Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện

Chương 19


WXID123456: Người chung quanh lại nói cái gì tôi đã không nhớ.

Đầu óc tôi mơ hồ, tứ chi bủn rủn giống như xem xong B diễn kịch vậy, uống mấy ly bia cũng không chú ý.

Vẫn là B đè tay tôi lại, bộ não trì độn mới phản ứng được không thể uống nữa, uống nữa chắc say bấy bá mất.
Liên hoan kết thúc, tôi đứng dậy định trực tiếp đi.

B từ trên ghế giúp tôi cầm áo khoác, tay tôi không có sức, động tác nâng lên cũng tốn sức.

Tôi nghe cậu ấy bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Không nên để cậu uống nhiều như vậy." Tôi ngoan ngoãn đứng tại chỗ, cậu ấy giúp tôi mặc áo, kéo khóa lên, quấn khăn choàng của cậu ấy, bọc tôi kín mít.

Trên khăn choàng đều là mùi của cậu ấy, mùi hương đặc biệt thuộc về riêng cậu ấy, rất sạch sẽ rất thoải mái, không có mùi bia.
Xong rồi, ngày mai trên khăn choàng này khẳng định đều bị dính mùi bia của tôi.
B lại giúp tôi đội mũ, mới mặc áo của mình lên, kéo tôi ra cửa.

Vừa uống bia xong toàn thân đều thật nóng, hơi nóng trong cơ thể tranh nhau bỏ trốn.

Tôi không được tự nhiên uốn éo người, kéo tay cậu ấy, không muốn mặc cái áo cồng kềnh này, "Không thoải mái..."
Mặt cậu ấy tiến tới trước mặt tôi, dịu dàng nhỏ nhẹ giải thích: "Uống bia xong dễ bị lạnh, buổi tối quá lạnh, phải mặc nhiều một chút."
Người đã uống bia tiếp nhận thông tin đều chậm nửa nhịp, tôi thậm chí không muốn nghe cậu ấy giải thích, cố chấp muốn cởi áo.

Cậu ấy thỏa hiệp, "Vậy chúng ta cởi khăn choàng xuống được không?" Cậu ấy nói xong muốn chạm vào khăn choàng trên cổ tôi, tôi vội vàng trốn ra sau, "Không được."
"Đây là khăn choàng của tôi." Tôi kéo khăn choàng mềm mại, gây sự vô lý.
Chủ nhân khăn choàng rõ ràng là B.

Cậu ấy có chút nhức đầu, lại tiến lên trước một bước, "Chẳng qua là giúp cậu nới lỏng một chút, vẫn phải quấn khăn.


Nếu không cậu bị cảm lạnh, thì phải cách ly."
"Như vậy, thì không thấy tôi nữa." Cậu ấy cúi thấp đầu giúp tôi nới khăn choàng, rồi chỉnh lại lần nữa.
Lúc tay phải cậu ấy tách ra, tôi theo bản năng cầm tay cậu ấy, "Tôi không muốn không nhìn thấy cậu."
Cậu ấy có vẻ ngoài ý muốn ngẩng đầu, nhìn tôi thật sâu một cái, trở tay nắm tay tôi, "Được, vậy thì ngoan ngoãn đi cùng tôi."
Chúng tôi một trước một sau, tựa hồ quay về hồi bé khi mẹ dắt tay tôi, đi vào trong bóng đêm.

Gần đây cổng Đông đóng, không thể vào trường từ cổng đó, chúng ta phải đi hơn nửa vòng trường học, đi tới cổng Tây mới có thể về trường.
Đèn đường dưới cành cây cao lớn rắc ánh sáng ôn hòa, tôi dọc theo lối đi dành cho người mù lồi lõm chầm chậm đi từng bước một, không hề nóng nảy.

Người bị bia ấm hâm nóng, không cảm thấy lạnh.

Tay trái bị B nắm, bàn tay cậu ấy rất nóng, lòng bàn tay rỉ mồ hôi mỏng, không biết là mồ hôi của tôi hay là của cậu ấy.
"XX, biểu diễn vui không?" Tôi vừa đi vừa hỏi.
"Ừ, rất thú vị.

Mỗi một lần tiến vào một nhân vật, đều cần tính toán tại sao người đó sẽ nghĩ như vậy, rồi tại sao lại muốn làm như vậy.

Cậu cần hợp thức hóa mỗi một câu nói và mỗi một hành động của họ.

A sao lại hận B, rồi tại sao lại yêu B."
"Vậy cậu có thích tôi hay không?" Sau khi uống bia suy nghĩ chậm lụt nhưng thẳng thừng.

(Ủa alo:>)
Cậu ấy không trả lời, dừng bước lại.

Tôi còn theo quán tính đi về phía trước, xoay người thấy cậu ấy ở dưới ánh đèn nhìn chằm chằm tôi.

