Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện

Chương 17


WXID123456: Tối hôm qua là festival kịch nói, B chuẩn bị cả một buổi chiều.

Tôi còn có bài trắc nghiệm, cho nên chờ đến tan học tôi mới đến sân khấu tìm cậu ấy.

Không ít người chuẩn bị ở hậu trường, hoá trang, thay quần áo, tập luyện, người nhiều càng náo nhiệt.

B và bạn cùng khoa đứng cạnh nhau, cậu ấy mặc trang phục trên áp phích, áo sơ mi trắng, quần cargo đen.

Da cậu ấy vốn đã trắng, nhưng vì hiệu quả sân khấu vẫn đánh phấn, tóc mái nhỏ vụn tự nhiên rũ trước mắt.

Khi tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy ôm cánh tay, cúi đầu nghe một bạn khác trong khoa chỉ đạo, nhìn dáng vẻ chắc là đạo diễn.

Cậu ấy ngẫu nhiên gật đầu, sắc mặt nhàn nhạt, khí chất tối tăm, rất khớp với nhân vật lần này của cậu ấy.
Nói chuyện xong rồi, cậu ấy giương mắt trông thấy tôi, cười cùng cậu ấy chào mọi người đi đến trước mặt tôi.

Bởi vì đến càng gần, càng thấy rõ ngũ quan của cậu ấy, chung quanh hai mắt phủ lên lớp phấn tối màu, khiến cho đôi mắt càng thâm thúy; đôi môi cũng tô son môi, tươi đẹp hơn bình thường rất nhiều.

B để ý thấy tôi nhìn chằm chằm miệng cậu ấy, khẽ cười một tiếng: "Phải tô lên chút đỏ đỏ, bằng không lên sân khấu một khi ánh đèn chiếu xuống, sẽ trắng bệch giống quỷ.

Cậu đừng có cười tôi nha."

"Không, là do chưa từng thấy cậu như thế này, nên thấy tò mò." Ánh mắt tôi vẫn dừng lại trên môi cậu ấy, vậy thì nếu uống nước, son môi chẳng phải cũng sẽ bị trôi luôn hở, có vấn đề liền hỏi là thói quen tốt, tôi hỏi, "Cái này có độc không?"
B sửng sốt, có lẽ thật sự không nghĩ tới tôi lại đi hỏi vấn đề thế này, cậu chỉ vào môi đỏ của mình: "Ý cậu là son môi hả, đương nhiên là không rồi.

Rất nhiều bạn nữ bình thường đều sẽ tô son môi để tăng khí sắc, nếu như có độc, vậy thì trả giá cũng quá lớn." Cậu ấy nói xong thì nhìn tôi cười, như là đang nhìn một tên ngốc.

(-_-) Được rồi được rồi, tôi quay đầu quan sát mấy bạn nữ chung quanh, nhân viên hậu trường không mặc trang phục diễn, trên môi các cô ấy cũng đỏ thắm, đỏ đến nỗi không giống sắc môi bình thường.
Tôi trộm chỉ một bạn nữ mặc hoodie màu tím bên phải, thấp giọng hỏi nói: "Bạn ấy cũng tô son môi sao? Cảm thấy màu sắc không tươi như cậu."
B cũng nhìn sang thử: "Cách quá xa, không thấy rõ, chắc vậy đi.

Màu sắc son môi rất phong phú, không chỉ là màu đỏ thuần trên môi tôi, còn có đỏ cam, đỏ rượu; màu giống trà sữa này tương đối nhạt (màu đất), tô lên không khác gì màu môi gốc; trừ mấy màu đỏ thường gặp, còn có màu tím, màu đen linh tinh.

Nhưng bình thường ít gặp, Halloween thì dùng rất nhiều."
"Học được học được, đúng là không đơn giản." Tôi không khỏi cảm thán môn học này rất thần kỳ.
Tôi tán gẫu với cậu ấy một lát, B đột nhiên nâng cằm, chỉ phía sau tôi: "Có hai người đang nhìn cậu, cậu biết không?"
Tôi xoay qua, thấy bên kia có hai chàng trai cao ráo đang đứng, bọn họ đều ăn mặc trang phục quý tộc thời Victoria, trong đó một người hơi lùn một chút, tóc vàng kim uốn xoăn.

Nam sinh tóc vàng đối mặt với tôi, lấy ra điện thoại khoa tay múa chân.

Tôi cũng móc điện thoại ra, trên màn hình khóa không có thông báo.

Đang lúc ngu ngơ, đột nhiên nhớ tới bài đăng hối tối thứ sáu, "Man phiến giả hầu" và "Tử gián giả tru" hình như cùng trường với tôi! Chẳng lẽ là bọn họ thật chứ?

