, có phải là có người nào đó đã giả mạo Hoắc Tự Hàn nói chuyện yêu đương với cô hay không?
Khương Mạt Lỵ đột nhiên ý thức được, đã hơn một năm nay cô không có nói chuyện yêu đương với ai, ngoại trừ do những người theo đuổi không có giá trị nhan sắc cao, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là hiện tại vẫn chưa có ai nguyện ý tiêu tiền vì cô như Hoắc Tự Hàn cả.
Thử hỏi, nếu như người yêu cũ của bạn là một người rất đẹp trai, khí chất tốt, chỉ cần là đồ vật mà con gái thích anh ấy đều sẽ không chút do dự mà mua cho bạn, ở cùng một chỗ với anh, hưởng thụ cũng là những thứ tốt nhất.

Từng có dạng người yêu cũ như vậy thì khi đối mặt sự theo đuổi của phàm nhân liệu rằng bạn sẽ còn động tâm sao?
Khương Mạt Lỵ nghĩ thầm, khó, cực kỳ khó!
Ngay tại lúc Khương Mạt Lỵ á khẩu không trả lời được, ngay tại lúc Khương Bạch Lịch càng nói càng hăng say, Hoắc Tự Hàn một bên cúi đầu cởi bỏ nút tay áo, một bên hững hờ nói: "Sai rồi." Anh bỗng nhiên lên tiếng làm Khương Mạt Lỵ cùng Khương Bạch Lịch đều ngây người.
Hoắc Tự Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Khương Bạch Lịch, ngữ khí vẫn là như thế, không có phập phồng, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nói ra: "Không cần mang chuyện của em ra so sánh với chuyện của anh.

Hai việc đó rõ ràng khác nhau, em muốn anh nói sao? Theo anh được biết, một đoạn yêu đương thành thục không phải chỉ cần một bên đơn phương nỗ lực, giống như em vừa rồi đã nói, nếu như anh không có nhớ lầm, thì bạn gái của em cũng không có vì em mà tốn một phân tiền, còn anh không phải như vậy."
Khương Bạch Lịch mới vừa rồi còn là tức giận như quả bóng, lúc này nghe Hoắc Tự Hàn nói một phen nhẹ nhàng như vậy, lại giống như bị cây kim đâm thủng quả bóng đó làm nó lập tức xẹp xuống, nhóc nhụt chí.

Hoàn toàn chính xác, người bạn gái lừa gạt kia chính xác là không có tiêu một đồng nào vì cậu.

Nhưng mà cậu vẫn là vịt chết còn mạnh miệng, lớn tiếng giải thích, "Cô ấy không có tiền, mà làm gì có đạo lý bạn gái vì bạn trai tiêu tiền chứ!"
Hoắc Tự Hàn mây trôi nước chảy, nói "Anh chỉ biết là, tiền ở nơi nào, cảm tình ở ngay tại nơi đó."
Hiện tại Khương Mạt Lỵ không khỏi ưỡn ngực lên, có chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Đúng vậy, Hoắc Tự Hàn đúng là vì cô mà tốn không ít tiền, nhưng cô cũng giống vậy, giống như một thân tây trang anh đang mặc đây, cũng là cô mua!
Khương Mạt Lỵ cảm thấy lời này của Hoắc Tự Hàn rất đúng, tiền ở đâu, cảm tình ở ngay tại đó.

Đạo lý này thích hợp với bất kỳ tình huống gì, bất kỳ kẻ nào.

Những người luôn miệng nói thích nói yêu, trên thực tế lại là người vắt chày ra nước*, chẳng khác nào giống như bên trong tiểu thuyết cung đấu, cho dù chỉ thích một mình nữ chính, nhưng lại lấy lý do là để bảo hộ nàng không bị thương tổn mà đi sủng ái nữ phụ, để cho nữ phụ tác oai tác quái gây tổn thương nữ chính, có khác gì là đại móng heo không chứ!
*Vắt chày ra nước: Người keo kiệt, bủn xỉn.
Hiện tại Khương Bạch Lịch đã bị tổn thương lòng tự trọng, mặc dù người bạn gái này đã lừa cậu, cô ấy không xinh đẹp, không trắng cũng không gầy, nhưng mà cho đến bây giờ cậu chỉ thừa nhận người này chỉ lừa tiền của cậu thôi, nếu như cô ấy mà không có nửa điểm cảm tình với cậu, điều đó sẽ khiến cậu càng muốn biểu diễn tự sát ngay tại chỗ.
Cậu tình nguyện tin rằng đối phương cũng rất thích cậu, chỉ là bởi vì không có tự tin nên mới lừa dối! Như vậy sẽ khiến cậu dễ chịu hơn một chút.

Chỉ là Hoắc Tự Hàn bình thường cũng không phải là một người sẽ đối đãi ôn nhu với người khác.
Khương Bạch Lịch không phục nói: "Cô ấy không có tiền còn chị gái em lại có tiền.

Chúng em đều là học sinh, mỗi tuần lễ cũng chỉ có một chút xíu tiền tiêu vặt, làm sao em lại có thể để cho cô ấy vì em mà tiêu tiền chứ, chị em thì không giống như vậy."
Hoắc Tự Hàn ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, đã nói "Làm sao lại không giống nhau, cô bé đó không phải là người sao?"
Khương Mạt Lỵ: "..."
Làm sao mà cô lại có cảm giác Hoắc Tự Hàn đây là đang mượn cơ hội này để mắng cô không phải là người.
"Cô ấy có tiền!"
"Trước sau nhóc đã chuyển cho cô bé bốn, năm vạn, những cái này không phải là tiền?"
Khương Mạt Lỵ đã nghe không nổi nữa.

Cô cảm thấy em trai của cô thật là khờ đến mức buồn cười, khả năng nam nữ ở cái tuổi này chính là như vậy đi, sai cũng không muốn thừa nhận là mình sai.

Nhưng mà nhìn bộ dáng vịt chết còn mạnh miệng này của thằng nhóc, cô nhìn thật sự là ngứa ngáy tay chân, thật muốn đánh người.
Đang chuẩn bị đứng dậy muốn ở trước mặt Hoắc Tự Hàn biểu diễn một màn quân pháp bất vị thân, chỉ nghe được anh dừng một chút rồi hướng về Khương Bạch Lịch, âm thanh lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được mang những loại người loạn thất bát tao kia của em so sánh với chị gái em, đây là một lần cuối cùng.".

Bình Luận (0)
Comment