"Trưởng ký túc xá, cậu còn tỉnh không? Ngày hôm sau cậu còn nhờ lời nói lúc sau không?"
"Dĩ nhiên, nhớ rõ.

Tôi là XXX, cậu là XX.

Chúng ta là bạn cùng phòng, tối hôm nay cậu biểu diễn Tình Yêu Tê Giác, tôi ở phía dưới nhìn cậu biểu diễn.

Tôi thích cậu biểu diễn, cho nên cậu có thích tôi không?"
Cậu ấy cách tôi càng gần một chút, che kín ánh sáng trên đầu, cô đơn nói: "Trưởng ký túc xá, cậu chỉ thích tôi biểu diễn thôi sao?"
"Đúng nha, tôi rất thích cậu biểu diễn."
"Còn gì nữa không?" Cậu ấy gợi mở.
"Còn cả người nữa nha.

Tôi nhìn cậu diễn Mã Lộ thì suy nghĩ, cậu cũng sẽ giống anh ta nóng bỏng thích tôi như vậy chứ? Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, mặc kệ tôi nghĩ như thế nào, vẫn vô cùng vô cùng thích vô cùng tôi chứ? Tôi vừa nghĩ tới cậu có lẽ cũng thích tôi như vậy, tim tôi cũng sắp tan chảy."
"Nhưng Mã Lộ chỉ là một nhân vật mà thôi, một nhân vật giả tưởng mà thôi.

Cậu chẳng qua chỉ đang diễn, cậu sẽ không giống Mã Lộ khăng khăng thích tôi, tôi thậm chí hoài nghi cậu có một chút thích tôi." Tôi giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái dán vào nhau, "Chỉ một chút xíu, đó có thể cũng là diễn xuất hay không?"
"Tôi có lúc cảm thấy cậu cách tôi xa ơi là xa, cậu có một thế giới riêng, một thế giới tôi chưa bao giờ tiếp xúc." Tôi cụp mắt, có chút tổn thương.
"Mã Lộ có thể đem trái tim của mình, trái tim của Tyna cho Minh Minh.

Vậy tôi cũng phải thích thật triệt để, tôi muốn thích tất cả của cậu, những gì cậu giấu đi, những gì cậu để lộ ra ngoài.

Mà tôi, tôi tình nguyện biểu diễn tất cả của tôi cho cậu xem, hèn yếu của tôi, nhát gan của tôi, dũng cảm của tôi, hy vọng của tôi."
"Không có ai chân chính đáng giá dốc hết tất cả để yêu, nhưng yêu có thể chạm đến phần mềm mại của cậu, chiến thắng hư vọng.


Cảm tưởng khi tôi xem xong Tình Yêu Tê Giác chính là câu nói này.

Cho nên tôi lui thêm một bước nữa, tôi không cần trái tim của cậu hay là trái tim của Tyna, cậu có thể giữ lại lòng thích tôi, cậu có thể tạm thời giấu đi bí mật cậu không muốn người biết.

Nhưng cái này có điều kiện, cậu muốn yêu tôi, càng ngày càng thích tôi, cuối cùng chẳng phân biệt được tôi và cậu."
"Cho nên cậu đồng ý không?"
Cậu ấy cực kỳ lâu không trả lời, nhưng tay nắm tay tôi lại càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi có hơi đau.

Nhưng tôi không nói ra, nếu như tình yêu nóng bỏng sẽ khiến tôi đau, tôi cũng chấp nhận chịu đựng.
Cậu ấy thở dài, nâng mặt tôi lên, "Trưởng ký túc xá, cậu thật tham lam."
"Cậu có nghĩ tới, sau khi cậu biết toàn bộ về tôi còn có thể thích tôi nữa không? Còn phải càng thích tôi, càng yêu tôi? Nếu như tôi bỉ ổi, vô tình, lạnh lùng thì sao? Nếu như tôi tận mắt nhìn thấy một người qua đời mà vẫn thờ ơ thì sao? Cho dù người đó từng thích tôi thì sao?"
Cậu ấy không hề dịu dàng như bình thường, ánh mắt lãnh đạm nhìn tôi, giống như mùa đông đế đô, dưới mười lăm độ.
"Nếu cậu thích tôi, cho dù chẳng qua chỉ thích tôi một chút thôi, vậy cậu không phải vô tình; nếu cậu có thể diễn nhiều nhân vật như vậy, vậy cậu sẽ hiểu chỗ hợp lý của những tình cảm này; nếu đến bây giờ cậu còn nhớ mình thờ ơ với một người chết đi, vậy cậu sẽ biết giá trị của mạng sống.

Mặc kệ trong lòng cậu cảm thấy mình lạnh lùng thế nào, cậu vẫn có một trái tim đang đập, trái tim có thể yêu, có thể hận." Tôi cũng dùng sức cầm tay cậu ấy, trong mùa đông giá rét, đó là nhiệt độ duy nhất.
Cậu ấy rất nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt tôi, không đủ ánh sáng, kém hơn ban ngày, tôi càng không nhìn ra cậu ấy rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nhưng nhất định là so với ban ngày nho nhã cậu ấy càng chân thật hơn, tôi khát vọng thấy rõ cảm xúc bị cậu ấy giấu đi, bất luận xấu tốt.