Vở kịch của hai người họ là Bức Tranh Của Dorian Gray, lại nhìn trang phục của hai người họ, hình như đúng rồi.

B lại nhìn hai người họ, hỏi: "Là bạn của cậu hả?"
"Chắc...!chắc vậy?" Tôi cũng không xác định, ngẫm lại vẫn nên đi hỏi thử, nhưng dẫn theo B thì không tiện giải thích cho lắm, vì thế tôi nói với B, "Tôi nói với họ hai câu, cậu chờ nhé."
Chúng tôi cách nhau không xa, cũng chỉ hơn mười mét thôi, nhưng lộ trình này tôi đi rất là gian nan, đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi gặp mặt offline, lát nữa phải nói thế nào, các cậu là Man phiến giả hầu, Tử gián giả tru hả? Nghe sao quỷ dị quá cơ, cứ như đặc vụ bí mật trao đổi thông tin ấy.

Trong đầu tôi đã nghĩ đến cảnh hai người họ là người bán thuốc lá bán rau, mà tôi phải tới lấy tình báo để bàn giao công việc, hoá trang giống một người bình thường, sau đó hỏi cậu ấy, "Man phiến giả hầu?" Bọn họ lại trả lời "Tử gián giả tru".

Ám hiệu nối tiếp không sai sót (Khôi hài như thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu nhỉ...) (╯°Д°)╯
Khoảng cách ngắn ngủn hơn mười mét, tôi đã ảo tưởng ra cảnh liên hệ của thế giới ngầm khẩn trương kích thích.

Tôi vừa đi đến trước mặt họ, chưa nói gì.

Bạn nam tóc vàng kia đã kiềm chế không được kích động: "Cậu...!cậu là..." Dường như cậu ấy đang nhớ lại username của tôi, nhưng username của tôi chỉ tùy tiện lấy còn dài hơn, trong lúc nhất thời cậu ấy cũng nhớ không nổi, vì thế sửa từ nói: "Cậu chính là chủ po đáng yêu đó đúng không!" Trong mắt cậu ấy là ánh sáng hưng phấn, á, đôi mắt cậu ấy là màu xanh, làn da trắng nõn như phát sáng, bờ môi của cậu ấy đỏ tự nhiên, tôi lại một lần nữa không phân biệt rõ rốt cuộc cậu ấy có tô son môi hay không.
"Tôi là Man phiến giả hầu trong bình luận nè, là XXX khoa XX, đóng vai Dorian Gray."
"Anh quả thật xinh đẹp vô cùng, môi hồng hồng, đường cong nhu hòa, đôi mắt xanh thẳng thắn, tóc vàng xoăn xoăn.

Biểu cảm trên mặt anh khiến người ta lập tức sẽ tin cậy anh.

Những thẳng thắn cùng thuần khiết của thanh niên đều viết trên đó.


Bạn sẽ cảm thấy, anh không bị thế tục vấy bẩn." Tôi nghĩ đến một câu trong sách, Dorian Gray đi ra từ trong sách.
Tôi ngơ ngác gật đầu, bạn nam tóc vàng nam lôi kéo tay chàng trai bên cạnh giới thiệu với tôi: "Đây là Tử gián giả tru, cùng khoa XX với tôi, cậu ấy đóng vai huân tước* Henry Wotton." Bạn nam tóc đen này so ra càng thêm thành thục, cậu ấy lễ phép chào tôi.
*huân tước: quý tộc được phong tước dưới cấp hầu tước ~ lãnh chúa quản lý một địa phương (không có thực quyền trong nhà nước và đất phong)
Nếu bọn họ đều đã tự nói tên thật, dù sao tôi cũng phải có qua có lại, vì thế tôi nói tên của mình.
Cho tiện, chúng ta gọi bạn nam tóc vàng là E, bạn nam tóc đen là F đi.

E thoáng thấy B ở đằng xa, nhỏ giọng hỏi tôi: "Cậu ấy chính là B sao? Trông không tồi."
Tôi trả lời khẳng định, mặt lại đỏ, nội dung bài viết của mình bao gồm hoạt động tâm lý đều bị E và F đọc hết, ở thế giới thật bị người phát hiện ra mình, mất đi username giống như ở truồng ngoài lộ lớn á.

Kích động lần đầu tiên gặp mặt offline qua đi, bệnh sợ xã hội bám lên người tôi, hậu tri hậu giác bắt đầu xấu hổ, cả người cứng đờ, không biết làm sao.

Tầm mắt của tôi vô thức chuyển lên người B, cậu ấy và tôi đối mặt, bước tới.
"Ký túc xá trưởng, sao vậy?" B đứng bên cạnh tôi, tôi cảm nhận được áo sơ mi của cậu ấy như có như không chạm vào tôi, cơ bắp cứng đờ chậm rãi thả lỏng.
"Tôi là bạn cùng phòng của ký túc xá trưởng, XXX." B thản nhiên tự giới thiệu.
Tâm tình của tôi đã điều tiết tạm ổn rồi, giới thiệu E và F cho B.