Tôi nhón chân lên, chỉ vì dựa vào cậu ấy gần hơn.
Cậu ấy thả lực trên tay, giống như buông bỏ cái gì: "Được, trưởng ký túc xá, cậu không thể chạy.

Cậu đồng ý với tôi cũng không được chạy, nếu không tôi không biết hậu quả sẽ như thế nào."
"Được, không chạy." Mặc kệ hậu quả.
Cậu ấy đổi một góc độ nắm tay tôi, gió lạnh thổi khô mồ hôi trên lòng bàn tay, rất nhanh bàn tay nắm chặt lần nữa dính mồ hôi.

Tôi vẫn đi trên lối đi dành cho người mù, cuối đường ánh đèn mơ hồ đến sáng rỡ, người mù trên lối đi dành do người mù lại sáng suốt.
Chúng tôi trở lại ký túc xá, trong phòng đen thui, hai người còn lại đều không ở ký túc xá.

Vừa mới tới ký túc xá tôi đã buông tay B, chạy vào nhà vệ sinh, muốn ói nhưng thử mấy lần đều không thành công, chỉ có thể quay trở lại đánh răng rửa mặt.


Tôi rửa mặt trước B, lúc cậu ấy vẫn còn ở trong nhà vệ sinh thì tôi đã bò lên giường, đắp kín chăn.
Trên mặt B có vài giọt nước, đi tới trước giường, cúi người xuống, vỗ vỗ mặt tôi, "Trưởng ký túc xá, giường cậu ở đối diện."
Tôi vén chăn lên chừa ra nửa bên giường, mời cậu ấy ngủ chung, "Mau vào, vất vả lắm mới ủ ấm đó, nếu không sẽ lạnh."
Khóe miệng cậu ấy nở nụ cười bất đắc dĩ, chui vào chăn, đắp kín, "Trưởng ký túc xá, ngày mai cậu sẽ nhớ chuyện xảy ra tối nay chú?"
Tôi ở dưới chăn nắm tay cậu ấy, còn có hơi lạnh, "Nhớ, cậu là bạn trai của tôi."
"Ngày đâu tiên đã có thể chung chăn gối rồi?" Cậu ấy chà xát tay tôi.
"Không phải chúng ta ngủ chung rồi sao?" Tôi cũng vuốt ve tay của cậu ấy, nhẵn nhụi bóng loáng.

Nghịch đốt ngón tay rõ ràng của cậu ấy, dán sát vào ngón tay tôi, giống như xếp gỗ Lego hồi nhỏ, mỗi một miếng đều có thể phù hợp khít chặt.
"Cậu không sợ tôi làm gì sao?" Chân cậu ấy lướt qua bắp chân tôi, có hơi nhột.
Tôi cường thế đè một chân của mình lên người cậu ấy, chui vào ngực cậu ấy.
"Trưởng ký túc xá?" Cậu ấy nâng chân mình lên.

Nhưng tôi buồn ngủ rồi, không muốn mở mắt nữa, lầm bầm mấy tiếng.
"Trưởng ký túc xá?" Cậu ấy lại gọi tôi một tiếng, tôi vẫn không muốn động đậy.

Trước khi tôi sắp mất đi ý thức, trên trán cảm giác có xúc cảm ấm áp nhanh nhẹn.
"Em không thể đổi ý."
Không đổi ý.
Lầu 129 (Man phiến giả hầu): U hu hu, thật sự yêu nhau ròi kìa! Mừng rớt nước mắt! Nhưng chủ po ngày hôm sau thức dậu không xấu hổ sao há há há há há há há (((o(*°▽°*)o)))
Lầu 130 (Tử gián giả tru): Chúc mừng.
Lầu 131 (HTWE): Há há há há há há, vui tai vui mặt.

Má nó, CP của tôi là thật ôi chết đây! Cơm chó lại cho nhiều một chút đi! Cọ xá nhiều vào cọ xát nhiều vào! ( ̄▽ ̄) Sau khi say làm sao lại thẳng như vậy chứ há há há há há há há há
Lầu 132 (Khi thể xốp gặp cơ vòng hậu môn): Chủ po dễ thương như vậy, nhất định không bị tổn thương đâu.

Dù sau này "Hối hận", chúng tôi cũng ủng hộ cậu.
Lầu 133 (Bạn làm hư Word thì còn Excel mà): Chúc mừng! Chủ po nhất định phải hạnh phúc nha! Không được thì để tôi.
11/14 16:44
WXID123456: Cám ơn mọi người, thức dậy đúng là rất xấu hổ, chúng tôi sẽ hạnh phúc.:).

Bình Luận (0)
Comment