Chúng tôi đơn giản hàn huyên vài câu, E và F đã bị bạn cùng lớp kêu đi làm điều chỉnh cuối cùng.

E vừa đi vừa quay đầu lại, nháy mắt với tôi.
Chờ đến chúng tôi tách ra rồi, tôi mới cảm thấy tên E rất quen thuộc, dường như từng nghe thấy rồi.

Đó không phải một chuyện vui vẻ gì, nhưng E nói với tôi có thể viết lên đây, cho nên vẫn là nói một chút.


Hồi năm nhất, bạn cùng phòng của E xem máy tính của cậu ấy, phát hiện cậu ấy thích con trai, liền chạy tới hỏi mà trong lớp có không ít người, rất nhanh mọi người đều biết xu hướng giới tính của E.

E cũng cùng với bạn cùng phòng của cậu ấy làm lên rất ầm ĩ, hai người bạn cùng phòng còn lại chỉ khiếp sợ ngắn ngủi rồi rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này, không cảm thấy xu hướng giới tính của E là vấn đề gì lớn.

Chuyện này qua đi, E dứt khoát không hề che giấu, học kỳ thứ hai xin thành lập câu lạc bộ LGBTQ, câu lạc bộ này là câu lạc bộ cầu vồng đầu tiên của trường chúng tôi, cậu ấy cũng là chủ tịch đầu tiên của câu lạc bộ cầu vồng.
Tôi rất bội phục quyết đoán và dũng khí của E, đổi thành tôi, chuyện bị bạn cùng phòng phát hiện là đồng tính đã đủ sốt ruột, càng miễn bàn đến thành lập câu lạc bộ cầu vồng.
Nói đến festival kịch nói, mỗi một lần festival kịch nói có tiết mục của vài khoa là yêu cầu biểu diễn, cho nên không có đủ thời gian làm mỗi một bộ kịch phải mất hai ba tiếng như kịch nói bên ngoài, mỗi tiết mục đều thu gọn trong nửa giờ, như nhau chỉ có thể diễn hai cảnh.
Khoa của E và F biểu diễn trước chúng tôi, đơn giản nói về nội dung của Bức Tranh Của Dorian Gray, đây là bộ truyện dài do Oscar Wilde viết.

Dorian Gray là một thiếu niên quý tộc xinh đẹp mà không tự biết, hồn nhiên thiện lương.

Chân dung mà hoạ sĩ Hollward vẽ anh ta mà khiến Gray ý thức được vẻ đẹp siêu phàm thoát tục của chính mình.

Huân tước Henry Wotton tôn thờ chủ nghĩa hưởng lạc, không hề keo kiệt ca ngợi mỹ mạo của Gray, làm Gray tiếc hận thanh xuân dễ tàn, mỹ mạo khó giữ mãi.

Vì thế anh ta dùng linh hồn của chính mình làm giao dịch để bảo trì thanh xuân tuấn mỹ của mình, cái giá phải trả chính là bức chân dung phải chịu dấu vết của tháng năm.
Dưới ảnh hưởng của Henry, Gray cũng trở thành người thực tiễn chủ nghĩa hưởng lạc, đắm mình trụy lạc, phóng lãng suy đồi, thậm chí cướp đi mạng sống của người chung quanh.

Anh ta vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng dần dần bức chân dung xấu xí lại là chứng minh tội ác của anh ta, vì tiêu hủy chứng cứ, anh ta dùng dao phá hư bức chân dung, nhưng mà khi dao cắm vào ngực mình, cuối cùng bức chân dung lại hoàn mỹ như lúc ban đầu.
E giống như Dorian Gray, "Anh cứ như được chế tạo từ ngà voi và lá hoa hồng", ban đầu cậu ấy đơn thuần tốt đẹp, nhiệt tình yêu âm nhạc, giờ cậu ấy bắt đầu theo đuổi thanh xuân vĩnh hằng, hô: "Ta nguyện ý dùng linh hồn ta đổi lấy thanh xuân!" Cậu ấy trên con đường hư vô càng đi càng xa.
"Chỉ có cảm quan mới có thể cứu vớt linh hồn, tựa như chỉ có linh hồn mới có thể cứu vớt cảm quan."
Cuối cùng Hollward theo đuổi cái đẹp thuần túy, khuyên nhủ Gray bị Gray mưu sát, khi Dorian Gray bán đứng linh hồn của chính mình đã không cách nào được cứu vớt..

Bình Luận (0)
Comment